Chương 155: Thần y ở đâu?
Lý An bất động nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, suy nghĩ trong lòng cuộn tròn như chiếc lá vàng trong gió bão.
Mộc Huyền Linh cũng đứng yên nhìn chằm chằm hắn, toàn sân ướt sũng như vừa vớt lên từ dưới sông.
Bên trong ngôi nhà trở nên im lặng vô cùng, phía sau cánh cửa mưa lại bắt đầu ào ạt rơi, âm thanh như vọng lại từ một thế giới khác.
Cứ như vậy một lúc lâu, Lý An vội vàng bật người ra phía sau rồi chạy vào trong phòng tắm, đợi tới khi n·gười đ·ã k·huất dạng sau cánh cửa cũ kỹ âm thanh của hắn mới truyền tới: “Người cô dính nước mưa hết rồi! Để ta đi chuẩn bị nước nóng và y phục cho cô.”
Mộc Huyền Linh ngẩn người không đáp, bờ môi run rẩy không biết là bởi vì lạnh hay bởi vì những lời nói đang trực trào nhưng không thể nói ra.
Khoảng một chén trà thời gian sau, bên trong phòng tắm, bồn nước được đổ đầy nước nóng đang b·ốc k·hói nghi ngút, bên trong được thả vào một ít cánh hoa dại vẫn còn tươi. Bên ngoài mưa lạnh sầm sập nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân làm người dễ chịu.
“Đừng tưởng làm như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi! Tên khốn kh·iếp, không sớm thì muộn ta cũng sẽ độc c·hết tên khốn kh·iếp nhà ngươi.” Mộc Huyền Linh yêu kiều cúi người thử nhúng tay vào nước một cái, cảm giác không nóng không lạnh rất vừa ý. Vừa nói nàng vừa chầm chậm cởi bỏ thắt lưng, xoạt một tiếng cực kỳ khẽ, y phục trôi xuống khỏi cơ thể tuyệt mỹ như thác nước chảy khỏi vách đá, tí tách hạt nước rơi xuống nền nhà.
Mộc Huyền Linh khẽ ưm một tiếng vì lạnh rồi nhanh chóng chui vào trong bồn nước nóng, cảm giác thoải mái khiến nàng không khỏi khẽ rên rỉ một tiếng, ngửa đầu nằm lên thành gỗ của chiếc bồn lim dim mắt hưởng thụ.
Bên trong chiếc bồn tắm bằng gỗ thông cũ kỹ, nước ngập tới ngực nàng, một mỹ nhân ẩn hiện trong màn hơi nước trắng xoá như nàng tiên.
Ngoài phòng khách, Lý An đặt chén trà xuống bàn, không khỏi cười khổ một tiếng. Cô tắm thì cứ tắm đi có cần đe dọa người khác như vậy hay không?
Một đêm vô sự, sáng ngày hôm sau Lý An cùng với Mộc Huyền Linh lại tiếp tục tới tiểu viện chữa bệnh cho thôn dân.
Vốn tưởng không có thảo dược sẽ không làm được gì, không ngờ chân trước bọn hắn vừa bước vào tiểu viện chân sau đám thôn dân đi Huyền Sơn Thành mua dược liệu đã trở về.
Không cần nói cũng biết người trong thôn thấy bọn hắn vui mừng tới mức nào, tất cả xúm lại tra hỏi bọn hắn tại sao lại trở về muộn như vậy khiến cho người người lo lắng.
Hóa ra do đám người gấp gáp đi đường quá cho nên lúc trở về được nửa đường thì con ngựa kéo xe bởi vì quá mệt mà c·hết mất kết quả làm bọn hắn trở về chậm hai ngày. Cái này chính là cái gọi là bởi vì nhanh một chút mà chậm cả đời, giá như bọn hắn đi đường chậm lại một chút thì sớm đã trở về rồi, cũng sẽ không gây lên nhiều hỗn loạn như vậy.
Có dược liệu, Mộc Huyền Linh lại tiếp tục bắt đầu trị bệnh cứu người, còn Lý An thì suốt ngày ở trong bếp chẻ củi sắc thuốc, hai người mỗi ngày đều rời nhà từ sáng tinh mơ tới quá nửa đêm mới trở về. Lý An còn không sao nhưng Mộc Huyền Linh thì thảm rồi, mới mấy ngày đã mệt tới đi không nổi.
Nhưng cũng chính nhờ vậy mà số người nhiễm Hắc Viêm Dịch trong La gia thôn cũng nhanh chóng giảm xuống. Đầu thôn cuối thôn đã bắt đầu xuất hiện lại tiếng trẻ con cười đùa, một số người còn khỏe mạnh cũng đã bắt đầu làm việc trở lại, cuộc sống cũng theo đó mà dần dần đi vào quỹ đạo bình thường.
Nửa tháng sau, một buổi sáng đẹp trời chim chóc ca vang, suối reo róc rách, màn sương sớm mỏng tanh như cánh ve còn giăng trên mái nhà thì rất nhiều thôn dân bên trong La gia thôn đã ra ngoài làm việc.
Lý An đứng trước cửa tiểu viện, hít thật sâu một hơi không khí ẩm ướt, tâm trạng khá tốt. Mới nửa tháng thời gian trôi qua nhưng ngôi làng nhỏ nơi rừng sâu này giống như đã thay hình đổi dạng hoàn toàn, còn nhớ đêm bọn hắn tới nơi này mưa gió liên miên, khắp nơi âm u như mảnh đất c·hết. Bây giờ La gia thôn đã không khác gì những thôn làng hiền hòa trên khắp Thiên Xa Đại Lục rồi, trong thôn mái nhà tranh ướt đẫm nước mưa, con đường đất đầy trẻ con chơi đùa tới mức khắp người đều là bùn đất, nam tử vào rừng chặt cây lấy gỗ, nữ tử ở nhà dệt vải nấu cơm, cuộc sống trôi qua tuy không sung sướng nhưng đầy đủ, bình an, hạnh phúc.
Trải qua nửa tháng chữa trị, những người mắc Hắc Viêm Dịch bên trong thôn đều đã được chữa khỏi, ngoại trừ một số người bệnh nặng vẫn còn phải nằm một chỗ tĩnh dưỡng, đa phần đều đã có thể xuống đất đi lại, thanh niên trai tráng thậm chí đã khỏi hẳn.
Phải tận mắt chứng kiến một người nổi hắc ban khắp người, l·ở l·oét sắp c·hết dần dần khỏi bệnh mới biết được quá trình đó thần kỳ cỡ nào! Hay nói cách khác, mới biết được y thuật của Mộc Huyền Linh thần kỳ tới cỡ nào.
Dù Lý An không thể chữa bệnh cho người khác nhưng mỗi một bát thuốc đều là do hắn tự tay sắc, thấy mọi người uống thuốc xong đều dần khỏe lại cũng làm hắn cảm thấy vui vẻ phần nào.
Chỉ là những thôn dân xa lạ nơi đất khách quê người này đều đã khỏe mạnh, còn thân tỷ tỷ của hắn vẫn một bộ sống dở c·hết dở, mỗi khi nghĩ tới điều này Lý An đều cảm thấy một bụng nộ hỏa đang âm ỉ cháy. Tại sao Mộc Huyền Linh có thể cứu được người khác lại không cứu được tỷ tỷ của hắn? Tại sao những kẻ ở Tuyệt Sinh Đường lại nhẫn tâm tiêm thứ kịch độc không có thuốc giải như độc Vạn Niên Viêm Xà vào người một nữ tử yếu ớt như vậy?
Mỗi đêm hắn đều nghe tiếng mẫu thân thì thầm tâm sự với tỷ tỷ của mình, từ khi gặp lại người thân tới giờ hắn chưa đêm nào ngủ ngon giấc.
Đang mải suy nghĩ lung tung thì một đoàn người ngựa rầm rập tiến vào trong ngôi làng, Lý An đi tới nơi cao hơn mà nhìn, thấy men theo con đường đất nhỏ dẫn vào thôn có một cỗ xe ngựa cùng với khoảng 10 tên nam nhân cưỡi ngựa đang phi ngựa nước đại chạy tới thôn. Vó ngựa dẫm bì bõm lên mặt đất nhũn như bùn, bọn hắn kẻ nào cũng cầm theo v·ũ k·hí, đoán chừng là người trong giang hồ.
Lý An không để tâm lắm, tùy ý tiếp tục quan sát, dù sao với thực lực của hắn bây giờ, chút người giang hồ này còn chưa đủ để hắn bỏ vào mắt.
Đám người kia chạy thẳng tới khoảng đất trống ở trung tâm thôn, từ bên trên cỗ xe ngựa nhanh chóng đi xuống một người đàn ông trung niên thân mình béo mập, mép để một bộ râu mỏng thép như râu chuột, hai mắt ti hí khiến người khác còn nghĩ lão đang ngủ gật.
Một tên thuộc hạ nhanh nhẹn bốn chân quỳ xuống trước xe ngựa, người đàn ông râu chuột quen thuộc dẫm lên lưng hắn rồi bước xuống. Khi chiếc giày đắt tiền thêu kim tuyến lún phân nửa vào trong bùn lão không khỏi nhíu chặt lông mày, chán ghét nhìn một vòng ngôi làng.
Trưởng thôn La Yên sớm đã đứng chờ sẵn, thấy người tới liền vội vàng chạy tới, lưng cúi gập, biểu cảm xu nịnh vô cùng, nói: “Vương quản sự giá đáo đúng là vinh dự bằng trời của La gia thôn chúng ta. Không biết ngài hôm nay tới đây nên chúng ta không thể tiếp đón từ xa, xin ngài hãy thứ lỗi cho.”
Tên đàn ông râu chuột vô cùng khoa trương nhếch một bên mày, giọng như tiếng chuột kêu: “Nghe nói cái thôn rách nát của các ngươi có thần y, thần y ở đâu?”