Chương 156: An phận
Trời xanh mây trắng, gió mát thổi mạnh thốc qua toàn bộ La gia thôn, khuôn mặt trưởng thôn La Yên vốn đã trắng bệch vì sợ hãi càng thêm co rút lại thành một nhúm như vỏ cây, lão khúm núm cười: “Đúng là có một vị thần y học Mộc đã chữa hỏi bệnh dịch cho thôn chúng ta. Nếu như Vương quản sự muốn gặp thì tiểu nhân sẽ cho người đi gọi ngay.”
Vương Quản Sự lắc đầu một cái, lớp mỡ dày dưới cằm rung lên một cái cực kỳ khoa trương: “Không cần lắm chuyện như vậy, dẫn đường đi ta tự tới gặp hắn. Để ta xem là thần thánh phương nào có thể chữa khỏi bệnh dịch mà y sư trong Thanh Vân Môn chúng ta cũng phải bó tay.”
La Yên do dự một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.
Khoảng 5 phút sau, một toán người ngựa rầm rập tiến vào căn tiểu viện nơi Lý An cùng Mộc Huyền Linh dùng để chữa bệnh. Chỉ là không ngờ bên trong ngoại trừ mấy thôn dân đang dọn dẹp phòng ốc ra thì không thấy bóng dáng của hai người Lý An ở nơi nào.
Tên quản sự họ Vương nghe nói không có thần y ở đây, nhíu chặt lông mày hỏi: “Các ngươi dám trêu đùa cả ta hay sao? Chán sống rồi?”
“Đại... đại minh giám! Bình thường Mộc thần y cùng Lý thần y đều ở nơi này chữa bệnh. Chỉ là không biết vì sao bây giờ lại không thấy đâu.” La Yên vội vàng giải thích.
Đúng lúc này từ trong phòng chạy ra một thiếu nữ tuổi còn nhỏ, người này còn chưa tới nhưng giọng nói lanh lảnh đã tới trước: “Trưởng thôn, trưởng thôn! Mộc tỷ tỷ đã để lại thư?”
Một tên thuộc hạ của Vương Quản Sự nghe vậy nhanh tay c·ướp lấy bức thư sau đó to giọng đọc lớn: “Thiên hạ này không có buổi tiệc nào là không tàn! Nay trong thôn đã không còn người bệnh nào, chúng ta cũng rời đi.”
La Yên nghe vậy vội vàng tiến tới đoạt lấy bức thư nhưng rồi lại nhớ ra là mình không biết chữ, lão trả lại bức thư cho tên thuộc hạ kia rồi ngẩn người vô định nhìn phương xa. Hôm qua lão cùng mấy trưởng lão trong thôn còn tranh cãi nảy lửa xem phải lấy ra bao nhiêu bạc dâng lên thần y, động tới tiền bạc người nào kẻ nấy cũng tính toán từng đồng từng cắc một, không ngờ thần y người ta căn bản không để mắt chút tiền nhỏ nhoi ấy vào mắt.
“Đúng rồi! Người đâu mau tới nhà thần y xem họ đã rời đi hay chưa!” La Yên nhớ tới người nhà của thần y còn ở trong ngôi nhà cuối thôn, vội vàng gọi người đi kiểm tra.
Quả nhiên lúc người trong thôn tới ngôi nhà kia thì trong nhà đã không một bóng người, thần y đám người lúc tới mang theo gì thì lúc đi cũng chỉ cầm theo từng ấy, đồ đạc tài sản trong nhà vẫn còn nguyên vẹn như cũ.
Vương Quản Sự nghe tên thôn dân báo cáo tình hình sắc mặt càng ngày càng kém, cuối cùng không nhịn được nữa mà đập bàn một cái thật mạnh, lạnh giọng hét: “Hừ! Dấu đầu lòi đuôi, bay đâu mau cho người phác thảo lại chân dung những kẻ tự xưng là thần y này lại cho ta, Trưởng Lão đã đích thân nói muốn gặp bọn hắn. Còn La gia thôn các ngươi...”
Lão cố tình kéo dài giọng nói, quay lại nhìn chằm chằm vào trưởng thôn La Yên.
“Trước thấy thôn các ngươi bệnh dịch lan tràn cho nên trưởng lão niệm tình miễn chỉ tiêu cho các ngươi. Nay ta tận mắt thấy các ngươi người nào người nấy thân thể tráng kiện nào có chút bệnh tật gì! Chỉ tiêu vẫn như cũ, 1000 khúc gỗ không thể thiếu một thanh, cuối tháng giao.”
La Yên nghe vậy khuôn mặt trắng bệch, vội vàng phân bua: “Bẩm Vương quản sự, bệnh dịch đúng là đã hết nhưng người trong thôn ất nhiều đều vừa khỏi bệnh không lâu, cơ thể yếu ớt không thể làm việc nặng. Còn có bây giờ đã là giữa tháng rồi à, căn bản không kịp chặt 1000 khúc gỗ.”
“Không kịp? Đây là chuyện của La gia thôn các ngươi chứ không phải chuyện của Thanh Vân Môn chúng ta. Không đủ chỉ tiêu thì lấy bạc bù vào, thiếu một khúc gỗ bù 1 lượng bạc. Còn như không bù vào được thì...!” Vương Quản Sự hừ lạnh, vỗ mạnh một cái làm chiếc bàn gỗ răng rắc gãy làm đôi. Lão cứ như vậy trực tiếp rời khỏi đại sảnh mặc kệ trưởng thôn La Yên cùng mấy người thôn dân mặt trắng như giấy.
Đợi Vương Quản Sự vừa khuất bóng, lập tức có một người thôn dân không nhịn được nữa mắng lớn: “Khốn kh·iếp! Mua của chúng ta 10 khúc gỗ lớn mới trả 1 lượng bạc, vậy mà lại bắt dùng 1 lượng bạc bù 1 khúc gỗ! Đây mà là làm ăn cái gì, rõ ràng là ăn c·ướp mà!”
“Đúng vậy! Lúc thôn chúng ta có d·ịch b·ệnh thì tránh như tránh tà không chút quan tâm. Bây giờ thần y chân trước vừa đi bọn chó này đã tới.”
“Im miệng! Các ngươi muốn hại c·hết cả thôn hay sao?” La Yên mặt như tro tàn mắng một tiếng, vội vàng chạy lại đóng cửa lớn.
Cài then cửa xong, thân hình gầy còm của lão không nhịn được nữa mà ngồi bịch xuống mặt đất, lưng tựa vào cửa lớn.
La gia thôn bọn hắn nằm trong đại bàn của một thế lực giang hồ rất lớn tên là Thanh Vân Môn, từ xưa tới nay mỗi ngày bọn bọn hắn đều phải vào rừng chặt gỗ để giao cho Thanh Vân Môn.
Chỉ tiêu số gỗ phải nộp tùy vào thời tiết sẽ có thay đổi nhưng tất cả đều quá sức so với nhân thủ trong thôn, giá cả Thanh Vân Môn trả thì vô cùng bèo bọt cơ bản không đủ. Dù vậy khắp thôn mấy trăm cái miệng không ai dám phản kháng nửa lời, cứ như vậy bị Thanh Vân Môn bóc lột từ đời này đến đời khác.
Cách đây không lâu trong thôn xuất hiện d·ịch b·ệnh, mới đầu Thanh Vân Môn còn cho y sư tới thăm khám một chút nhưng rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng, mặc kệ toàn bộ La Gia Thôn sống c·hết tự diệt. Không ngờ bây giờ La gia thôn vừa hồi phục chút nguyên khí đám người giang hồ ăn thịt người không nhả xương này đã lập tức trở lại.
Chỉ là quan phủ đối với chuyện này không quản, những thôn dân thấp cổ bé họng như bọn hắn còn có thể làm gì chứ! Dù sao nơi rừng thiêng nước độc này dù cho cả thôn c·hết sạch trong một đêm cũng sẽ chẳng ai quan tâm, cùng lắm thì ngày hôm sau sẽ xuất hiện chút tin tức hung thú rời khỏi rừng tàn phá một ngôi làng vô danh mà thôi.
Cùng lúc đó Lý An cõng theo Lý Tiểu Hoa đang hôn mê b·ất t·ỉnh đã leo tới đỉnh của ngọn đồi nhỏ phía sau thôn, Mộc Huyền Linh, Liễu Thanh Nhi cùng Ngũ Nương đi theo phía sau.
Liễu Thanh Nhi ân cần đỡ lấy Ngũ Nương, mới đi đường núi có một chút thời gian mà hai người đã thở dốc không ngừng. Mộc Huyền Linh ngược lại thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều, thỉnh thoảng lại cúi người ngắt hoa dại cắm lên đầu, đi mới không được bao lâu mà khắp đầu nàng đã cắm đầy đủ loại hoa đủ màu.
Lý An quay lại nhìn ngôi làng đã cách khá xa, ở giữa sương mù giăng kín nhìn không rõ quang cảnh thì chỉ vào tảng đá bên cạnh nói: “Nghỉ ngơi một chút thôi!”
Nói xong, hắn vừa đặt Lý Tiểu Hoa nằm xuống thảm cỏ dày bên cạnh tảng đá thì Mộc Huyền Linh đã nhanh tay cắm lên đầu Lý Tiểu Hoa một bông hoa dại màu vàng cam lớn như cái chén.
Lý An nhìn khuôn mặt tỷ tỷ của mình đỏ bừng như máu, bên trên mái tóc đen lại cắm một bông hoa vàng tươi chói mắt thì nhăn mặt lại, ném bông hoa sang một bên rồi trừng mặt nhìn Mộc Huyền Linh.
Người sau có chút sợ sệt rụt cổ lại, nàng lẩm bẩm mấy tiếng trong cổ họng một bên đi tới nhặt lại đóa hoa cài lên đầu.
“Chỉ là một đám giặc cỏ mà thôi, ngươi có cần hoảng sợ bỏ trốn như vậy hay không?” Mộc Huyền Linh nhìn ngôi làng dưới chân núi, bất bình hỏi.
Bên cạnh Liễu Thanh Nhi đang lấy nước cho Ngũ Nương uống cũng lắng tai lắng nghe.
Lý An đứng dậy, nghiêm túc lên tiếng: “Ta cảnh cáo cô, chúng ta đường xá xa xôi lặn lội tới tận Kính Quốc này chính là muốn an ổn mà sống. Từ hôm nay trở đi ta sẽ không dùng tới võ công nữa, cô cũng không được hại người, chỉ cần giải xong độc cho tỷ tỷ ta sẽ thả cô đi. Có mẫu thân cùng với Thanh Nhi muội muội ở đây làm chứng, Lý An này nói được tuyệt đối sẽ làm được.”
“Nhớ kỹ thành thật mà sống! Tuyệt đối không được dính vào phiền phức nữa.” Lý An lớn giọng nhắc lại một lần nữa. Hắn thực sự đã quá mệt mỏi kiếp sống trốn chui trốn lủi khắp nơi như chuột qua đường rồi, Kính Quốc này vừa khéo là nơi để hắn làm lại cuộc đời.
Mộc Huyền Linh gật đầu một cái nhưng lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói thì hay lắm! Trên đời này có một số kẻ giống như là sao chổi, đi tới đâu là tai họa theo tới đó. Muốn an phận cũng không an phận nổi à!”