Chương 57: Ẩn tình
Vụ đánh nhau ở quán trà gây ra phong ba không nhỏ cho người dân xung quanh đường Lê Lộ, tuy nhiên dù sao người ở đây cũng đã sớm quen thuộc với chuyện đám giang hồ đánh nhau đổ máu rồi, rất nhanh đã coi như không có chuyện gì mà tiếp tục buôn bán.
Lý An sau khi tới y quán băng bó v·ết t·hương xong thì trở về phân đàn, vào trong phòng thì đã thấy Đặng Kiệt cùng mấy tên thuộc hạ có chút thực lực đang đỏ mặt tía tai nói cái gì.
“ Lý đầu mục!”
“ Đầu mục không sao chứ?!”
…
Đám người thấy Lý An đi vào thì nhanh chóng đứng dậy hỏi han, làm lưu manh như bọn hắn xưa nay chỉ quan tâm nắm đấm ai cứng, đao của ai nhanh chứ chưa từng nói tới chuyện tuổi tác. Lý An trong cuộc tập kích hôm nay biểu hiện đã làm cho bọn hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Dưới tình huống bị nhằm vào như thế, dù là bất kỳ ai trong phòng này thế chỗ của Lý An thì chỉ sợ sớm đã mất đi một cánh tay rồi, thậm chí mạng nhỏ có giữ được không cũng là khó nói.
Lý An hơi mỉm cười gật đầu, tâm trạng cũng không vì vậy mà hết căng thẳng: “ Các ngươi có manh mối gì về đám thích khác kia hay không? Bọn chúng rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới tới đây, bên ngoài còn có ngươi canh gác, đây không phải đám lưu manh đầu đường xó chợ có thể thực hiện được.”
Một tên thuộc hạ tên Phạm Lâm vỗ bàn đét một cái, đứng dậy nói: “ Còn cần phải nghĩ hay sao, chắc chắn là bọn Ngũ Lang Minh rồi! Ngoài Ngũ Linh Môn ra thì cũng chỉ bọn chó này có gan chọc vào chúng ta mà thôi!”
“ Nhưng cũng không có bằng chứng cụ thể là Ngũ Lang Minh làm?”
“ Trên người đám thích khác kia có mùi thuốc nhuộm rất nồng.” Lý An nhớ lại mùi hương hăng hắc khó chịu trên thân đám thích khách đó, trầm ngâm nói, mùi hương này rất nhạt nhưng cũng không thể nào thoát khỏi cái mũi của hắn.
“ Vậy thì đúng rồi, trong ngũ lang có một thế lực gọi là Vân Hải Hội, bọn hắn làm sinh ý chính là buôn vải.” Đặng Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người khác cũng gật đầu lia lịa, có mấy người đã bắt đầu chuẩn bị sắn tay áo xông tới Vân Hải Hội hỏi tội. Dù sao thì Kim Đao Bang cũng không phải là cái hư danh, làm sao có chuyện để cho kẻ thù đánh tới tận nhà mà vẫn để yên được chứ.
“ Đừng vội, chuyện này đã không phải một phân đàn nhỏ nhoi chúng ta có thể giải quyết rồi, trước cứ báo lên tổng đàn xem ý của các vị kia thế nào đã.” Lý An lắc đầu, vốn chỉ định tới đây tích luỹ chút kinh nghiêm giang hồ không ngờ mọi chuyện càng ngày càng không đơn giản.
Chân chính đánh nhau không có trọng tài, không có ngay thẳng chính diện t·ấn c·ông, cũng không có mở miệng chịu thua, lúc nãy nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì lúc này chỉ sợ đã trở thành phế nhân rồi. Dù biết thực tế cùng với trường học rất khác nhau nhưng chân chính thể nghiệm rồi vẫn khiến có người ta sợ hãi không thôi.
Chẳng trách Trương Cáp lại muốn sắp xếp cho hắn gia nhập Kim Đao Bang.
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà lớn của Vân Hải Hội, một nam một nữ đang yên lặng ngồi thưởng trà. Nam khuôn mặt anh tuấn, tay cầm một cây quạt sắt vẽ hình một ngọn núi ẩn trong mây, nữ khuôn mặt xinh đẹp, dù đang ngồi nhưng lưng vẫn đeo một cây cung lớn. Lúc này bọn hắn đang yên lặng nghe một tên nam tử trẻ tuổi bẩm báo.
Nếu Lý An ở đây nhất định có thể vừa liếc liền nhận ra ba người này, tên nam tử trẻ tuổi đang nửa quỳ bẩm báo kia chính là tên thích khác cầm kiếm suýt chút nữa thì chém đứt tay hắn, còn nam tử cầm quạt cùng với nữ tử đeo cung chính là hai người cầm đầu bọn áo đen t·ấn c·ông Vương Phủ, Vương Tài chính là c·hết dưới tay bọn chúng.
Nam tử cầm quạt phất tay đuổi tên thuộc hạ đi, nhìn sang muội muội của mình: “ Ngọc Dao, muội không nên đánh rắn động cỏ, nếu như làm hỏng đại sự của đại nhân thì huynh muội chúng ta dù có 10 cái đầu cũng không sống nổi.”
Diệp Ngọc Dao mất hứng uống một ngụm trà rồi trả lời: “ Muội cũng không phải là trẻ con, tất nhiên lấy diệt trừ Kim Đao Bang làm trọng.”
Diệp Cốt Minh nhìn muội muội của mình một cái rồi lắc đầu thở dài, vị muội muội này rõ ràng còn ôm hận tên thiếu niên kia. Kể cũng thật là, rõ ràng là muội bắn người ta một tên còn mình thì chỉ bị rơi vào hố thôi mà làm như thể đối phương sỉ nhục mình ghê gớm lắm không bằng.
“ Muội thực sự sẽ không làm hỏng đại sự của Đại Nhân mà, đại nhân bảo chúng ta châm ngòi mâu thuẫn giữa Kim Đao Bang và Ngũ Lang Minh, tên tiểu tử kia lại là đệ tử của Trương Cáp, nếu như g·iết hắn thì hai bên tự nhiên sẽ chính thức trở mặt.” Diệp Ngọc Dao không phục nói. Lần này nàng còn chuyên môn sắp sếp cho mấy tên lâu la của Vân Hải Hội ra tay, dù thành công hay không thì cũng sẽ không đánh rắn động cỏ.
Diệp Cốt Minh còn chưa nghe hết câu đã vươn tay cốc đầu muội muội mình một cái thật đau, tức giận mắng: “ Còn lắm lời, Ngũ Lang Minh ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà lại giám giữa thanh thiên bạch nhật lấy mạng đệ tử của nhân vật số một số hai Kim Đao Bang, dù là người mù cũng nhìn ra có điều bất thường. May mà tiểu tử kia không bị làm sao nếu không đại nhân chắn chắn sẽ xử tội muội. Nhớ kỹ từ nay tuyệt đối không được làm gì mà không có sự đồng ý của ta, nhớ chưa?”
“ Nhớ rồi!!!” Diệp Ngọc Dao ủi xìu lầm bầm trong miệng.
“ Không nghe rõ.”
“ Muội nói là muội nhớ rồi, muội không dám nữa!” Diệp Ngọc Dao lớn tiếng hét, trong lòng lại thầm tính món nợ lần này lên đầu tên thiếu niên kia. Đợi tới khi Kim Đao Bang bị huỷ diệt, nàng nhất định sẽ cho tên nhóc này nếm đủ đau khổ trên đời.
Thời gian tiếp theo đường Lê Lộ ngoại trừ thỉnh thoảng xảy ra mấy v·ụ t·rộm c·ướp vặt ra thì không có chuyện gì lớn, chỉ là đám người Lý An lúc ra ngoài đều đi thành nhóm hơn 10 người, lúc nào cũng mặt mày nghiên trọng, hai tay lăm lăm v·ũ k·hí.
Lý An sau khi báo cáo việc bị t·ấn c·ông lên tổng bộ thì chờ mãi vẫn không thấy bên trên có phản ứng gì, ở trong giới giang hồ luôn luôn nợ máu trả bằng máu này chuyện này quả thực là bất thường. Lý An còn không nói gì nhưng đám Đặng Kiệt ngược lại vô cùng bất bình, mỗi ngày từ sáng tới tối đều lăm le kiếm bọn người Ngũ Lang Minh kiếm chuyện.
Một tuần sau khi bị á·m s·át, Lý An được người thông báo là tổng bộ cho gọi. Lý An lúc đó đang ở trong sân luyện nâng tạ nghe vậy vội vàng mặc vào quân áo đi thẳng tới tổng bộ.
Sau khi báo danh hắn được người gác cổng dẫn tới một căn phòng lớn nằm ở hậu viện, hắn sau khi vào thì phát hiện Trương Cáp đã ngồi chờ sẵn.
Trương Cáp thấy người vào cũng không đứng dậy, đặt chén trà xuống nói: “ Chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi! Đã điều tra rồi, quả thực là do Vân Hải Hội làm. Ngươi đối với chuyện này có cái nhìn như thế nào?”
Lý An thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: “ Bẩm sư phụ, cách giải thích đơn giản nhất chính là đám Vân Hải Hội kia không biết thân phận của con, đơn giản chỉ là muốn tranh giành địa bàn mà thôi. Còn như….”
“ Còn như cái gì?”
“ Còn như nếu bọn hắn biết con là đệ tử của ngài mà vẫn muốn ngang nhiên lấy mạng của con như vậy thì chuyện này chỉ sợ không đơn giản. Đây không phải là chuyện mà Vân Hải Hội bé nhỏ kia có thể đảm đương nổi.” Lý An thành thật nói.