Dị Giới Thương Nhân

Chương 58: Thuốc súng




Chương 58: Thuốc súng
“ Coi như nhanh nhẹn! Theo người thì khả năng nào lớn hơn.” Trương Cáp tán thưởng gật đầu, tuỳ ý hỏi.
“ Theo đệ tử thì khả năng bọn chúng không biết con là đệ tử của ngài lớn hơn, dù sao 10 cái Vân Hải Hội cũng không giám chọc giận Kim Đao Bang chúng ta.” Lý An thấy đối phương ra hiệu thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thành thật trả lời.
Trương Cáp lắc đầu: “ Chưa chắc!”
“ Ý của sư phụ…!”
“ Ngươi có lẽ không biết, thời gian gần đây Kim Đao Bang chúng ta khắp nơi gặp phải trắc trở, chuyện của nhà ngươi chỉ là một chuyện cực kỳ bé trong số đó mà thôi, cũng vì lý do đấy mà cao tầng trong bang không muốn truy cứu, mà thực ra là không rảnh sức để truy cứu sâu xa nữa rồi.” Trương Cáp thở dài nói, một tháng nay lão tới huyện khác lo chuyện làm ăn, tới tận hôm nay trở về mới biết đệ tử của mình suýt chút nữa thôi đã bị người khác làm thịt.
Lý An đã đánh hơi được mùi không ổn trong câu nói của sư phụ, vội hỏi: “ Kim Đao Bang chúng ta gia đại nghiệp đại, ngoại trừ Ngũ Linh Môn ra thì còn ai giám kiếm chuyện cùng chứ?”
“ Đầu tiên là chuyện của lão gia, trong bang không chỉ mất một vị Kim huyết cảnh luyện thế sĩ mà còn để mất một thuyền hàng trị giá gần 1 ngàn lượng bạc trắng. Sau đó tuy không gặp phải thiệt hại lớn như vậy nhưng những tốn thất nhỏ thực sự đếm không xuể nổi, đặc biệt là bọn Ngũ Lang Minh kia, nghe nói bọn chúng vừa xuất hiện một vị tân tấn Kim Huyết Cảnh luyện thể sĩ, đối với chúng ta hoàn toàn không còn e sợ như trước kia, xem chừng muốn phân chia lại An Nhạc Huyện này.” Trương Cáp lắc đầu, còn một chuyện nữa hắn không nói ra chính là thái độ vi diệu của quan phủ, thời gian gần đây quan phủ vô cùng bao che cho đám Ngũ Lang Minh kia, điều này thực sự không bình thường chút nào.
“ Mà thôi, nói chuyện này với một tiểu tử như ngươi làm cái gì. Lần này ta gọi ngươi tới đây cũng không phải vì chuyện này, đi theo ta.” Trương Cáp lắc đầu cười rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lý An không hiểu đầu đuôi ra sao chỉ có thể trước tiên đi theo sư phụ rồi hãy tính, nghe giọng điệu của sư phụ thì không định tìm bọn Vũ Hải Hội kia tính sổ rồi, vậy thì chuyến này gọi hắn tới làm gì.
Lý An đi theo sau lưng Trương Cáp men theo từng dãy hành lang ngoằn ngoèo uốn lượn, cảnh vật hai bên nhanh chóng chuyển từ vườn hoa tươi đẹp sang từng dãy từng dãy kiến trúc, tốp ba tốp năm lính canh đi qua đi lại không ngừng. Càng đi vào khu trung tâm của tổng đàn thì canh gác càng cẩn mật, đệ tử bình thường tuyệt nhiên không được bén mảng tới khu vực này.
Bởi vì nhờ có Trương Cáp dẫn đường cho nên Lý An cũng không bị chặn lại tuy nhiên vô số ánh nhìn như đao cắt từ trong tối ngoài sáng dán chặt vào người làm hắn có chút không được tự nhiên cho lắm.
Sau khi đi khoảng một nén hương thời gian, Trương Cáp dẫn Lý An vào một căn phòng đá có hai cánh cửa sắt thật lớn.
Nói thật lớn ở đây thực sự là vô cùng lớn, hai cánh cửa sắt màu đen hình dáng vuông vức cao hơn 3m, bề dày ít nhất cũng hơn 50cm. Căn phòng chỉ có một tầng duy nhất, nằm đơn độc lẻ loi giữa vô số kiến trúc cao lớn xung quanh vô cùng nổi bật, xung quanh cứ 3 bước lại có một người đứng canh, bốn phía ít nhất cũng có 9, 10 trạm gác.
Bởi vì căn phòng này không treo biển nên Lý An không biết nó gọi là gì, chỉ là chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài như này thôi cũng đủ biết nơi này quan trọng như thế nào.
Ngay bên cạnh cửa vào có một chiếc ghế dựa đã cũ, một lão già lọm khọm đang nhàm chán nằm trên ghế phơi nắng, trông bộ dạng giống cái xác c·hết hơn là người sống.
“ Lệnh bài?” Lão già đang nhắm mắt ngủ nghe thấy tiếng bước chân thì hơi ngửa đầu xem người tới là ai sau đó run run hai chân đứng dậy, không chút khách sáo đi tới trước mặt Trương Cáp, chìa tay ra hỏi. Xem bộ dạng của lão nếu như Trương Cáp không có lệnh bài gì đó thì đừng hòng đi quan.
Đồng thời toàn bộ lính canh gần đó cũng đều nhìn sang bên này.

Lý An đứng sau lưng Trương Cáp, thành thật cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân. Hắn rõ ràng cảm nhận được lão già trước mắt nhìn như con ma bệnh nhưng tuyệt nhiên không đơn giản, nhịp tim chậm chỉ bằng một nửa người bình thường, mỗi lần co bóp đều vang lên trong tai hắn như tiếng đánh trống, nhịp điệu hơi thở cũng rất kỳ lạ, 2 ngắn một dài rồi lại 3 dài một ngắn.
So với lão thì đám lính canh xung quanh dù cho cơ bắp lực lưỡng, trên thân giáp mũ tận răng đến mấy cũng trở nên không đáng để vào mắt.
Trương Cáp không nói gì chỉ từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài màu đen đưa cho lão già. Người sau sau khi kiểm tra thật kỹ lưỡng tấm lệnh bài mới gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa rồi quay trở về chiếc ghế cũ nát nằm xuống.
Trương Cáp đối với mọi chuyện từ lâu sớm đã tập thành thói quen, không quan tâm tới lão già kia nữa và dẫn Lý An đi vào trong căn phòng. Chỉ là Lý An sau khi đi vào lại có chút thất vọng, bên trong phòng cái gì cũng không có, bốn phía chỉ xếp ít ỏi mấy cái giá gỗ cao tới tận nóc, nhìn qua vô cùng trống trải.
“ Nơi này là bảo khố của Kim Đao Bang chúng ta! Bảo khố chân chính, không phải là cái thể loại để chứa vàng chứa bạc kia.” Tới lúc này Trương Cáp mới nhìn Lý An giải thích.
“ Bảo khố chân chính?!!” Lý An bị bốn chứ này làm cho khơi dậy dứng thú, rốt cuộc thì là thứ gì mới đáng được coi là bảo bối chân chính, quý giá hơn cả vàng bạc châu báu chứ.
“ Lần này ngươi chịu tay bay vạ gió cũng coi như là do ta liên luỵ, lão già này cũng không muốn già cả rồi mới nhận một tên đệ tử lại bị người ta g·iết mất đâu. Ngươi cứ ở nơi này tuỳ ý chọn lấy 2 món đồ, coi như là chút bù đắp cho ngươi đi.” Trương Cáp nhìn Lý An, mỉm cười nói.

Lý An trong lòng hơi động, có chút chần chờ, dù vậy hai mắt đã bắt đầu lướt qua trên mấy cái giá gỗ xung quanh.
“ Ngươi cũng không cần ngại ngùng làm gì, nếu nơi này có thứ gì hữu dụng với ta thì ta đã sớm cầm đi rồi. Cho ngươi một khắc thời gian, hãy chọn lấy 2 món đồ mà ngươi cho có thể cứu mạng mình lúc nguy cấp đi.” Nói xong Trương Cáp dứt khoát đi tới chiếc giá gỗ gần đó, chắp tai sau lưng nhàm chán ngắm nhìn đồ vật bên trên.
“ Đã vậy đệ tử không khách sáo nữa!” Lý An hướng Trương Cáp thi lễ một cái rồi vội vàng chạy tới xem xét vật phẩn bên trên các kệ gỗ.
Bởi vì vật phẩm nơi đây đều được đựng trong các hộp gỗ đóng kín cho nên nhìn từ bên ngoài không thể phân biệt được. Lý An nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay mở hộp gỗ thứ nhất ra, bên trong là một viên dạ minh châu lớn chừng nắm tay trẻ con, màu đỏ tươi như máu, ánh sáng không mạnh nhưng dập dìu như nước, trông vô cùng ma mị.
Ực! Viện huyết sắc dạ minh châu này chỉ sợ giá trị không chỉ trăm lượng bạc đơn giản như vậy.
Lý An khó khăn lắm mới dời được ánh mắt khỏi viên dạ minh châu rồi mở hộp gỗ bên cạnh lên xem xét, chiếc hộp cố hình dạng thon dài, bên trong là một thanh bảo kiếm dài khoảng 1m5, lưỡi kiếm trắng buốt như tuyết, chuôi kiếm màu nâu đỏ được khảm một vòng kim tuyến cô cùng bắt mắt. Không cần thử cũng biết thanh bảo kiếm này sắc bén tới chừng nào rồi.
Hộp tiếp theo càng kỳ lạ, bên trong là một đốm lửa chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út. Đốm lửa rõ ràng đang bập bùng cháy rực, hơi nóng toả ra làm cho Lý An không lại gần nổi nhưng chiếc hộp nhỏ bên dưới lại mảy may không chút tổn hại nào.
…..
Một khắc thời gian mắt thấy sắp kết thúc, Lý An đã đem hộp gỗ trong phòng cơ bản xem qua một lượt. Bảo vật trong đó tất cả đều vô cùng quý giá, nhiều vật thậm chí còn vô cùng thần kỳ ảo diệu làm Lý An nhìn tới hoa cả mắt.
Đang khi hắn phân vân không biết nên chọn 2 món nào thì khoảng 10 chiếc rương lớn đặt trong góc làm cho hắn chú ý. Do dự một chút hắn tiến lại gần một chiếc rương trong đó sau đó chầm chậm mở ra.
Cạch một tiếng, một mùi hăng hắc cực kỳ đặc trưng từ bên trong chiếc rương toả ra làm Lý An nhíu chặt lông mày. Bên trong rương được lót một lớp vải đỏ, vén lớp vải lên quan sát thì phát hiện bên trong bọc đầy một loại bột màu đen, mùi lưu huỳnh toả ra càng nồng nặc.
“ Cái này là…. Thuốc súng??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.