Chương 61: Đêm tối
Lý An ngoài mặt như thường kéo tên ăn mày vào lại trong con hẻm nhỏ, thấp giọng nói: “ Gấp gáp cái gì, từ từ nói!”
Tên ăn mày thở mạnh mấy hơi sau đó cười toe toét, hai hàm răng vàng khè h·ôi t·hối: “ Ta đã tìm thấy lai lịch của đám người mấy tháng trước á·m s·át ngài rồi, bọn chúng quả nhiên là người của Vân Hải Hội. Tên kia là người chuyên môn phụ trách áp tải vải vóc sang huyện khác buôn bán, mấy tháng nay không biến trốn chui trốn lủi ở đâu mà giờ mới thấy mặt lại.”
“ Đoán chừng bọn chúng thấy qua thời gian dài như vậy mà Kim Đao Bang vẫn không có động tĩnh gì cho nên mới giám ló đầu ra, dẫn đường đi.” Lý An gật đầu, tổng đàn không truy cứu là chuyện của bọn hắn chứ không có nghĩa hắn sẽ mặc kệ bị người khác tính kế, nằm yên chịu trận không đánh trả xưa nay không phải là phong cách hành sự của Lý An hắn.
Đinh Thập là một nhân vật khá có máu mặt bên trong Vân Hải Hội, bình thường phụ trách vận chuyện vải vóc từ An Nhạc Huyện tới các huyện xung quanh buôn bán để kiếm lấy lợi nhuận chênh lệch, y từng tại võ quán nhỏ trong thành theo học mấy năm cho nên cũng biết chút kiếm thuật, thân thủ coi như không tệ.
Mấy tháng trước những kẻ lạ mặt kia đột nhiên xuất hiện trong hội, hội chủ đường đường là một phàm huyết luyện thể sĩ lại đối với bọn chúng lắc đầu vẫy đuôi như cún làm cho Đinh Thập rất nghi hoặc. Sau đó dưới sự sắp xếp của thiếu nữ xinh đẹp trong đám người, hắn dẫn theo mấy tên thân tín khác tập kích đánh lén một đầu mục của Kim Đao Bang.
Sau cùng chuyện không thành ngược lại còn làm mấy huynh đệ của hắn b·ị t·hương không nhẹ. Hình như tên đầu mục kia thân phận không đơn giản thì phải, hắn sau đó cùng với các huynh đệ dưới trướng phải tới Bình Xuyên Huyện bên cạnh trốn chui trốn lủi. Lần này nếu không phải hội chủ có việc riêng cần giao phó cho hắn thì cũng sẽ không gọi hắn về.
Dù chuyện đã qua bốn tháng có thừa, bên Kim Đao Bang tuyệt nhiên không có động tĩnh gì nhưng Đinh Thập cũng không giám lỗ mãng. Hắn chọn lúc trời nhập nhèm tối để vào thành, đầu đội mũ che kín mặt, cải trang thành một thương nhân bình thường, sau khi từ Vân Hải Hội trở ra cũng không mảy may giám nán lại trong thành mà lập tức rời khỏi.
An Nhạc Thành cấm đi lại ban đêm từ giờ Ngọ, Đinh Thập vừa khéo là người xuất thành cuối cùng. Hai tên thuộc hạ của hắn cùng với ngựa đang đợi ở cách rừng cách cửa thành không xa, Định Thập sau khi rời thành liền đi thẳng tới đó.
Đang là giữa tháng, trăng hôm nay rất sáng, bầu trời đêm ửng lên một màu bạc trắng mê người, vô vàn vì sao lấp lánh tụ tập một chỗ như dòng sông chảy suôi. Dù vậy thì trong rừng vẫn rất tối tăm, đường đi lại ghệp ghềnh giăng đầy dây leo, Đinh Thập phải cố gắng lắm mới không vấp ngã.
Đi khoảng được nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một mảnh đất trống hình tròn, ánh trăng tuôn xuống nơi đây như nước chảy. Bên rìa mảnh đất trống có 2 người đang nhàm chán đứng chờ cùng với 3 con ngựa.
Một trong hai tên đứng chờ thấy người tới là Đinh Thập thì lập tức mở miệng ca thán: “ Lão đại tại sao không cho chúng ta vào thành cùng chứ, cưỡi ngựa không phải vừa nhanh lại vừa khoẻ sao? Hại chúng ta ở nơi này bị muỗi cắn tới ngứa ngáy khó chịu.”
Tên bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, tay đưa lên gãi ót.
“ Các ngươi thì biết cái gì? Hội chủ đã dặn tuyệt đối không được để lộ hành tung rồi, chúng ta ba người cưỡi 3 con ngựa ngang nhiên vào thành thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này!” Đinh Thập nãy giờ đi bộ cũng đã mệt liền ngồi phịch xuống tảng đá nói vài câu.
“ Nếu đã như vậy thì hội chủ gọi huynh về để làm gì?”
Sắc mặt Đinh Thập càng khó coi, hắn cáu gắt trả lời: “ Còn không phải là chuyện đứa con riêng kia, hội chủ không yên tâm nói qua thư mà phải đích thân dặn dò ta đủ thứ nữa!”
Đột nhiên biểu cảm của hắn đọng lại trên mặt, y chỉ kịp nghe v·út một tiếng, một mũi tên không biết từ đâu bắn tới đã xuyên qua cổ họng tên thuộc hạ đang nói chuyện với hắn. Tên xấu số kia chỉ kịp hứ mọt tiếng thì thân hình đã đổ phịch xuống đất, tới tận lúc c·hết vẫn không hiểu tại sao mình lại c·hết.
Không đợi Định Thập kịp phản ứng, tên thuộc hạ còn lại cũng ầm ầm đổ rập xuống, cổ họng đâm xuyên một mũi tên thật dài.
“ Ai?”
Tới lúc này thì Đinh Thập cũng đã kịp phản ứng rồi, hắn vô thức hét lớn một tiếng lấy khí thế, bàn tay phải theo phản xạ vươn tới thanh kiếm đang đặt tựa vào gốc cây bên cạnh.
Phốc một tiếng, một mũi tên nhanh như chớp đâm xuyên lòng bàn tay phải của Đinh Thập sau đó cắm thật sâu vào gốc cây phía sau.
“ Aaaaaaaa!!!!”
Đinh Thập mặt mày trắng bệch, đau đớn hét thảm như heo bị cắt tiết.
“ Câm miệng nếu không mũi tên này sẽ đâm xuyên cổ họng ngươi!”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, một bóng người từ trên tán cây cách đó khoảng 100 nhảy xuống.
Đinh Thập cũng là đủ hung ác, nghe vậy thì cắn chặt răng tới mức phun máu, cổ họng phát ra từng tiếng hư hử nhưng quả thực không còn hét lên nữa.
Đợi tới khi đối phương tới gần trong phạm vi 5 m, Đinh Thập mới nhìn rõ người tới là ai, đây chẳng phải là tên đầu mục mà mấy tháng trước hắn đánh lén hay sao. Lúc này đối phương mặc một bộ hắc y, hai tay kéo căng cung tên, mũi lên nhắm ngay mặt hắn lập loè dưới ánh sao đêm.
Lý An nhếch miệng mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc: “ Ngươi còn nhớ ta?”
Đinh Thập bởi vì quá mức đau đớn cho nên chỉ có thể gật đầu một cái.
“ Ai ra lệnh cho ngươi?” Lý An đi tới ngồi xuống tảng đá bên cạnh, dù vậy cung tên trong tay từ đầu tới cuối vẫn không đặt xuống.
“ Hội chủ.”
“ Ai ra lệnh cho hội chủ?”
“ Không biết!” Đinh Thập cắn chặt hàm răng, âm thanh rít lên dữ tợn trong đêm tối.
Lý An khẽ mỉm cười, mũi tên v·út một tiếng đâm xuyên lỗ tai Đinh Thập sau đó biến mất vào rừng cây phía sau.
“ Ta không có thời gian đâu, biết gì thì nói nấy đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi!” Lý An nhanh như chớp lắp vào cung tên một mũi tên khác, lạnh giọng nói.
“ Thật?” Đinh Thập khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, run rẩy giọng hỏi.
“ Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ngươi còn có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng ta hay sao?” Lý An lắc đầu nói, khuôn mặt dưới ánh trăng nhợt nhạt đanh lại.
Đinh Thập do dự một chút rồi bắt đầu run run giọng kể: “ Khoảng nửa năm trước có 3 người từ phương xa tới Vân Hải Hội chúng ta, bọn hắn lần lượt là một đôi huynh muội rất trẻ cùng với một đứa bé tầm 10 tuổi. Cũng không biết lý do vì sao mà hội trưởng của chúng ta đối với 3 người bọn hắn vô cùng sợ hãi, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Chuyện ta tập kích ngươi cũng là ý của ba người đó.”
“ Ngươi biết ta là ai hay không?”
Đinh Thập lập tức lắc đầu, hắn thực sự không biết thân phận của người trước mắt.
“ Huynh muội?” Lý An đột nhiên trong lòng hơi động: “ Có phải nam mặt như quan ngọc, tay cầm cây quạt sắt, nữ dáng người cao lớn, sử dụng cung tên hay không?”
Hai người này chính là chủ mưu vụ t·ấn c·ông Vương phủ, Lý An từng nghe bọn hắn xưng hô là huynh muội với nhau. Vốn chỉ tuỳ ý hỏi thăm nhưng không ngờ tên thủ hạ Vân Hải Hội trước mặt lại gật đầu.
Chuyện này không đơn giản! Lý An trong lòng trầm xuống, lần đó hắn chính là nguyên nhân khiến đám hắc y nhân kia không g·iết được Vương Như Sương, nếu như có cơ hội bọn chúng chắc chắn sẽ không tha mạng cho hắn.
“ Hết rồi sao? Còn gì nữa không?” Lý An lấy lại tinh thần hỏi, trong tay chầm chậm kéo căng cung tên.
Đinh Thập sợ hãi vô cùng nhất thời quên cả đau đớn, khóc lóc van xin: “ Đại nhân tha mạng, tha mạng, ta trên còn có mẹ già, dưới còn có con thơ, nếu không có ta thì bọn hắn cũng không sống nổi....”
Lý An cố tình kéo dài động tác cho thật chậm rãi, mất một lúc lâu mà tên kia vẫn chỉ khóc lóc cầu xin mà không chịu khai ra thêm thông tin gì nữa. Sau khi xác định đối phương thực không còn biết gì thêm Lý An buông ra ngón tay, dây cung kêu lên một tiếng, mũi tên liền bắn xuyên cổ họng của đối phương.
“ Đúng là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh nhưng mà ta lại không phải là quân tử.” Lý An tự nhủ một câu rồi quay người rời đi, ba con ngựa bị buộc vào gốc cây từ đầu tới cuối vẫn nhởn nhơ gặm cỏ, hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đều đã đi chầu diêm vương.
Thực ra một thiếu niên sinh ra và lớn lên trong thế kỷ 21 như hắn đối với chuyện g·iết người vẫn có kháng cự trong lòng, chỉ là thế giới này cũng không phải thế giới trước kia, lúc phải ra tay hắn tuyệt đối sẽ không do dự. Thử hỏi nếu hôm đó trong quán trà nếu như hắn không phản ứng kịp thì lưỡi kiếm của bọn chúng có vì thế mà chậm lại?