Chương 62: Trở về
Bởi vì đã quá giờ cho phép xuất nhập thành cho nên Lý An chỉ đành tới một ngôi làng nhỏ gần đó ở lại một đêm, đợi tới khi hắn một lần nữa trở về phòng mình thì đã là chuyện của sáng hôm sau.
Mấy tên thuộc hạ trong phân đàn phát hiện vị Lý đầu mục bình thường lúc nào cũng hoà khí phát tài, cười hì hì hà hà như tượng phật kia không hiểu sao hôm nay mặt mày lạnh tanh, hai mắt đằng đằng sát khí làm cho bọn hắn có chút sợ hãi.
Một đêm chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng hắn không hề buồn ngủ, đầu óc rối như tờ vò cho nên sau khi qua loa ăn sáng xong hắn không ra sân tập để tập luyện như thường lệ mà hiếm có cầm theo một bình trà nóng tới đình nghỉ mát ngồi.
Thời tiết hôm nay không mưa cũng không nắng, từ sáng sớm bầu trời đã đầy những đám mây sám xịt nặng nề, mây không đủ để gây mưa nhưng cũng đủ để che đi ánh mặt trời, nhiệt độ hạ xuống khá thấp. Cũng không biết vì sao Lý An vô cùng ghét thứ thời tiết quái quỷ này, mưa không ra mưa nắng không nắng, đâu đâu cũng tối tăm thâm trầm, mỗi khi ngửa đầu nhìn màn mây dày cộm trên đầu là thở thôi cũng cảm giác nặng nề.
Cảm giác như kiểu thời tiết này là một điềm báo không lành, Lý An coi trà như rượu ừng ực uống một ngụm, ngẩn người nhìn mây đen chuyển động chậm chậm trên bầu trời.
“ Mọi chuyện rõ ràng đều có liên hệ với nhau, chỉ là ta cái gì cũng không biết. Hay là đi tìm sư phụ thẳng thắn hỏi thăm một chút? Nhưng nghe nói sư phụ đã rời thành rồi, phải sang tuần sau mới trở về!” Lý An cau mày lẩm bẩm một mình, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng hắn.
Mọi chuyện bắt nguồn từ vụ tàn sát Vương Phủ, Vương Tài là một cao thủ uy tín lâu năm, không những lấy mạng của hắn mà còn diệt sạch nửa cái Vương Phủ, rốt cuộc là thế lực nào mới có sức lực như vậy? Ngũ Linh Môn? Không đúng! Nếu là bọn hắn ra tay thì tuyệt không thể giấu được.
Và điều quan trọng chính là thế lực kia hiện tại đang để mắt mới mình! Nhưng nếu bọn chúng muốn g·iết hắn thì khác gì bóp c·hết một con kiến, tại sao chỉ cho mấy tên lâu la tới á·m s·át? Điều gì khiến cho bọn hắn kiêng kị như vậy?
Ngàn vạn câu hỏi vì sao thi nhau xuất hiện trong đầu làm Lý An rối như tơ vò, cuối cùng hắn chỉ có thể xác định rằng bản thân đang gặp nguy hiểm, tuy tạm thời đôi huynh muội kia không trực tiếp ra tay với hắn nhưng điều này không biết có thể duy trì được bao lâu đây! Một tuần? Một ngày?
“ Tất cả đều tại ta quá yếu, nếu là một kim huyết luyện thể sĩ thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn nhiều rồi, ít nhất dù đối phương động thủ thì cũng có sức lực để tự vệ!” Lý An nắm tay đạp mạnh xuống bàn đá, mất hứng nói.
“ Trước mắt chỉ có thể đợi sư phụ trở về rồi tính tiếp, thời gian tiếp theo hành động nhất định phải cẩn trọng, tin chắc đối phương cũng không giám trên đường lớn ngang nhiên g·iết mình.” Lý An gật đầu một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể như vậy. Nhìn biểu hiện của đôi huynh muội kia, úp úp mở mở, rõ ràng là có điều kiêng kỵ không thể ngang nhiên lộ mặt, nếu đã đợi 4 tháng rồi thì vài ngày nữa hẳn cũng không vấn đề gì. Còn có đứa trẻ khoảng 10 tuổi trong lời của tên thuộc hạ Vân Hải Hội kia nữa? Thực sự chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi hay sao?
Tuy nhiên trước đó Lý An phải sắp xếp cho người nhà của hắn cái đã, chỉ sợ hắc thủ sau màn không những nhằm vào hắn mà còn sẽ nhắm vào người nhà của hắn. Lý An hắn thì cũng coi như thôi đi, cùng lắm thì trả lại cái mạng nhỏ thứ hai này là được, nhưng Ngũ Nương cùng với Lý Tiểu Hoa không thể bị hắn liên luỵ được.
Nghĩ là làm, Lý An trong lòng gấp gáp vội vàng rời thành, trước buổi trưa đã cưỡi ngựa trở về tới Thạch Thôn.
Trời trong mây trắng, gió thổi hiu hiu, từ xa xa đã có thể thấy được dòng Bạch Vân Giang cuồn cuộn bọt trắng cuộn mình xung quanh một ngôi làng. Ngôi làng không lớn không nhỏ, trong làng mái nhà tranh chập chùng lên xuống kéo mãi ra tận chân núi phía xa, khói bếp lượn lờ trên từng mái nhà trông như những linh hồn lạc đường.
Đám trẻ con choai choai trong thôn đang dắt trâu trở về từ ngoài đồng, có đứa bé trai thò lò mũi xanh vắt vẻo ngồi trên lưng trâu, hai tay múa may không ngừng mà hoàn toàn không sợ ngã, mấy đứa bé gái thì đang ríu rít khoe nhau chỗ quả dại vừa hái được, mặt mày đứa nào đứa nấy lấm lem bùn đất, không ít chỗ còn bong tróc chảy máu.
Có thể nhiều người cho rằng những đứa trẻ này thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy không được đi học mà phải làm lụng vất vả như vậy thì cũng không sai, nhưng cũng không đúng. Đối với những người thôn dân nghèo đói cả đời chỉ quanh quẩn bên mảnh đất bé bằng cái lỗ mũi trâu này, trẻ em ra đồng làm việc phải chăng chỉ là điều hiển nhiên như xuân hạ bốn mùa, có gì mà đáng với thương chứ?
Đột nhiên không biết là ai bắt đầu, mấy đứa nhóc bắt đầu bàn luận về người bạn tên là Lý Tiểu Hoa của mình. Trước kia Lý Tiểu Hoa lúc nào cũng cùng bọn hắn ra đồng lên núi, thu hoạch bao giờ cũng là tràn đầy nhất nhưng thời gian gần đây thì không thấy mặt mũi tăm hơi đâu rồi, mãi tới khi một người bạn tới nhà tìm mới biết thì ra Lý Tiểu Hoa không biết từ khi nào đã thay bộ đồ rách rưới hay mặc bằng một chiếc vảy đỏ thật dày rồi, chân cũng đeo dày hoa, mỗi ngày sáng tối đều tới nhà Lưu tú tài đọc sách học đạo lý thánh hiền gì đó.
Lưu tú tài là một vị thư sinh già thi cử không được cho nên nản chí tới Thạch Thôn dạy học, dù lấy học phí không đắt nhưng trong cái thôn nghèo rớt mồng tơi này cũng không có mấy nhà đủ sức cho con cái mình vào đấy học. Nếu là trước kia Lý Tiểu Hoa chỉ sợ ăn no cũng là vấn đề chứ đừng nói tới đi học chữ làm thư sinh gì đó, nghe nói là tên đệ đệ quanh năm đau ốm kia của nàng đột nhiên tại trong huyện thành phát tài cho nên Lý gia mới đột nhiên đổi số như vậy.
Điều này làm cho đám bạn cùng hay đi chăn trâu nhặt củi với Lý Tiểu Hoa vô cùng ghen tỵ, chỉ là cũng chẳng có cách nào, ai bảo người ta có một cái đệ đệ tốt chứ.
“ Nhìn kìa! Là ngựa đấy!”
Đột nhiên đứa bé ngồi trên lưng trâu đứng phắt dậy, chỉ về phía xa hưng phấn hét toáng lên. Theo hướng ngón tay nó, mấy đứa trẻ khác cũng nhìn thấy trên con đường đất đầu thôn nổi lên khói bụi mịt mù, một người đang cưỡi ngựa phóng như bay sang bên này.
Con trâu bị bất ngờ cho nên hoảng sợ rống lên một tiếng, thân người chạy trốn về phía trước làm đứa bé bên trên ngã lăn quay mà xem ra nó không hề hây hấn gì, vẫn mặt mày kích động nhìn con ngựa từ phương xa cấp tốc chạy tới gần.
Đối với bọn hắn một con ngựa thật chẳng khác gì rồng phượng kỳ lân rồi.
Mãi tới khi người cưỡi ngựa kia đã chạy ngang qua chỉ để lại một dải bụi đất mù trời thì đám trẻ con mới tiếp tục đi trở về nhà, chỉ là đứa nào đứa nấy cũng vô cùng vui vẻ.
“ Mà người có thấy vị đại ca cưỡi ngựa kia quen mắt không?” Một đứa bé gái khoảng 15, 16 tuổi dùng tay lau mặt, hỏi.
“ Chúng ta làm sao có thể quen những người như vậy được cơ chứ! Ngươi cứ nói bừa.”
“ Nhưng mà ta thấy quen lắm, hình như là đệ đệ của Lý Tiểu Hoa!”
“ Haaaa…. Ngươi điên à, đệ đệ của Lý Tiểu Hoa sao mà còn lớn hơn cả phụ thân ta được cơ chứ!”