Dị Giới Thương Nhân

Chương 66: Tác hợp




Chương 66: Tác hợp
“ Hân hạnh! Hân hạnh! Tại hạ Lý An, là bạn học cùng lớp với Trương Vũ.” Lý An đứng dậy, hướng Trương Yến Nhi hơi mỉm cười.
“ Ra mắt Lý ca ca!” Trương Yến Nhi cũng vội vàng đứng dậy thi lễ, biểu cảm có chút xấu hổ, giọng nói trong sáng đáng yêu như chuông lạc.
Lý An thấy vậy chỉ khẽ cười, nhìn sang Trương Vũ: “ Trương thúc có việc bận sao?”
Thực ra thì hắn chỉ tuỳ ý hỏi thăm mà thôi, dù sao thì mỗi lần hắn tới nhà Trương Vũ đều gặp phụ thân của y, bây giờ không thấy cho nên hỏi thăm là tất nhiên. Nghe nói Trương thúc bị bệnh thấp khớp cho nên đi lại không tiện, bình thường rất ít ra ngoài.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng hắn liền biết mình hỏi câu không nên hỏi rồi, Vũ Nương cùng với Trương Yến Nhi nghe vậy thì đều cúi mặt không nói, rõ ràng đã cố gắng che giấu nhưng rõ ràng là vô cùng đau buồn, Trương Yến Nhi giống như còn sắp khóc tới nơi.
Trương Vũ tự rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn, giọng nói như thường: “ Một tháng trước Phụ thân áp tải hàng hoá qua Bạch Minh Sơn gặp phải sơn tặc, đã bị bọn chúng g·iết hại!”
Lý An sững sờ, nhất thời không biết nên lên tiếng hay im lặng, hắn vốn không phải là kiểu người thông thạo tin tức, thời gian gần đây lại bận tâm vì an nguy của mình cho nên hoàn toàn không biết thông tin này.
“ Thứ lỗi! Là ta lắm lời rồi!” Lý An nhỏ giọng nói, cũng tự rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn.

“ Haaaaa…! Sống c·hết có số, n·gười c·hết thì cũng đ·ã c·hết rồi, người sống thì vẫn phải sống, chúng ta cần gì ở nơi này ủ rũ mặt mày chứ. Tối nay mời ngươi tới không phải là để uống rượu hay sao, nào! Uống!” Trương Vũ đột nhiên đứng phắt dậy, cười ha ha nói lớn sau đó rót cho mỗi người mọt chén rượu thật đầy.
Vũ Nương và Trương Yến Nhi cũng mỉm cười, cầm chén rượu nên chúc Lý An.
Lý An nhìn ba người một nhà đều vui vẻ như đón tết, trong lòng vô cùng khó chịu, nếu đã đau buồn thì cứ đau buồn, muốn khóc thì cứ khóc, cần gì phải giả vờ vui vẻ làm gì chứ?
Chỉ là cuối cùng hắn vẫn không mở miệng phá vỡ thứ không khí vui vẻ giả tạo này, nâng cao ly rượu cùng mọi người cụng chén sau đó một hơi uống sạch.
Thời gian còn lại trên bàn ăn Trương Vũ một nhà liên tục mời rượu Lý An, Lý An trong lòng còn lo lắng gặp phải thích khách nào giám uống tới say xỉn, chỉ có thể liên tục dùng lý do sức khoẻ không tốt rồi từ chối. Ba người họ Trương xem ra cũng không để ý chuyện này, một bên liên tục uống rượu một bên rôm rả trò chuyện.
Chủ đề chính không ngờ lại là chuyện tình duyên của Lý An cùng với Trương Yến Nhi. Lý An rõ ràng nghe ra ý muốn tác hợp trong lời nói của Vũ Nương cùng với Trương Vũ, dĩ vãng mỗi lần tới Trương gia ăn cơm hắn đều cảm thấy rất vui vẻ, chỉ riêng lần này không hiểu sao cảm giác vô cùng khó chịu, cũng không phải đối phương làm gì tổn hại tới hắn, chỉ là cảm giác này giống như khi đối diện với đám thương nhân làm ăn bất chính vậy.
Bữa cơm kéo dài khoảng 30 phút, Lý An nói muốn ở lại Trương Phủ một đêm, Vũ Nương liền vui vẻ ra mặt, vội vàng sai người đi sắp xếp.

Chẳng bao lâu Lý An đã được dẫn tới một căn phòng rộng rãi, trong phòng giường tủ bàn ghế đều là loại tốt nhất, góc phòng còn đốt một nhánh trầm hương, trên bàn giữa phòng là đủ loại bánh điểm tâm cùng với một bình trà nóng.
Lý An không để ý tới điểm tâm cùng trà trên bàn, trực tiếp chui lên giường nằm ngủ. Hôm nay tới vốn định an ủi tiểu tử Trương Vũ một chút nhưng kết quả chỉ làm hai bên càng thêm khó xử.
Sau khi Lý An rời đi, Trương gia ba người vẫn ngồi lại trên bàn, vẻ vui vẻ trên khuôn mặt bọn hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt trầm trọng, lo lắng xen lẫn với bi thương.
“ Huynh ấy không thích con!”
Trương Yên Nhi yên lặng uống một ngụm rượu, giống như đang khóc nói. Dù không chỉ đích danh nhưng người nghe đều biết nàng đang nói tới ai.
Vũ Khánh Diêu nhìn khuôn mặt cháu gái dưới ánh nến lúc sáng lúc tỏ, rõ ràng lớp trang điểm rất hoàn hảo, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, tại sao tên kia lại không có chút mặn mà nào cớ chứ.
Suốt cả bữa ăn số lần Lý An liếc nhìn Trương Yến Nhi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần Vũ Khánh Diên mở lời muốn tác hợp uyên ương Lý An hoặc làm như không nghe thấy hoặc là trực tiếp nói sang chuyện khác. Thái độ rất rõ ràng.
Trương Vũ ngược lại không nói gì, chỉ liên tục rót rượu vào ly rồi uống cạn, phụ thân đột ngột mất, hắn từ một tên thanh niên cả ngày lông bông đột nhiên trở thành Trương gia gia chủ, áp lực bên trong nhất định không dễ chịu, nhất là khi Trương gia còn sắp phá sản tới nơi.
“ Sư phụ Lý An là người phụ trách chuyện kinh doanh của Kim Đao Bang, chỉ cần sư phụ hắn hơi giúp đỡ Trương gia một chút thôi thì chúng ta nhất định có thể vực dậy gia nghiệp.” Trương Vũ đột nhiên nói, không biết là đang nói với mẫu thân cùng biểu muội hay là đang nói với chính mình.

“ Không được! Tuyệt đối không thể cứ thế bỏ cuộc, Yên Nhi biểu muội, muội hãy…..” Trương Vũ đặt thật mạnh chén rượu xuống bàn làm phát ra một tiếc vang thật lớn, hai mắt hắn hằn lên tia máu, trầm giọng nói.
Lý An bởi vì ngại mặt mũi bạn học và Vũ Nương cho nên có phá lệ uống nhiều mấy ly, sau khi vào phòng hắn cảm thấy có chút mệt mỏi cho nên leo thẳng lên giường nằm ngủ.
“ Vốn định tới đây thả lỏng tâm thần một chút không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này!” Lý An xoa xoa huyệt thái dương, thật nhỏ lẩm bẩm.
Tình bằng hữu giữa hắn với Trương Vũ xưa nay luôn có chút phong phạm ‘quân tử chi giao đạm mạc như thuỷ’ dù không ai nói ai nhưng cả hai đều chưa từng nhắc tới chuyện tiền tài lợi ích. Chỉ là lần này Trương gia gặp đại nạn, Trương Vũ chỉ sợ dù không muốn trưởng thành cũng bắt buộc phải trưởng thành mà thôi. Dù sao thì nhân sinh này ai rồi cũng phải trưởng thành, phải chịu trách nhiệm đối với những người mình yêu quý, tất cả chỉ là vấn đề sớm hay muộn, khi có chuyện xảy ra thì ngươi có đủ thực lực để đảm đương không mà thôi.
Lý An dù có ngu ngốc cũng nhận ra Trương Vũ cùng với Vũ nương đang muốn thông qua Trương Yến Nhi để móc nối quan hệ với hắn, không, phải nói đúng hơn là móc nối quan hệ với sư phụ của hắn mới đúng. Hắn đối với hành động này tuy không thích nhưng cũng không phản cảm, Trương gia đã tới mức độ này rồi quản không được nhiều chuyện được nữa.
Nếu có thể Lý An cũng muốn giúp bạn mình một tay, nhưng hắn cũng rõ ràng hoàn cảnh của bản thân cùng với Kim Đao Bang bây giờ. Bản thân hắn thì không biết khi nào những kẻ vô cùng lợi hại kia sẽ ra tay, Kim Đao Bang cũng khắp nơi gặp chuyện làm sao có thể phân tâm giúp đỡ một cái Trương gia xưa nay chưa từng hợp tác chứ.
“ Suy cho cùng vẫn là Trương gia đánh giá quá cao thân phận của ta trong Kim Đao Bang.” Lý An mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy khỏi giường thổi tắt ngọn nến trên bàn cùng với cài then cửa sổ.
Từ bên ngoài nhìn vào, thân phận đồ đệ duy nhất của kim huyết Trương Cáp có thể rất lợi hại nhưng rận trong chăn thì chỉ người trong chăn mới biết được, hắn trong mắt Kim Đao Bang hoàn toàn không đáng giá. Phải chăng cả cái Kim Đao Bang lớn như vậy cũng chỉ một mình Trương Cáp lo lắng cho an nguy của hắn đi.
Đang tiếc là Trương Cáp đã đi sang huyện khác làm ăn rồi, khó mà đoán định được hắn lúc nào mới trở về An Nhạc Huyện. Mà cho dù sư phụ trở về rồi thì Lý An cũng không giám chắc bản thân có thể kê cao gối mà ngủ, nên nhớ dù có là Vương Như Sương có phụ nhân nhất nhất che chở như vậy còn suýt nữa m·ất m·ạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.