Dị Giới Thương Nhân

Chương 65: Tới Trương phủ




Chương 65: Tới Trương phủ
Khoảng 5 phút sau Tô Nguyên Anh mới lên tiếng: “ Được rồi, chuyện này ta sẽ bẩm báo với bang chủ! Ngươi có thể trở về, nhớ kỹ tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài nếu không hậu quả sẽ rất nhiêm trọng.”
Lý An nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song trước mắt, trong lòng lại là một mảnh tro tàn. Đối phương rõ ràng biết hắn đang gặp nguy hiểm nhưng xem ra hoàn toàn không có ý định che chở cho hắn, hơn nữa còn cấm hắn tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, rõ ràng là muốn hắn nằm yên chịu c·hết mà.
Suy nghĩ một chút Lý An có thể đoán được phần nào suy nghĩ của đối phương, nếu bây giờ gióng trống khua chiêng cho người bảo vệ hắn thì khác nào đánh rắn động cỏ, đôi huynh đệ kia cùng với hắc thủ sau màn tất nhiên sẽ biết đã để lộ hành tung từ đó cẩn trọng gấp bội.
Nếu như Lý An đoán không sai thì nếu bây giờ hắn giám làm mọi chuyện rùm beng lên, rút dây động rừng thì không cần đợi đôi huynh muội kia, chính Kim Đao Bang người sẽ ra tay xử lý hắn không chút thương tiếc.
“ Suy cho cùng thì tính mạng một tên nô bộc như mình không đáng để Kim Đao Bang hy sinh a!” Lý An thầm nhủ, trong lòng có chút bất lực. Vốn tưởng Kim Đao Bang có thể che chở cho hắn nhưng xem ra vẫn là hắn nghĩ nhiều, chỉ sợ dù hắn có c·hết thì đối phương cùng lắm là phát cho người nhà mình một ít bạc.
Suy cho cùng vẫn là bởi vì mình quá yếu!
“ Ngươi có chuyện gì muốn nói?” Tô Nguyên Anh vẫn mang bộ mặt hiền hoà như tỷ tỷ nhà bên kia, mỉm cười nói.
“ Không có! Vãn bối xin cáo từ!” Lý An ngoài mặt như thường, sau thi thi lễ thì nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tô Nguyên Anh ngồi trên chủ toạ dõi mắt nhìn đối phương rời khỏi phòng, nàng nhíu nhẹ cặp mày cong cong một chút, giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: “ Coi như cũng là một người thông minh!”
Sau đó nàng nhanh chóng cho người đi tập hợp trưởng lão hội, bang chủ đang bế quan, nàng tuy chỉ là Tứ trưởng lão nhưng lại là người ra quyết định.
“ Bọn khốn kh·iếp Ngũ Lang Minh, dù cho La Phi Long có đột phá kim huyết thì cho bọn chúng mười lá gan bọn chúng cũng không giám khiêu khích Kim Đao Bang. Rốt cuộc là kẻ nào?”
Tô Nguyên Anh hai mắt âm hàn, thấp giọng lẩm bẩm trong miệng. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, theo khuôn miệng xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng đóng mở, một vòng ánh sáng dập dìu như nước có thể dùng mắt thường thấy được nhanh chóng lan tràn ra khắp căn phòng.
Không ngờ người phụ nữ không rõ tuổi tác này lại là một Luyện Khí Sĩ vô cùng hiếm thấy! Chẳng trách có thể thay Tôn Hàn quản lý Kim Đao Bang mà không một ai giám dị nghị hay ý kiến gì.
Lý An đã đi xa khỏi căn phòng mấy trăm m đột nhiên nghe thấy sau lưng một tiếng vang cực kỳ khẽ, tiếp theo là một chuỗi những âm thanh giống như là tiếng ing lúc đài rađio bị hỏng.
“ Người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản, chẳng trách trẻ như vậy đã có thể nắm đại quyền. Đúng là đừng bao giờ xem nhẹ phụ nữ!” Lý An thầm nhủ trong lòng, dù vậy bước chân từ đầu tới cuối chưa từng biến động, biểu cảm vẫn như bình thường.
Kim Đao Bang không trông chờ vào được, sư phụ lại không có ở trong thành, Lý An thân cô thế cô chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy. Từ hôm đó trở đi hắn không còn ở trong phân đàn đường Lê Lộ nữa mà chuyển về Vương Phủ nằm ngay bên cạnh tổng đàn, bình thường ngoại trừ tới Phong Vũ Viện ra thì không bước ra khỏi Vương Phủ nửa bước, chức đầu mục béo bở kia cũng chỉ có thể nhường cho người khác.

Người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ cho là hắn muốn tập trung vào học tập, ngoại trừ một vài người ít ỏi ra thì không ai biết được nội tình trong đó.
Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, mỗi ngày Lý An lúc đi ngủ đều đeo đôi găng tay sắt nặng trịch của mình. Cảm giác cái gì cũng không thể làm mà chỉ có thể trông chờ vào người khác này làm cho hắn quả thực vô cùng khó chịu, mỗi ngày đều mặt nhăn mày nhó.
Tin mừng duy nhất chính là bình Hoàng Kim Dịch lấy được trong bảo khố cùng với thời gian làm đầu mục có tác dụng còn lớn hơn tưởng tượng. Lý An trước kia thành tích học tập chỉ có thể nằm vào phần trung hạ trong lớp nhưng sang năm thứ hai đột nhiên tăng mạnh, cứ đà này thì chẳng bao lâu hắn có thể vào được nhóm 5 người đứng đầu lớp.
Một ngày nọ, mặt trời đỏ rực đã lặn được một nửa sau bức tường thành phía tây, ánh sáng ban ngày đã bắt đầu ảm đảm, đám học sinh Phong Vũ Viện cuối cùng cũng kết thúc tắm thuốc, từng nhóm tốp năm tốp ba mang theo thân thể đau nhức rời khỏi viện.
Lý An như thường lệ cùng với Trương Vũ đi thẳng ra đường lớn, khi hắn đang định về thẳng Vương Phủ thì Trương Vũ đột nhiên kéo hắn lại.
“ Lý An, lúc nãy cảm ơn ngươi!” Trương Vũ nghiên mặt nói.
Lý An lắc đầu tỏ ý không có gì, chuyện là lúc chiều Trương Vũ bị mấy tên bạn học bắt nạt, hắn chỉ đứng ra nói mấy lời công đạo mà thôi, mấy tên kia cũng biết hắn không dễ chơi cho nên cũng không dám dây dưa.
Thật ra thì thời gian gần đây không chỉ Lý An mà Trương Vũ cũng g·ặp n·ạn, không, phải nói là toàn thể Trương gia g·ặp n·ạn mới đúng. Nghe nói một tháng trước một chuyến hàng rất lớn của Trương gia đã bị sơn tặc c·ướp đi, còn c·hết rất nhiều người, vì chuyện này mà Trương gia gần như sắp phá sản tới nơi.

Tại Phong Vũ Viện này cũng chỉ có Trương Vũ tính là bằng hữu của hắn, bằng hữu g·ặp n·ạn hắn cũng rất muốn đứng ra giúp đỡ nhưng đáng tiếc thực sự là lực bất tòng tâm, mạng nhỏ của mình hắn còn không giữ được nói gì chuyện của người khác.
“ Tối nay ngươi tới nhà ta ăn tối đi, coi như là ta cảm mơn ngươi.” Trương Vũ lắc đầu, quả quyết nói, khuôn mặt so với lúc Lý An vừa gặp hắn không biết tiều tuỵ hơn biết bao nhiêu lần.
Lý An nhìn hắn một lát, thầm nhủ chắc đối phương muốn tìm người uống rượu cùng. Suy nghĩ một chút Lý An liền gật đầu đồng ý.
Chuyện hắn với Trương gia ăn uống không phải chuyện hiếm gì, chỉ là thời gian gần đây bởi vì lo lắng cho an nguy của bản thân cho nên Lý An không tới nữa mà thôi, chỉ sợ Trương Vũ nghĩ hắn thấy mình khó khăn nên muốn cắt đứt quan hệ đi.
Gần đây Trương Vũ đã gặp đủ chuyện xui xẻo rồi, hắn thực sự không đành lòng mở miệng từ chối, hơn nữa Trương Phủ nằm ngay trên con đường tấp nập nhất An Nhạc Thành, cách huyện nha chỉ mấy trăm m, trong phủ lại có mười mấy tên hộ vệ biết võ công, so ra thì ở đây cùng với ở Vương Phủ không có gì khác biệt. Lý An dự định sau khi ăn tối xong thì dứt khoát tối nay ở lại Trương Phủ.
Cứ như vậy hai người sánh vai nhau mà đi, chẳng bao lâu đã về tới Trương Phủ. So với trước kia thì Trương Vũ rõ ràng kiệm lời hơn nhiều, cũng không còn thích nói mấy lời vớ vẩn chọc cười người ta nữa, Lý An cũng là một người không khéo ăn nói, thành ra trên đường hai người gần như không nói chuyện với nhau câu nào.
Trương Phủ là một toà tiểu viện khá lớn, Lý An không phải lần đầu tới nơi này, đối với ngóc ngách các nơi vô cùng quen thuộc.
Chẳng bao lâu nhà ăn đã chuẩn bị thức ăn xong, Lý An cùng với mấy người Trương gia ngồi ăn cơm cùng nhau ở phòng khách.
Bàn ăn có mười mấy món, mặn ngọt đủ cả, rượu là Tùng Bách Tửu tốt nhất, có thể nói là vô cùng thịnh soạn. Ngồi ăn cùng với Lý An, ngoại trừ Trương Vũ ra còn có mẫu thân của hắn là Vũ Khánh Diêu, người này đã ngoài 40 rồi, thân người hơi mập, là một người rất hiền hậu, nghe nói cũng là một người có xuất thân quyền quý.
Phụ thân Trương Vũ bình thường vẫn xuất hiện hôm nay không thấy, ngược lại nhiều thêm một tiểu cô nương ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt rất xinh xắn đáng yêu, lớp trang điểm thật dày cùng với đôi môi đỏ tươi làm nàng trông có vẻ dày dặn.
Trương Vũ đứng dậy rót cho Lý An một chén rượu, mỉm cười giới thiệu: “ Đây là biểu muội của ta, tên là Trương Yến Nhi, năm nay vừa tròn 18, tính ra tuổi tác cùng Lý huynh không có bao nhiêu chênh lệch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.