Chương 70: Trốn chạy
Tô Nguyên Anh hoa dung thất sắc, toàn thân nổi lên hào quang màu xanh lục chói mắt, hào quang không chỉ che chắn bản thân nàng mà còn che chắn cho mấy đứa trẻ nằm trên đất ở bên cạnh.
Những đốm lửa nhỏ bắn trúng vầng hào quang làm phát ra một trận âm thanh xèo xèo như nước bắn vào dầu, khói đen bốc lên nghi ngút nhưng tuyệt nhiên không thể xâm nhập vào bên trong nửa bước.
Bạo Diễm Long thấy cảnh này thì ngửa đầu gầm lên một tiếng, nộ khí xung thiên khiến hơn nửa toà An Nhạc Thành đều phải giật mình hoảng đốt.
“ Súc sinh ngươi giám!!!”
Ngay khi nó chuẩn bị tiếp tục phun ra một cột lửa t·hiêu r·ụi đám sâu kiến trước mắt thì trên đỉnh toà núi giả cách đó gần 10m đột nhiên phóng ra một người. Người này toàn thân màu vàng kim như được dùng vàng ròng đúc thành, râu tóc cũng một màu vàng kim chói mắt, hắn lúc này để trần nửa người trên, cơ bắp trên thân từng khối từng khối cứng rắn như sắt thép.
Người này sức mạnh kinh người, nhảy một cái liền làm hòn núi nhỏ dưới chân ầm ầm sập hơn phân nửa, chớp mắt cái đã xuất hiện trước mũi con rồng lửa.
Bóng người kim sắc dồn hết sức lực tung một cước cực mạnh vào mũi Bạo Diễm Long làm con vật ở trên không trực tiếp lăn mấy vòng, dù vậy y cũng bị phản chấn đánh bay xuống mặt đất.
Nơi bóng người rơi xuống bắn lên bụi đất tung toé, không ngờ lại trực tiếp đánh ra một hố sâu rộng mấy m.
“ Hương nhi! Con có sao không?”
Bóng người kim sắc leo ra khỏi hố đầu tiên không phải đi nhìn con Bạo Diễm Long kia mà vội vã chạy tới bên cạnh Chu Hương. Màu vàng kim trên người y cũng đang nhanh chóng thối lui như thuỷ triều, tới lúc này đám thiếu niên thiếu nữ mới nhận ra người này là tam trưởng lão của Kim Đao Bang, đồng thời cũng là phụ thân của Chu Hương.
“ Phụ thân!” Chu Hương mặt mũi trắng bệch, khốc nấc lên ôm phụ thân mình vào lòng.
Tam Trưởng Lão cũng hoà ái mỉm cười xoa đầu con gái, hắn tuổi già mới có được một đứa con gái như này, vẫn luôn coi nó còn quý hơn sinh mạng, nếu Hương Nhi có chuyện gì thì hắn thực sự không sống nổi nữa.
Ngàoooooo!!!!!!!!!
Bạo Diễm Long ở trên không b·ị đ·ánh bay về phía sau, trước khi thân thể khổng lồ của nó kịp đánh sập toà nhà bên dưới thì hai chiếc cánh khổng lồ của nó đột nhiên vỗ mạnh một cái, thân hình khổng lồ cũng theo đó lấy lại cân bằng.
Bên dưới, gió từ đôi cánh kia thả ra trực tiếp tốc ngược mái của ngôi lầu 3 tầng kiên cố để lộ mấy nữ nhân đang run rẩy trốn ở bên trong, khuôn mặt bọn họ bây giờ chỉ sợ so với phấn trang điểm còn phải trắng bệch.
May mắn chính là con quái vật thằn lằn không để ý tới các nàng, một cước vừa rồi tất nhiên chưa đủ phá huỷ lớp vảy rồng của nó nhưng đã thành công chọc tức nó rồi.
Mắt thấy con hung thú đã đi xa mấy nữ nhân trong căn lầu kia vừa hơi mỉm cười vì thoát c·hết sau tại nạn thì ầm ầm một tiếng, căn lầu trực tiếp ầm ầm đổ rập xuống, toàn bộ người trong đó đều bị vô số gỗ vụn cùng với tảng đá chôn sống.
“ Súc sinh kia lại tới!” Tô Nguyên Anh há miệng phun ra một quả cầu màu xanh lục, quả cầu lúc đầu chỉ là một chấm nhỏ nhưng nhanh chóng đón gió phình lớn như quả trứng gà rồi tiếp tục biến lớn như ván cửa.
Tô Nguyên Anh sắc mặt nghiêm trọng khẽ vươn tay, quả cầu ánh sáng lập tức biến thành một cây trường thương dài hơn 2m rơi vào trong tay của nàng. Trường thường trong suốt lấp lánh hào quang, sắc bén dị thường.
“ Thuật thức bản mệnh của ngươi càng ngày càng lơi hại, ta nhớ mấy năm trước còn chỉ tạo ra được con dao găm lớn bằng bàn tay!” Tam trưởng lão nhìn đám hậu bối ba chân bốn cẳng chạy trốn cuối cùng cũng lấy được vẻ ung du·ng t·hường có, hắn đi tới sóng vai với Tô Nguyên Anh, hỏi thăm.
Tô Nguyên Anh sắc mặt lạnh nhạt, cười: “ Còn có tâm trạng nói lời thừa thãi? Ngươi bây giờ có thể duy trì trạng thái Kim Thân được bao lâu?”
“ Tối đa 15 phút!”
“ Không tệ, nơi này địa thế trống trải, chúng ta dụ súc sinh kia đi nơi khác.”
“ Được!” Tam trưởng lão nhe răng cười, để Bạo Diễm Long tránh xa con gái lão cầu còn chẳng được. Dứt lời, da thịt toàn thân hắn bắt đầu dùng tốc độ nhanh chóng biến thành màu vàng kim, lông tóc trên người cũng không ngoại lệ, chỉ có hai con mắt là còn giống của con người.
Sau đó hai vị trưởng lão không ham chiến mà sát cánh cùng nhau chạy về khu kiến trúc đông đúc nhất ở tiền viện, Bạo Diễm Long điên cuồng gầm thét đuổi theo, vừa bay đi nó vừa không ngừng há miệng phun ra một cột lửa xuống mặt đất bên dưới. Nơi súc sinh này đi qua lửa cháy ngập trời, n·gười c·hết như ngả rạ.
Chiếc hồ nhỏ lập tức trống vắng bóng người, căn đình nghỉ mát vẫn bập bùng c·háy l·ớn. Hình như từ đầu tới cuối không có người nào quan tâm tới một kẻ xuất thân nô bộc sống c·hết!
Rào rào!
Nước hồ bắn tung toé khắp nơi, một cái đầu người nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Một lẫn nữa thấy lại mặt trời, Lý An há miệng thở hổn hển như cá mắc cạn, mất một lúc thân thể mới hồi mục như lúc ban đầu.
Hắn nhìn một vòng xung quanh thì thấy nước trong hồ so với ban đầu đã hạ xuống thấp hơn một đoạn dài, căn đình hóng mát bên bờ hồ đang b·ốc c·háy nghi ngút, phía đông nam, một đường lửa kéo thẳng mãi ra xa, có thể thấy con Bạo Diễm Long đang lao v·út đi nhanh như chớp.
“ Sức mạnh thật đáng sợ! May mà ta phản ứng nhanh.” Lý An nhanh chóng leo lên bờ rồi chọn hướng ngược với hướng rời đi của Bạo Diễm Long mà trốn chạy, suy nghĩ trong đầu nhanh như chớp vận chuyển.
Lúc nãy hắn biết bản thân tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi Bạo Diễm Long cho nên dứt khoát cầu đường sống trong chỗ c·hết, trực tiếp lặn xuống hồ nước bên cạnh. Hắn một mực lặn tới đáy sau đó nín thở ngồi yên, mãi tới khi bên trên im ắng mới giám ló đầu lên.
Đáy hồ chỉ sâu khoảng 3m nước, hắn ở bên dưới vẫn cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng kh·iếp ở phía trên. Từ lúc Bạo Diễm Long xuất hiện tới lúc rời đi chỉ khoảng 3 phút thời gian, Lý An nín thở một lúc như vậy vẫn là có thể.
Hắn cũng biết Tứ trưởng lão cùng với Tam trưởng lão đã xuất hiện cứu đám Chu Hương khỏi c·hết, hàng động của hắn thành thử ra có chút thông minh quá bị thông minh hại. Nhưng lúc nhìn Bạo Diễm Long lao tới lại chỉ cầu nguyện có người tới cứu mình không phải là phong cách của hắn, xưa nay hắn chỉ trông chờ vào chính bản thân mình mà thôi.
Hơn nữa cũng chẳng có cơ sở gì để khẳng định tam tứ trưởng lão sẽ bảo vệ tính mạng của hắn cả, thái độ bất cận nhân tình của tứ trưởng lão Lý An vẫn còn nhớ rõ trong lòng.
“ Không quan trọng, vấn đề trước mắt là phải lập tức rời khỏi tổng bộ, rời khỏi An Nhạc Thành đã, nơi này không hề an toàn chút nào!” Lý An một bên điên cuồng chạy trốn, một bên lẩm bẩm trong miệng.
Đúng lúc đó hắn nhìn thấy một đám hạ nhân người hầu đang lũ lượt trốn chạy ra hướng cửa sau, hắn suy nghĩ một chút rồi nhập bọn với bọn họ. Đồng thời hắn cũng c·ướp luôn áo ngoài của tên nô bộc xấu số bên cạnh khoác lên người, lại xoà tóc che kín đi khuôn mặt, nhìn qua không hề khác một tên nô bộc hoảng sợ chạy trốn chút nào.
Mà hắn vốn là nô bộc mà, cũng không cần giả vờ cái gì nhiều.
Rõ ràng Lý An vẫn còn đang lo lắng trong lòng việc bị đôi huynh muội kia nhằm vào. Nếu hắn là đôi huynh muội kia, bây giờ hỗn loạn không chịu nổi như vậy chính là thời cơ g·iết người tốt nhất, cam đoan không để lại bất cứ hậu hoạn gì.