Chương 71: Vô danh hung thú
Lúc này hãy còn khá sớm, nhiều quán ăn sáng trong An Nhạc Thành vẫn còn đông đúc khách quen, bánh bao trắng phau phau, cháo lòng thơm ngọt ăn vào vừa ngon vừa no bụng, ai ai cũng vui vẻ.
Đột nhiên từ phía tổng bộ Kim Đao Bang truyền ra từng t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc làm những người dân gần đó kinh hồn bạt vía, chưa kịp định thần lại đã thất một con quái vật như rắn mối bay v·út lên không trung, há miệng phun lửa ngập trời.
Chẳng mất bao lâu phía bên tổng bộ của Kim Đao Bang kia đã lửa đỏ ngập trời, thậm chí bầu trời cũng bị nhuộm lên một màu sắc đỏ ửng bất thường.
“ Quái vật!!!!”
“ Báo…báo quan mau!”
…
Trên đường lập tức loạn thành một đoàn, người người chen chúc liều mạng để có thể rời khỏi càng xa con quái vật kia càng tốt.
Bên ngoài hỗn loạn là như vậy, bên trong tổng bộ Kim Đao Bang càng là hỗn loạn tới không chịu nổi, đám hộ vệ thì cầm theo v·ũ k·hí đuổi theo con quái vật khổng lồ, những gia nhân người hầu lại chạy ra theo hướng ngược lại, khắp nơi đâu cũng có hoả hoạn, khói đen ngập trời ngập đất.
Lý An cùng với mấy tên người hầu khác mất không ít thời gian mới có thể chạy ra tới hoa viên nằm gần cửa sau, không đợi hắn kịp vui mừng thì đột nhiên không gian phía trước cách hắn không xa đột nhiên xoắn lại với nhau thành hình lốc xoáy, có 3 tên người hầu nằm trong phạm vi ảnh hưởng, thân hình cũng theo đó xoay tròn xoay tròn không ngừng, xoát một tiếng rồi bọn hắn đều biến mất không chút dấu vết, không máu me, không mảnh vải vụn, không kêu la thảm thiết, chỉ đơn giản là xoạt một tiếng rồi lăng không biến mất.
Hai con ngươi của Lý An co lại tới cực hạn, trong nháy mắt đã chạy trốn vào trong căn nhà lớn gần đó. Hắn nhanh chóng chạy lên lầu hai sau đó chọc thủng cửa sổ nhìn ra hướng cửa sau.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại quả nhiên thấy trên nóc tường gần đoạn cửa sau đang ung dung ngồi một con mèo toàn thân trắng buốt như tuyết, hai mắt lại au au đỏ lựng, kích cỡ của nó chỉ giống như mèo nhà bình thường nhưng sau lưng bất thình lình lại có tới 5 cái đuôi.
“ Là hung thú!!!”
Lý An cực thấp giọng lẩm bẩm trong miệng, không sai được, ba người kia biến mất chính là do con hung thú này gây ra. Chỉ là Lý An không biết loài hung thú này, Phong Vũ Viện chưa từng dạy, hắn cũng không biết năng lực của nó là gì.
Chỉ là nghĩ tới một màn ba người sống sờ sờ ở trước mắt hắn đột nhiên biến mất không một dấu vết, Lý An chợt cảm thấy không lạnh mà run.
“ Trước tiên quan sát một chút đã, nếu như chuyện không thể làm thì theo hướng khác chạy trốn vậy!” Lý An nắm chặt hai lòng bàn tay, một kế hoạch lớn gan xuất hiện trong đầu của hắn.
Cùng lúc đó lượng người kéo về cửa sau để trốn khỏi tổng bộ càng ngày càng nhiều, dù sao tường bao quanh tổng bộ ít cũng cao hơn 2m, người bình thường còn lâu mới leo qua được.
Lý An căng mắt ra nhìn, khoảng cách dù khá xa nhưng không thể ngăn cản được thị lực của hắn mảy may.
Mỗi lần có người tới gần, con mèo trắng 5 đuôi kia lại lười nhác quay đầu về hướng đấy rồi mở miệng thật lớn, gần như cùng lúc không gian xung quanh n·ạn n·hân sẽ xoay tròn không ngừng thành hình lốc xoáy. Đợi tơi khi lốc xoáy kia quay tới giới hạn nhất định thì không chỉ người, mà toàn bộ vật chất bên trong lốc xoáy đều sẽ biến mất vô ảnh vô tung, không gian nơi đó lại trở về như bình thường.
Cứ thế căng mắt quan sát khoảng 3 phút, Lý An đã cơ bản nắm rõ được năng lực của con vô danh hung thú này.
“ Con hung thú này chỉ có thể tạo ra lốc xoáy trong phạm vi bán kính 50m, trước lúc tạo lốc xoáy 1s thì nó sẽ há miệng thật lớn về phía mục tiêu. Thời gian từ khi lốc xoáy xuất hiện cho tới khi vật chất bên trong biến mất tỷ lệ thuận với kích thước của lốc xoáy, dao động từ 1-5s. Ngoài năng lực phi lý này ra thì nó hình như không có khả năng gì khác, từ đầu tới cuối đều nằm yên tại chỗ, tuyệt nhiên không để người nào tiếp cận lại gần.” Lý An hệ thống lại những gì đã quan sát được từ nãy giờ một chút, sau đó đi tới giá binh khí cực kỳ lớn ở sau lưng.
Lúc nãy xung quanh nhiều kiến trúc như vậy hắn không trốn vào lại nhất định chọn căn phòng không phải là gần nhất này tự nhiên là có chủ ý chủ nó. Nơi đây gọi là Tàng Binh Cách, là nơi cất giữ v·ũ k·hí của Kim Đao Bang.
Lý An không có nhiều thời gian lựa chọn, do dự một chút hắn cầm theo một chiếc cung tên vừa tay cùng với ba chiếc mũi tên liền thông qua cửa sổ trèo lên nóc căn phòng.
Ba mũi tên trong tay hắn chỉ có một mũi tên bình thường còn hai mũi tên còn lại vô cùng đặc biệt, phần mũi nhọn bằng kim loại ở đầu mũi tên có dính một loại vật chất màu đen. Thứ màu đen ở đầu mũi tên này chính là dầu thông kết hợp cùng với vụn gỗ thông, hai mũi tên đặc chế này chính là hoả tiễn dùng để phóng hoả.
Hít thật sâu một hơi, Lý An nhân cơ hội con vô danh hung thú đang há miệng tạo lốc xoáy lập tức hết sức bắn ra chiếc mũi tên bình thường kia. Lý An sức lực xưa đâu bằng nay, cung tên và mũi tên đều là loại quân dụng chuyên môn được quan binh xử dụng, mũi tên ở trên không lao v·út đi nhanh không kịp nhìn, chớp mắt một cái đã vượt qua hơn 100 m khoảng cách bắn trúng bụng của bọn mèo trắng năm đuôi.
MEOOO OOOOOÔ!!
Một tiếng mèo kêu đinh tai nhức óc vang lên như muốn xuyên phá bầu trời, Lý An tận mắt nhìn thấy lúc mũi tên sắp đâm xuyên bụng của con hung thú kia thì ngoài thân của nó nổi lên một lớp ánh sáng mờ mờ. Mũi tên vốn có thể xuyên kim phá thạch lại không thể xuyên thủng màn sáng mỏng tanh kia, dù vậy lực trùng kích cũng đánh bay con hung thú ra xa mấy m.
Quả nhiên như Lý An dự liệu, nếu như hung thú có thể dễ dàng dùng mũi tên b·ắn c·hết như vậy thì quá mức vớ vấn.
Con mèo trắng năm đuôi nhảy phóc một cái bay lên cao hơn chục m, con ngươi đỏ bừng như máu khoá chặt vào người Lý An. Toàn thân nó vẫn trắng muốn như tuyết, một chút thương thế dù là cực kỳ nhỏ cũng không có.
“ Mèo ngoan đi theo ta!” Lý An nhếch miệng cười, dù vậy biểu cảm còn khó coi hơn khóc. Hắn nhanh như chớp men theo con đường đã lựa chọn từ trước chạy tới một nơi trong tổng bộ.
Con ngũ vĩ bạch miêu không thể cứ thể mà bỏ qua cho hắn, lập tức cấp tốc đuổi theo, mỗi lần tung người nhảy lên đều có thể bay xa hơn 10m. Xem tình thế này thì việc Lý An bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Không biết bởi vì là sau lưng có một con mèo ăn người không nhả xương đuổi theo hay do hiệu quả luyện tập nhiều năm nay, tốc độ của Lý An vô cùng nhanh chóng, chẳng bao lâu đã vượt qua mấy dãy nhà lớn, trước mắt xa xa có thể nhìn rõ một căn phòng đá cực kỳ lớn.
Dù tổng bộ đã hỗn loạn như ong vỡ tổ rồi nhưng lính canh xung quanh căn phòng kia vẫn không động đậy, trong tay lăm lăm v·ũ k·hí, kỷ luật chỉ sợ so với q·uân đ·ội chủ lực cũng không mảy may kém cạnh. Lão già lọm khọm đã không còn nửa ngồi nửa nằm trên cái ghế gỗ nữa mà chắp tay đứng trên mái lầu các bên cạnh nhìn về phía xa xa, trong tay cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết.
Đây chính là bảo khố bí mật mà Lý An từng may mắn đi vào một lần, bên trong vô số kỳ trân dị bạo khiến cho hắn tới tận bây giờ vẫn thỉnh thoảng mơ thấy.