Dị Giới Thương Nhân

Chương 74: Truy nã




Chương 74: Truy nã
Tổng bộ Kim Đao Bang mất không biết bao nhiêu năm tháng, mồ hôi cùng nước mắt mới có thể xây dựng thành ấy vậy mà qua nửa buổi sáng ngắn ngủi đã bị san thành bình địa. Con Bạo Diễm Long kia đã di chuyển khỏi phạm vi của tổng bộ rồi, bắt đầu gây nên tai hoạ cho dân chúng xung quanh.
Quan phủ đã cho không ít quan binh tới chỗ này nhưng đều vô dụng, bảo đám quan binh này bắt trộm bắt c·ướp gì đó còn được chứ bảo bọn hắn g·iết quái vật thì thực sự là lực bất tòng tâm.
Hiện tại đang chiến đấu gay gắt với Bạo Diễm Long chỉ có 2 người, hơn nữa là hai nữ nhân, một người là Tô Nguyên Anh, tứ trưởng lão Kim Đao Bang, luyện khí sĩ, năng lực của nàng giống như là có thể tạo ra các loại v·ũ k·hí từ ánh sáng màu xanh lục, uy lực kinh người.
Một người khác chính là Ngọc Thanh Dao, viện chủ Phong Vũ Viện, cùng với Tôn Hàn được xưng tụng là kim huyết mạnh nhất An Nhạc Huyện. Chỉ là nàng lúc này toàn thân vàng kim chói loá, trong tay cầm một cây trường thương nghi ngút ánh lửa, trông không còn giống con người.
Nói ra cũng có chút buồn cười, Bạo Diễm Long xuất hiện ở An Nhạc Thành này gây hoạ, đứng ra ngăn cản lại chỉ có hai người phụ nữ, ở cái xã hội trọng nam khinh nữ này thì điều này đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ rồi còn gì.
Hai người Tô Nguyên Anh rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, dù là v·ũ k·hí tạo thành từ hào quang hay là hoả thương đều uy lực kinh người, có thể đâm rách lớp vảy rồng của con Bạo Diễm Long.
Tuy nhiên Bạo Diễm Long hung danh hiển hách không phải tự nhiên mà có, mỗi lần nó phun ra hoả diễm dù không đánh trúng hai nữ nhân trước mắt thì cũng có thể t·hiêu r·ụi vô số nhà cửa cùng dân chúng, tiếng la hét hoảng sợ thất thanh vang lên khắp nơi. Hơn nữa đừng quên nó có cánh còn hai nhân loại trước mắt thì không, nếu nó muốn rời đi thì không ai có thể ngăn cản được.

Nhìn chung từ cổ chí kim, yêu tộc trời sinh so với nhân tộc đã nắm giữ ưu thế cạnh tranh vượt trội.
Thực ra tham gia chiến đấu cùng với Tô Nguyên Anh hai người còn có 2 tên kim huyết trưởng lão của Kim Đao Bang nữa. Chỉ là hai người này dù đã tấn thăng kim huyết kỳ mấy chục năm rồi nhưng thời gian duy trì kim thân lại ngắn ngủi tới đáng thương, đánh con Bạo Diễm Long được mấy quyền mấy cước liền hết sức ngồi thở dốc rồi.
So với đó Ngọc Thanh Dao hoá thành kim thân, cận thân vật lộn với con quái vật đã hơn 30 phút thời gian quả thực quá mức khủng bố, hoàn toàn không phải những kim huyết bình thường có thể so sánh được. Chẳng trách có thể lấy thân nữ nhi làm viện chủ của một phân viện Phong Vũ Viện mấy chục năm nay.
Chỉ là chiến trường kinh thiên động địa trên không từ đầu tới cuối đều không liên quan tới Lý An, hắn sau khi g·iết được hung thú bạch miêu, vốn định bôi dầu vào chân trốn mất dạng nhưng cuối cùng lại vượt qua vô số kiến trúc gãy đổ chạy tới trước một toà lầu các cao 4 tầng.
Toà lầu bằng gỗ vốn phải rất uy nghi lúc này đã đổ sập mất một nửa rồi, dù vậy đại môn vẫn còn nguyên vẹn, bên trên cao cao treo một tấm biển ghi ba chữ: Tàng Kinh Các.
Lý An tới nơi này không phải lần một lần hai, đây là nơi cất giữ điển tịch mà Kim Đao Bang thu thập được trong suốt nhiều năm qua, nội dung điển tịch rất phong phú, từ du ký núi sông tới võ công bí tịch gì cũng đủ cả, giá trị ở giữa cũng có khoảng cách rất xa.
Trong đó hai tầng bên dưới đều là chút thư tịch vớ vẩn mà thôi, Lý An trực tiếp bỏ qua mà chạy tới tầng ba tầng bốn đã đổ sập xuống sang một bên đang b·ốc c·háy nghi ngút.

Có thể tưởng tượng được tràng cảnh con Bạo Diễm Long kia bay v·út qua nơi đây, cơ thể khổng lồ trực tiếp đụng gãy đôi toà tháp vốn cao hơn những kiến trúc xung quanh này.
“ May mắn chỉ là lửa từ nơi khác lan tới chứ không phải trực tiếp bị con thằn lằn kia phun lửa trúng, nếu không chỉ sợ tầng 3 cùng với tầng 4 đã trực tiếp thành tro từ lâu rồi.” Lý An thở phào một hơi, thân hình linh hoạt chui qua đống gạch đá cùng gỗ cháy chui vào trong nửa trên của toà tháp.
Nửa trên của Tàng Kinh Các lúc này đã rơi xuống đè lên nóc của một căn phòng 1 tầng bên cạnh, tư thế hơi nghiêng, bốn phía đâu đâu cũng có lửa cháy, muốn ở trong đó tìm tới thứ cần tìm thực sự chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Chỉ là lấy thị giác của Lý An thì cũng không phải là không thể, dựa theo trí nhớ hắn nhanh chóng chạy thẳng lên tầng bốn. Ở nơi này quả nhiên phát hiện ra một giá sách bằng ngọc đã đổ sập xuống, mảnh ngọc vỡ màu xanh rêu tung toé khắp nơi.
Bên dưới đống ngọc vỡ có mấy chiếc hộp ngọc với màu sắc và kích thước khác nhau, Lý An không có thời gian để phân biệt cái nào ra cái nào, trực tiếp đạp vỡ toàn bộ 4 chiếc hộp ngọc rồi thu lấy những cuốn sách bên trong vào dưới lớp Ngân Lân Giáp đang mặc trên người.
Mục đích đã đạt thành, hắn cũng không giám quản cái gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng ra khỏi toà tháp đổ sập. Sau lưng hắn lúc này đang buộc một gói đồ nho nhỏ, bên trong chính là t·hi t·hể hung thú bạch miêu, bởi vì không có áo ngoài che đậy cho nên thân trên của hắn lúc này chỉ mặc độc một bộ Ngân Lân Giáp.
Dưới ánh mặt trời chói mắt bộ áo giáo màu bạc lấp la lấp lánh trông vô cùng nổi bật. Lý An tự nhiên cũng là nhận ra được điều này, vừa trốn ra được khỏi toà tháp đổ đã nhanh chóng t·ìm t·hấy t·hi t·hể của một tên hộ vệ bị đá đè c·hết.

Tên hộ về này mặc bộ đồng phục màu xám theo quy định của Kim Đao Bang, trong tay vẫn còn cầm theo một cây đại đao, t·hi t·hể lại đang bị chôn dưới một bức tường lớn đổ sập xuống.
“ Ngươi c·hết rồi cũng không cần mặc y phục làm gì, cho ta đi nhé!” Lý An chắp hay tay trước ngực vái mấy cái cho có lệ rồi nhanh chóng lột cả quần vào áo của tên hộ vệ xấu số mặc lên người. Xong chuyện hắn còn cầm theo cả thanh đại đao của y, chỉ nhìn ngoại hình thì không khác gì một tên hộ vệ bình thường rồi.
Sau khi kiểm tra 4 cuốn bí tịch vừa trộm được cùng với t·hi t·hể bạch miêu sẽ không bởi vì vận động mạnh mà rơi mất hắn mới một lần nữa nhanh chóng chạy khỏi tổng bộ.
“ Không biết là tên xấu số nào sẽ lấy phải hai bà nương này! Thiện tai thiện tai!” Lý An một bên liều mạng chạy trốn một bên liếc mắt nhìn chiến trường của Bạo Diễm Long và Tô Nguyên Anh hai người, đột nhiên trong lòng lại nảy ra suy nghĩ như vậy.
“ Kia chính là Luyện Khí Sĩ hay sao! Thật là lợi hại.” Lý An tự nhủ một câu, cánh tay phải đang chạm vào bọc vải chứa t·hi t·hể bạch miêu sau lưng không tự chủ được mà hơi hơi nắm lại.
Hai canh giờ sau, Bạo Diễm Long cuối cùng cũng bị đông đảo cao thủ trong thành liên thủ đánh đuổi, con quái thú khổng lồ trên thân chi chít v·ết t·hương, trước khi v·út cánh bay vào chín tầng trời vẫn còn cố phun thêm mấy hoả cầu đốt cháy thành trì bên dưới.
Ngay sau đó, quan phủ gián tuyên cáo khắp thành, nội dung như sau: “ Kim Đao Bang lòng lang dạ sói, cấu kết với sơn tặc Bạch Vượn Sơn thả hung thú tàn phá An Nhạc Thành, tội đáng c·hết muôn lần. Nay lập tức truy nã toàn bộ phản tặc Kim Đao Bang về để quy án, ai ngăn cản sẽ b·ị c·hém đầu, ai trợ giúp sẽ được trọng thưởng.”
Bên dưới dòng chữ còn có dấu ấn đỏ của quan phủ, dưới nữa thì còn có mấy chúc bức tranh vẽ chân dung của cao tầng Kim Đao Môn, Tồn Hàn cùng 6 vị kim huyết trưởng lão được đặt ở ngay trung tâm.
Không lâu sau nữa lại có một bố cáo nữa được thông báo khắp thành, nội dung: “ Kim Đao Bang thả hung thú Bạo Diễm Long vào An Nhạc Huyện, nhà cửa đổ sập và cháy rụi hơn 1000 căn, n·gười c·hết 250, m·ất t·ích 1300, hơn mười con đường ở trung tâm thành đều bị san thành bình địa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.