Chương 75: Khu ổ chuột
An Nhạc Thành diện tích rộng lớn, bên trong không phải nơi nào cũng nhà cửa san sát, dân chúng ăn no mặc ấm, không ít nơi dân chúng nghèo đói khổ sở không thua gì thôn dân ở Thạch Thôn cả. Trong đó khu nghèo nhất gọi là khu ổ chuột ở phía bắc của thành.
Bên trong khu ổ chuột, từng ngồi nhà sập xệ san sát nhau nằm hai bên con sông nhỏ trông như một đống rác thải bẩn thỉu chất lên nhau. Nơi này là dạ du của mọi cống rãnh bên trong thành, dòng sông đen đặc cuốn theo đủ loại rác thải cùng với xác động vật, mùi h·ôi t·hối bốc lên kinh thiên.
Trên con đường đất duy nhất chạy xuyên qua khu ổ chuột, rác rưởi cùng với chất thải động thậm vương vãi khắp nơi, có mấy tên ăn mày quần áo rách rưới đang mệt mỏi lết đi như xác sống.
Khó mà tưởng tượng được chỉ cách nhau mấy trăm m thôi mà cuộc sống của con người lại cách biệt nhau một trời một vực như vậy.
Đột nhiên mọt đợt quan binh thân mặc áo giáp sắt bóng loáng, tay cầm trường thương, thân cưỡi chiến mã xồng xộc xông thẳng vào cái nơi hôi hám này. Đây hiển nhiên là một cọc chuyện bất thường, nên biết bình thường dù nơi này có xảy ra loại chuyện đáng kinh tởm như người ăn thịt người thì đám quan binh này cũng sẽ không quản, bọn chúng còn sợ mùi h·ôi t·hối nơi này sẽ ám vào áo giáp của bọn hắn kìa.
Hiển nhiên hôm nay phải có đại sự gì đó trọng đại lắm đám quan binh đã quen ăn xung mặc xướng này mới lại vác xác tới cái nơi này, ấy đây là suy nghĩ chung của toàn bộ cư dân khu ổ chuột này.
Người cầm đầu đám quan binh là một bách phu trưởng thân hình hơi thấp nhưng lực lưỡng kinh người, trên thân mặc áo giáp đặc chế của q·uân đ·ội. Hắn thấy phía xa có một đám dân nghèo đang tụ tập lại một chỗ thì mặt mày nhíu chặt lại, thúc ngựa xông thẳng vào trung tâm đám người.
Con ngựa thốc nhanh như thiểm điện, đám dân chúng sợ vỡ cả mật trốn trái trốn phải, hiện trường lập tức loạn thành một đoàn.
Tên bách phu trưởng nhe răng cười, hướng đám dân chúng nghèo khổ hét lớn: “ Kim Đao Bang cấu kết sơn tặc gây nên thảm hoạ đẫm máu, đâu đâu cũng toàn là dân chúng kêu than tội c·hết muôn lần cũng không hết. Nay huyện lệnh đại nhân hạ lệnh truy nã phản tặc Kim Đao Bang, không kể sống hay c·hết, bang chúng bình thường thưởng 10 lượng bạc, đầu mục trở lên tưởng 100 lượng, trưởng lão thưởng 1000 lượng. Nếu như có thể cung cấp thông tin hữu ích cũng sẽ được trọng thưởng tương ứng.”
Hắn nói xong thì quay đầu ra hiệu cho đám thuộc hạ, lập tức đám thuộc hạ lấy ra từng sấp từng sấp hình vẽ có dấu ấn đỏ của quan phủ ném xuống bên dưới.
Đám thôn dân mới đầu còn sợ hãi nghe tới bạc, hơn nữa còn lấy lượng mà tính thì lập tức đỏ cả hai mắt, nào còn quan tâm cái gì mà quan cái gì mà binh, vội vàng tranh nhau nhặt những hình vẽ t·ội p·hạm bị ném xuống đất, giống như đấy không phải là tờ giấy bình thường mà là từng thỏi, từng thỏi bạc trắng.
“ Tên này ta biết, nhà hắn ở ngay cửa Đông, chúng ta đi bắt hắn giao cho quan phủ!”
“ Người này chẳng phải là chủ sòng bạc Huynh Đệ sao, bình thường không phải hống hách lắm hay sao, ăn của chúng ta biết bao nhiêu là bạc, huynh đệ đâu theo ta đi bắt hắn.”
…..
Đám dân chúng nhanh chóng từ trong vô số hình vẽ t·ội p·hạm tìm ra những khuôn mặt quen thuộc, bắt đầu kéo bè kéo phái đi bắt hung phạm. Bọn hắn những kẻ hôi hám như ăn mày này, bình thường đi đâu cũng bị người ta mắng chửi, đ·ánh đ·ập, bây giờ có cơ hội báo thù tự nhiên là vui mừng còn không kịp, huống hồ chi số tiền thưởng kia còn lớn kinh người, đủ cho bọn hắn ăn cả đời rồi.
Bên trong một ngôi nhà đã sập hơn phân nửa nằm lọt thỏm trong đống rác thải bẩn thỉu, một đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào trong đống hình vẽ t·ội p·hạm truy nã bị người ta dẫm đạp vứt lung tung ở dưới đất.
Khoảng cách ở giữa có 100m hơn nhưng không làm khó được Lý An, chẳng mất bao lâu hắn đã tìm được hình vẽ của mình. Hình vẽ chỉ là dùng mực đen vẽ phác thảo mà thôi nhưng cũng có khoảng 5, 6 phần giống với người thật, bên dưới viết một dòng chữ 200 lượng bạc, ngay bên cạnh là dấu ấn đỏ của quan phủ.
“ Không phải bảo đầu mục chỉ có 100 lượng thôi hay sao, sao tới ta tự nhiên lại lên 200 lượng rồi????” Lý An thu hồi tầm mắt, ngồi tựa lưng vào cột gỗ lẩm bẩm, trên khuôn mặt không giấu được mệt mỏi.
Đã một ngày trôi qua từ khi xảy ra vụ việc hung thú t·ấn c·ông, Lý An dựa vào giác quan siêu phàm của mình trốn chui trốn lủi như con chuột cống, đêm hôm qua thì trốn tới nơi này. Nơi đây hôi hám bẩn thủi, mật độ dân cư không lớn cho nên xác xuất bị phát hiện thấp hơn một chút, chỉ là xem ra cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Dù sao An Nhạc Thành lớn thì có lớn thật nhưng cũng chỉ có như vậy, nhiều người như vậy bắt ba ba trong hũ thì sớm muộn gì hắn cũng bị tóm.
Tạm thời không có kế sách gì hay, Lý An chỉ có thể trước tiên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Dù sao cũng đã một ngày một đêm hắn không ngủ nghỉ rồi.
“ Có người!” Đột nhiên Lý An con người co lại, thân hình càng co rúm vào trong góc căn nhà đổ sập.
Bên ngoài có khoảng 10 tên ăn mày trong tay cầm gậy gốc đang lần mò khu vực xung quanh đây, không cần nghĩ cũng biết chúng đang tìm kiếm cái gì, chưa kể trong tay bọn chúng ai cũng cầm một sấp thật dày hình vẽ t·ội p·hạm truy nã do quan phủ ban bố.
“ Tìm kỹ cho ta, chỉ cần tìm được một tên bang chúng bình thường thôi thì chúng ta cũng đủ phát tài rồi. Còn như bắt được 1 tên đầu mục, mỗi người chúng ta đều tới Xuân Hoa Lâu mua một ả đàn bà về làm nô tỳ.” Tên ăn mày có vẻ là kẻ cầm đầu hắc hắc cười, hướng đám ăn mày xung quanh ré lên như thú dữ, trong tay hắn lăm lăm chiếc liềm mẻ đã bị người ta vứt đi.
Trả lời hắn là một tràng cười đê hèn tới không thể đê hèn hơn của đám thuộc hạ. Người dân xung quanh đây đều biết đây là một đám ăn mày tụ tập thành một bang phái tự xưng là cái bang, ban ngày thì lê lết khắp nơi xin ăn, ban đêm thì g·iết người t·rộm c·ắp không gì không làm, ở bên ngoài bọn chúng có thể không là cái gì nhưng ở trong khu ổ chuột này chúng chính là ông trời.
Cũng không biết là bọn chúng vốn làm người không được cho nên mới lưu lạc xuống làm ăn mày hay là bởi vì lưu lạc xuống làm ăn mày cho nên mới trở nên giống như thế này nữa.
Đám ăn mày cầm gậy đâm chọc lung tung, chẳng bao lâu đã có một tên tới bên cạnh căn nhà đổ sập một nửa kia.
Đang khi hắn dùng cây gậy chọc lung tung vào bụi cây rậm rạp thì đột nhiên nhìn thấy một người đang co mình nằm trong góc của bức tường sắp đổ sập cách đó chưa tới 3m. Càng đáng sợ là tên kia còn đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt giống như mấy tên ăn mày trên phố sắp c·hết đói tới nơi rồi vậy, đây chính là ánh mắt của thú dữ bị dồn tới chân tường.
“ Đừng lên tiếng, nếu không ta lập tức g·iết ngươi!” Người kia vẫn giữa nguyên tư thế cuộn tròn cơ thế trông vô cùng quái dị, thấp giọng nói.
Tên ăn mày ngớ người ra đôi chút rồi cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức buông ra cây gậy trong tay, hướng đồng bạn hét lớn: “ Ở đây! Ma…..”
Âm thanh tới đây liền bị từng chuỗi đứt quãng thay thế, thì ra tên ăn mày vừa mở miệng nói được mấy chữ như vậy Lý An đã nhanh như chớp phóng ra khỏi góc tường, nắm tay chuẩn xác một quyền vào cổ của đối phương.
Cái này chỉ có thể nói là không động thì thôi, động liền như sấm vang chớp giật, không gì có thể chống đỡ nổi. Đây cũng chính là tinh tuý trong Vương Gia Quyền.
Bịch một tiếng, tên ăn mày ngã uỵch xuống đống rác dưới chân, hai mắt trắng dã, trông cùng rác rưởi h·ôi t·hối bên cạnh không có gì khác biệt.
Chỉ là từng ấy cũng đủ cho khoảng chục tên đồng bọn cái bang chú ý tới bên này, bọn hắn quay đầu sang vừa lúc nhìn thấy cảnh một tên lạ mặt một quyền đánh ngã đồng bạn của mình sau đó nhanh như chớp lao mình xuống dòng sông đục ngầu bên cạnh.
“ Là đào phạm, mau bắt hắn!” Tên ăn mày cầm đầu hét muốn rách cả giọng, thân hình gầy còm ghẻ lở bộc phát tốc độ xưa nay chưa từng có đuổi theo.
Những kẻ khác cũng phấn chấn lại tinh thần, ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng người đã nhảy xuống sông kia. Trong mắt bọn hắn, bóng người kia nào phải là người mà là từng khoả từng khoả bạc lấp lánh loá mắt!
Từ đầu tới cuối không ai quan tâm tên ăn mày bị Lý An đánh ngã kia, cũng không biết là hắn còn sống hay đ·ã c·hết???