Chương 76: Lối thoát
An Nhạc Huyện là một huyện tương đối hẻo lánh nằm ở biên cương, nơi này lắm núi nhiều rừng, hung thú sơn tặc đâu đâu cũng có cho nên dân số tương đối vắng vẻ. Dù vậy An Nhạc Thành bản thân là huyện thành của một huyện, dân số trong thành cũng trên dưới 1 vạn.
Con số này nghe nói thì nhiều nhưng chính thức đặt lên bàn cân so sánh cùng huyện thành khác, thậm chí châu thành, kinh thành hoàn toàn không đáng kể.
Theo như Lý An thu thập được tin tức tới xem, ở thế giới này diện tích đất đai vô cùng rộng lớn, không giống như trái đất tấc đất tấc vàng trước kia. Thiên Xa Đại Lục được xưng tụng là không có hồi kết, ngay cả một quốc gia như Ngũ Linh Quốc thôi cũng là rộng lớn vô biên rồi.
Ngay trong quốc thổ của Ngũ Linh Quốc cũng có vô số cấm địa không có dấu chân người mà là hang ổ của vô số dã thú, hung thú, thậm chí là cả linh thú trong truyền thuyết.
Quốc thổ rộng lớn tất nhiên là chỗ tốt kể không hết nhưng chỗ hại cũng nhiều không kém chút nào. Trong đó chỗ hại lớn nhất chính là triều đình nằm ở kinh thành, trời cao hoàng đế xa, sức kiểm soát đối với Ngũ Đại Bá Hầu khá yếu, bất cứ khi nào cũng có nguy trở xảy ra phản loạn.
Nói nhiều như vậy là để thấy được dân cư bên trong An Nhạc Thành nhiều tới mức kinh khủng như thế nào, ấy vậy mà nước thải của hơn vạn dân cư đấy đều trăm sông đổ về một bể, tập hợp lại thành con sông vô danh nước đen ngòm chạy xuyên qua khu ổ chuột này.
Lúc này Lý An đang toàn thân đắm chìm trong dòng nước đen ngòm đấy, mùi h·ôi t·hối đã đủ làm cho người bình thường say sẩm mặt mày, bụm miệng nôn oẹ, không cần phải nghĩ một kẻ có khứu giác quan siêu việt như Lý An cảm thấy thế nào.
“ Con sông này h·ôi t·hối bẩn thỉu như vậy, nhất quyết phải được dẫn ra một nơi cách xa An Nhạc Thành này.” Lý An cố gắng ngụp lặn trong dòng nước đen ngòm, ngoái lại phía sau nhìn vẫn có thể thấy mấy tên ăn mày kia vẫn đang kiên trì đuổi theo, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu con sông này đã chảy ra ngoài thành, hắn cứ men theo con sông này mà bơi đi vậy chẳng phải cũng sẽ ra được khỏi bức tường thành khốn kh·iếp này. Đợi tới ngoài kia trời cao đất rộng, hắn trốn đi đâu mà chẳng được!
Cuối cùng cũng tìm thấy đường sống trong chỗ c·hết, Lý An cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm dòng nước đen ngòm bao xung quanh mình bao gồm những thứ bẩn thỉu gì, điên cuồng ngụp lặn bơi về phía trước.
Ở Phong Vũ Viện thì bơi lội là một khả năng quan trọng được kiểm tra định kỳ hàng tháng, Lý An không dùng kiểu bơi ếch được dạy trong viện mà sử dụng kiểu bơi sải quen thuộc từ đời trước, đây cũng là môn học duy nhất mà hắn đứng đầu lớp. Cộng thêm tố chất hơn hẳn người bình thường, tốc độ bơi của hắn không thua tốc độ một người bình thường chạy chậm là bao nhiêu.
Tất nhiên việc này vô cùng tiêu hao thể lực, muốn bơi đi khoảng cách xa đúng là người si nói mộng.
May mắn khu ổ chuột đã nằm ngay chân tường thành rồi, Lý An liều mạng bởi khoảng 100m, qua một khúc ngoặt đột ngột liền nhìn thấy nơi bức tường đá khổng lồ có một chiếc cống đường kính lớn hơn 5m nối thẳng ra bên ngoài thành, dòng nước đen ngòm này chính là thông qua đây chảy ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này tâm thần Lý An càng đại định, càng ra sức bơi về phía trước.
Tên thủ lĩnh ở cái bang nãy giờ vẫn không ngừng đuổi theo, thấy cảnh này mặt mày méo xệch, hét lớn: “ Tội phạm Kim Đao Bang muốn qua cống thoát nước trốn khỏi thành, mau chặn hắn lại!”
Hai bên cống thoát nước vừa lúc đang có một đám người, đa phần là trẻ con đang bới rác tìm kiếm thức ăn cùng với những đồ vật còn có thể sử dụng, nghe vậy đầu tiên là hai mắt nhìn nhau một hồi rồi lại nhìn về bóng người đang ngụp lặn bơi đi trong dòng nước thải.
Bóng người kia toàn người đen nhẻm không nhìn rõ dung mạo cùng với tuổi tác, chỉ biết là một người đàn ông, động tác bơi đi của hắn thuần thục thành thạo, tốc độ nhanh kinh người làm đám người sững sờ.
Không biết là ai bắt đầu, đám người đang bới rác kiếm ăn như chó hoang bắt đầu dùng tảng đá, gậy gộc ném về phía Lý An đang bơi giữa dòng.
Trẻ con sức nhỏ thì chỉ có thể ném những viên đá lớn cỡ nắm tay, người lớn sức cũng lớn hơn thì dùng những thứ lớn hơn, thậm chí có người còn không biết từ đâu tìm ra một thanh kiếm gãy ném đi.
Đám người đang bới rác có khoảng 30 người, từng đấy con người cùng lúc ném đồ vật xuống sông, phô thiên cái địa chẳng khác nào mưa rơi. Dòng sông rộng cũng chỉ độ 3,4m, Lý An muốn tránh cũng không tránh nổi, thứ gì quá nguy hiểm không tránh nổi hắn chỉ có thể lặn xuống nước trốn, còn như tảng đá mảnh gỗ bình thường hắn cũng chỉ đành mặc kệ chúng.
Chẳng bao lâu giữa dòng nước đen ngòm đột nhiên xuất hiện những chùm đỏ tươi, cảnh tượng giống như máu nhỏ lên mực, trông vô cùng bắt mắt.
Trong số những kẻ ra tay, người lớn cũng có nhưng đa phần vẫn là trẻ em, lớn một chút thì là 15, 16, nhỏ một chút thì chưa tới mười tuổi. Nếu như không sinh ra và lớn lên ở cái khu ổ chuột người sống n·gười c·hết ở chung một nơi này, có lẽ khó mà hiểu nổi tại sao chỉ vì câu nói của một tên lưu manh mà bọn họ có thể không chút kiêng kị ra tay, muốn dồn một người không chút quen biết vào chỗ c·hết như thế!
Tên thủ lĩnh cái bang mất một lúc mới chạy tới bên cạnh miệng cống, hắn chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc, vừa thở hắn vừa đứt quãng hỏi: “ Giế..t g·iết... được hắn chưa?”
“ Người đấy là ai vậy? Tiền thưởng bao nhiêu?”
Nghe đối phương hỏi vậy tên thủ lĩnh mới ngớ người ra, lúc nãy đàn em của hắn hét có t·ội p·hạm Kim Đao Bang hắn liền liều mạng đuổi theo, từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhìn rõ mặt của hắn, tự nhiên cũng không biết hắn được treo thưởng bao nhiêu, mà đối phương có phải t·ội p·hạm Kim Đao Bang không hắn cũng không chắc nữa là.
“ Mặc kệ, hắn đã trốn chui trốn lủi như vậy tất nhiên là trọng phạm Kim Đao Bang không sai. Còn về tiền thưởng.... chắc chắn là rất nhiều! Giết được hắn chưa?”
Một đứa trẻ gần đó sợ hãi trả lời: “ Không thấy nữa, chắc là chìm xuống nước rồi. Dù sao nhiều người cùng ném đá hắn như vậy, sao mà sống nổi được.”
Đứa trẻ đầu tóc rụng xuống từng mảng từng mảng, người chỉ có da bọc xương, làn da nhợt nhạt, khó mà đoán được nó bao nhiêu tuổi.
Tên thủ lĩnh nhìn dòng nước đen ngòm, bọn chúng sinh ra lớn lên ở chỗ này, h·ôi t·hối cùng với bẩn thỉu từ lâu đã là một phần hiển nhiên trong cuộc đời bọn hắn, dù vậy mỗi lần lại gần dòng sông đen như mực này vẫn không nhịn được mà đưa tay bịt mũi.
“ Còn đợi cái gì? Xuống mò hắn lên đây.” Tên thủ lĩnh tức giận vứt lưỡi liềm gãy sang một bên, hít sâu một hơi liền trực tiếp nhảy xuống nước.
Những người xung quanh cũng không chịu thua kém, đoàn đoàn lũ lũ lao xuống nước, thậm chí nơi xa cũng đang không ngừng có người chạy về bên này.
Huyện Nha An Nhạc Huyện, bên trong công đường đứng lấy mấy bóng người. Tân nhiệm huyện lệnh An Nhạc Huyện, thất phẩm mệnh quan triều đình, Nguỵ Trọng Nghĩa bệ vệ ngồi trên chủ toạ, trên khuôn mặt không thê đọc được bất cứ cảm xúc gì.
Bên phải hắn đứng 3 người, đôi huynh muội từng t·ấn c·ông Vương Phủ cùng mới một đứa bé trai tầm 10 tuổi, đầu để ba chỏm tóc trông vô cùng vui mắt.
Phía dưới chắp tay đứng lấy một người phụ nữ thân hình hơi mập mạp, thân mặc trường bào đỏ thêu đầu lâu đen, chính là Luyện Khí Sĩ, môn chủ Huyết Linh Môn.
Bên chân môn chủ Huyết Linh Môn nằm mấy người không rõ sống c·hết, toàn là những khuôn mặt quen thuộc. Kim Đao Tôn Hàn, Luyện khí sĩ Tô Nguyên Anh, Trương Cáp, ngoài ra còn có 2 trưởng lão kim huyết kỳ khác của Kim Đao Bang.