Chương 80: Thanh Phong Thành
An Nhạc Huyện nằm ở phương Bắc, Lý An liền suôi theo dòng chảy của con suối theo hướng Nam mà đi. Trong rừng không có đường đi, mặt đất nhấp nhô lên xuống không ngừng nhưng may mắn đang là mùa thu, vạn vật cỏ cây đều khô héo hết cả, cộng thêm sức mạnh của hắn xưa đâu bằng nay cho nên tốc độ không tính là chậm.
Đợi tới khi chiều tối, hắn đứng trên đỉnh đồi nhìn thấy một ngôi làng nhỏ phía xa xa, ngôi làng thực sự rất nhỏ, nằm lọt thỏm trong rừng cây, phía Đông có một con đường đất dẫn ra mãi tít tắp xa.
Nhìn mấy chục cột khói bếp lượn lờ bay lên rồi lại theo gió tan biến, hắn đột nhiên nhớ tới Thạch Thôn quê hắn kinh khủng, chỉ là hình như đó cũng đâu phải là quê của hắn đâu, đó là quê của Lý Nhị Ngưu mà thôi!
Ngôi làng bé bằng cái lỗ mũi nằm trong rừng sâu thế này, muốn ẩn nấp quan binh gì đó tất nhiên là không có, nói không chừng lệnh truy nã của hắn còn chưa lưu truyền tới nơi này cũng không chừng. Dù vậy Lý An vẫn mang tâm thái thấp thỏm lo âu vào trong làng hỏi thăm vị trí nơi này.
Chẳng mất bao lâu hắn đã từ miệng của lão già ngồi h·út t·huốc lào ở đầu thôn mà biết được vị trí đại khái của mình hiện tại. Nơi hắn đang đứng gọi là Ngưu Đầu Thôn, nằm ở phía đông nam An Nhạc Thành, cách khoảng 10 dặm đường núi.
Không ngờ trong lúc hôn mê hắn lại men theo dòng suối trôi đi xa như vậy, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn mới không bị đám người thèm bạc tới phát điên kia tìm thấy, cũng coi như là may rủi chung đường.
Tuỳ ý trò chuyện với lão đầu thêm mấy câu, Lý An đột nhiên bị một tin tức từ trong miệng của đối phương làm cho nghi hoặc không thôi, trong đầu có ba ngàn dấu hỏi chấm lơ lửng. Theo lời của lão đầu thì nơi này dù hẻo lánh cách biệt với đời nhưng thỉnh thoảng con trai lão cũng đem sản vật núi rừng vào trong huyện thành bán, mấy ngày trước con trai lão trở về đem theo một tin tức kinh người, khoảng 20 ngày trước trong huyện thành đột nhiên xuất hiện một con rồng lửa lớn như quả núi g·iết c·hết rất nhiều người.
Lão đầu nhìn người thợ săn nơi khác bị lạc đường trước mắt bất ngờ tới há hốc miệng thì đắc ý cười hắc hắc, cuộn thêm một cuộn thuốc lào bỏ vào ống điếu sau đó đốt lửa rít một hơi dài, trên mặt hiện lên vẻ khoan khoái thấy rõ.
Dù trong lòng nghi hoặc tới mức nào thì chuyện quan trọng trước mắt là đi tới Châu Linh Huyện tìm người nhà, Lý An tạm thời dẹp đi suy nghĩ trong lòng, cảm ơn lão già rồi nhanh chóng rời đi, bóng lưng chẳng bao lâu đã biến mất sau rừng cây sâu thẳm.
Khoảng 1 phút sau, mấy thanh niên trong thôn tay lăm lăm gậy gộc quốc xẻng hừng hực chạy tới trước mặt lão già đang h·út t·huốc, một người đàn ông mình trần lực lưỡng kinh người nhìn quanh một vòng rồi tức giận nói: “ Phụ thân làm cái gì vậy, không phải con đã ra hiệu cho người đấy là trọng phạm triều đình rồi hay sao? Tại sao phụ thân không tìm cách giữ chân hắn lại.”
“ Cậu ta còn trẻ như vậy, ăn nói từ tốn lễ phép, chắc không phải là người xấu đâu. Các ngươi cần gì vì chút bạc mà g·iết một người hoàn toàn không quen biết chứ? Cẩn thận quả báo nhãn tiền!” Lão bá mỉm cười nhìn đứa con trai, lắc đầu nhẹ.
“ Nhãn cái con khỉ đấy! 200 lượng bạc a!”
Không quản đám thôn dân kia ầm ĩ cái gì, Lý An một đường hướng phía Nam mà cấp tốc lên đường. Hắn chuyên môn chọn đường núi mà đi, dù phải trèo rừng lội suối cực nhọc cách mấy cũng nhất quyết không đi đại lộ, ban ngày cắm cúi đi đường, tối đến thì nghỉ ngơi trong hang hốc gì đó hoặc là trèo lên cành cây cao nằm ngủ.
Một thân một mình sinh tồn trong rừng tự nhiên không dễ dàng gì, đặc biệt là đối với một kẻ không có chút kinh nghiệm nào như Lý An hắn. May mắn hắn có giác quan nhạy bén cộng với thực lực của phàm huyết luyện thể sĩ cho nên cũng không tới mức s·ợ c·hết đói hoặc bị thú dữ ăn thịt.
Nửa tháng sau, từ bìa rừng ở biên giới tiếp giáp giữa Châu Linh Huyện và An Nhạc Huyện lững thững đi ra một người rừng. Nói là người rừng không sai chút nào, trên thân hắn mặc một bộ quần áo lấm lem bùn đất sớm đã không nhận ra được màu sắc ban đầu, đầu tóc rối tung như tổ quả, bộ râu ở dưới cằm đã dài hơn 5cm.
Hắn vừa đi vừa không ngừng quan sát xung quanh, thỉnh thoảng lại theo thói quen đưa tay sờ vào túi đồ nho nhỏ buộc vào phần bụng, chẳng bao lâu đã khuất mất dạng.
Khoảng nửa ngày sau, Lý An đứng trên một gò núi cao, dõi mắt nhìn về thành trấn phía xa xa cách đó khoảng 1 dặm trái phải. Lấy khoảng cách này người bình thường chỉ sợ nhìn thấy một chấm đen to bằng cái chậu rửa mặt đã là cực hạn nhưng Lý An lại nhìn được nhất thanh nhị sợ tấm biển thông báo bằng gỗ dựng ngay ở lối vào trấn.
Châu Linh Huyện nằm sát với An Nhạc Huyện nhưng theo hướng gần kinh thành hơn, dân cư ở nơi đây đông đúc và giàu có hơn hẳn huyện cũ của Lý An. Điều đó có thể dễ dàng nhận ra thông qua dòng người tấp nập ra vào thị trấn nhỏ kia, không nói tới số lượng, chỉ bàn về cách ăn mặc, đi lại cùng với kiến trúc thôi cũng đủ nhận ra sự giàu có của nơi này.
Mới chỉ là giữa huyện với huyện nằm cạnh nhau đã có sự tương phản rõ rệt như vậy, càng không cần nói tới giữa các châu với nhau, thậm chí là giữa các quốc gia, giữa địa bàn các tộc loài với nhau. Khó mà tưởng tượng được khắp nơi trên Thiên Xa Đại Lục này có bao nhiêu thứ ngoài sức tưởng tượng của con người.
Ước mơ của Lý An từ trước tới nay vẫn là có thể đi xa một chút, chỉ là bây giờ hắn không có tâm trạng đâu mà suy nghĩ vẩn vơ, bởi vì khuôn mặt hắn đang được dán chình ình trên tấm bảng thông báo ở lối vào thị trấn kia.
“ Quả nhiên lệnh truy nã đã sớm truyền tới nơi này rồi! Không biết mẫu thân cùng với tỷ tỷ như thế nào rồi?” Dù đã sớm đoán được từ trước nhưng Lý An trong lòng vẫn trầm xuống, hắn phải nhanh chóng tìm thấy người nhà mới được.
Tin vui duy nhất chính là ở trên bảng thông báo chỉ dán lệnh truy nã của quan phủ đối với tàn dư của Kim Đao Bang, ngoài ra cũng không đề cập nửa chữ tới người nhà của hắn hay bất cứ người nào khác. Đoán chừng quan phủ cũng không tới mức truy nã cả người nhà của hắn, dù sao pháp luật chú trọng chính là oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì người nấy chịu, tất nhiên là ngoại trừ một vài trường hợp ngoại lệ, như tru di tam tộc, cửu tộc gì đó chẳng hạn.
Suy nghĩ một chút, Lý An liền xoà mái tóc xuống che kín khuôn mặt, sau đó tìm một cây gậy vừa tay rồi chống gậy đi tới thị trấn bên kia, hắn quyết định trước mắt cũng chỉ có thể ra hạ sách là tạm thời giả làm một tên ăn mày để trốn tránh truy nã của quan phủ.
Lấy hình tượng của hắn bây giờ cũng không cần nguỵ trang cái gì nhiều, đầu tóc râu ria bù xù, toàn thân lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới, hắn đã có đủ đặc điểm nhận diện của một tên ăn mày rồi, hẳn sẽ không có ai nghi ngờ.
Quả nhiên Lý An dễ dàng thành công ngang nhiên đi vào thị trấn mà không bị người nào để ý, hắn nhanh chóng mua một ít lương thực cùng với một tấm bản đồ liền vội vàng rời thị trấn.
Trước khi chia tay Lý An cùng Lý Tiểu Hoa đã hẹn sẽ gặp nhau ở Thanh Phong Thành. Đây không phải là huyện thành của Châu Linh Huyện, cũng không phải là toà thành lớn nhất, đông dân cư nhất nhưng nơi này lại có ý nghĩa phi phàm, nhất là trong lòng người đọc sách khắp U Châu.
Bởi vì Thanh Phong Thành là nơi toạ lạc của phân viện Thái Học Viện tại U Châu. Thái Học Viện là ngôi trường đào tạo nhân tài do triều đình quản lý, mọi chi phí ăn ở học tập của học sinh trong viện đều được triều đình bao trọn, tất nhiên muốn vào được đó thì phải là nhân tài hàng đầu.
Thái Học Viện còn được xưng tụng là Văn Miếu Nhân Tài, gần như hai phần ba trạng nguyên của Ngũ Linh Quốc đều xuất thân từ ngôi trường này, có thể tưởng tượng được ba chữ này danh giá tới bực nào.
Nghe nói ở Thái Học Viện có một bức tượng rùa già gánh kim bảng do đích thân hoàng đế khai quốc của Ngũ Linh Quốc ban tặng, mỗi khi có học sinh của viện đỗ trạng nguyên thì sẽ được khắc tên lên trên đó. Trải qua gần ngàn năm, bên trên kim bảng đã có 2 ngàn 300 cái tên, bình thường nói đỗ khoa bảng ghi bảng vàng chính là có ý này.
Phân viện ở Thanh Phong Thành tự nhiên không có rùa già cõng kim bảng nhưng cũng có một bản mô phỏng bằng ngọc, chính là thánh vật trong lòng người đọc sách U Châu.