Chương 81: Tìm kiếm
Thanh Phong Thành một ngày này gió thu thổi mạnh, mây trắng ùn ùn bay nhanh, bầu trời lúc xanh lúc xám, mặt đất lúc sáng lúc tỏ, vạn vật tiêu điều.
Một tên ăn mày lôi thôi lếch thếch, trên người bốc mùi h·ôi t·hối kinh thiên động địa thê thảm lết qua cửa thành. Đám lính canh giáp vũ sáng choang gần như đều không nhìn sang bên này, nếu không phải thành chủ đã từng nói Thanh Phong Thành là thánh địa cầu học, không phân sang hèn không chia phú quý, miễn là người muốn tới liền có thể tới, muốn đi liền có thể đi thì bọn hắn sớm đã cầm thương đuổi tên ăn mày lôi thôi lếch thếch này đi rồi, coi như vì đường phố dọn rác thải.
Lý An vất vả lết từng chút một, tới khi cách cửa thành đã mấy con đường hắn mới đi lại bình thường. Tính toán thời gian, từ lúc hắn bị quan phủ truy nã tới bây giờ đã gần hai tháng thời gian rồi, cuối cùng cũng tới được Thanh Phong Thành.
Trước khi chia tay Lý Tiểu Hoa từng nói sau khi tới Thanh Phong Thành sẽ thuê trọ ở một nhà trọ nằm gần Thái Học Viện, Lý An lo lắng trong lòng, vội vàng đi thẳng tới nơi này, sau đó tại mấy chục nhà trọ trước cửa viện tìm kiếm lên.
Đoán chừng lúc đó Lý Tiểu Hoa dù có thông minh nhanh trí thế nào cũng không ngờ xoay quanh Thái Học Viện lại có vô số nhà trọ lớn nhỏ bố trí bốn phương tám hướng như bát quái trận như vậy. Chỉ là chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu được, dù sao người đọc sách khắp U Châu đều chen phá đầu về nơi này, nhiều nhà trọ một chút cũng là dễ hiểu.
Nhà trọ là nơi người đông hỗn tạp, Lý An hiển nhiên không thể cứ thế hiên ngang đi vào quán trọ tìm người, chỉ sợ chân trước hắn vừa ló mặt ra thì chân sau đã có một tốp quan binh sồng xộc chạy tới. Nên biết vụ việc Bạo Diễm Long t·ấn c·ông An Nhạc Thành vào hai tháng trước, số n·gười c·hết lên tới hơn 300, b·ị t·hương hơn 1000 ngàn, nhà cửa tài sản càng không cần phải nói, thủ phạm của vụ việc này theo lời quan phủ, Kim Đao Bang tự nhiên là trọng phạm cấp bậc nghiêm trọng nhất, lệnh truy nã bọn hắn sớm đã thông qua con đường đưa thư đưa tới mọi huyện khắp U Châu rồi, thậm chí còn xa hơn.
Sở dĩ nói là theo lời quan phủ bởi vì Lý An cảm thấy việc này quá đỗi kỳ quặc, hắn không tin Kim Đao Bang thực sự thả Bạo Diễm Long vào An Nhạc Thành chỉ đề tàn sát dân chúng trong thành. Câu hỏi đặt ra chính là sau vụ việc đó bọn hắn được cái gì? Hơn nữa chính mắt Lý An thấy Bạo Diễm Long đầu tiên chính là t·hiêu r·ụi sạch tổng bộ Kim Đao Bang, tới những nơi quan trọng như bảo khố hay tàng kinh các cũng không thoát khỏi số phận bị thiêu huỷ, thử hỏi Tôn Hàn vì sao lại ngu ngốc như vậy?
Còn thêm một điểm đáng ngờ chính là mấy vị trưởng lão kim huyết cảnh của Kim Đao Bang, còn có luyện khí sĩ Tô Nguyên Anh đều ra sức ngăn cản Bạo Diễm Long tàn phá, nhìn thế nào cũng không giống như chủ mưu gây tội.
“ Chuyện này nhìn thế nào cũng vô cùng kỳ quặc, chỉ sợ phía sau còn có ẩn tình gì đó không thể cho người khác biết. Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm, cuối cùng lại bị ép vào cảnh trốn chạy khắp nơi như chó nhà có tang thế này cũng chỉ có thể than thở một câu xui tận mạng.” Lý An vò mái tóc bẩn thỉu đầy bùn đất cùng cành cây của mình một cái, hắn còn không nhớ lần cuối mình tắm rửa là lúc nào nữa rồi.
Đột nhiên, bảng thông báo dựng ở đầu con đường thu hút sự chú ý của hắn.
Đấy là một tấm bảng gỗ hình vuông rất lớn, phía trên có mái che bằng ngói, được đặt ở lối vào của quảng trường, thường sử dụng để thông báo những tin tức quan trọng tới dân chúng trong thành. Thứ này nơi nào cũng có, chỉ khác biệt xấu đẹp lớn nhỏ thế nào mà thôi, đây không phả là lý do làm hắn kinh ngạc, cũng không phải tấm truy nã có hình của hắn mà là một tờ thông báo khác.
Nội dung bên trên rất dài nhưng đại thể chính là: Tứ Trưởng Lão Tô Nguyên Anh cùng với Tam Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão của Kim Đao Bang không liên quan tới vụ việc Bạo Diễm Long, lúc xảy ra thảm hoạ còn không ngại an nguy tính mạng ra sức ngăn cản hung thú, nay quan phủ thuận tình thuận lý miễn toàn bộ tội danh liên quan. Mặt khác, Kim Đao Tôn Hàn, toàn bộ 3 vị trưởng lão còn lại của Kim Đao Bang bị kết tội phản bội nhân tộc, tội ác không thể tha thứ, căn cứ thời gian ghi bên trên thì 3 ngày trước đã chém đầu thị chúng rồi.
“ Sư phụ!”
Lý An ngẩn người nhìn tờ thông báo rất lâu, lâu tới mức mấy người bán hàng gần đó tiến tới đuổi đi thì hắn mới rời khỏi, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Không lâu sau đó Lý An tại một góc phố tìm thấy một thiếu nữ ăn mặc kham khổ đang bán rau bên đường, thiếu nữ không có nhan sắc, rau củ bày bán cũng không có gì đáng nhìn, Lý An quan sát rất lâu vẫn không nhìn thấy một bóng người hỏi thăm quầy hàng của nàng.
Thiếu nữ kia đang ôm đầu gối ngủ gật ngon lành đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở phía trước, tưởng là khách hàng tới mua rau nàng liền vui mừng ngẩng đầu lên ai ngờ đập vào mắt lại là một tên ăn mày lôi thôi lếch thếch, mặt mày lấm lem bùn đất tới mức không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể lờ mờ nhận ra là một thiếu niên tuổi còn rất trẻ.
“ Tiểu đệ đệ đói bụng a! Chỗ ta chỉ có mấy quả cà chua này là có thể ăn chống đói thôi, đệ cầm ăn tạm đi!” Thiếu nữ cũng là một người có tấm lòng bồ tát, cầm quả cà chua mọng nước trên chiếc thúng lên nhét vào tay Lý An.
Lý An cầm lấy quả cà chua, châm chước một chút rồi nói: “ Ta không cần đồ ăn, ta tới Thanh Phong Thành là muốn tìm người thân.”
Thiếu nữ rõ ràng là bất ngờ trước câu trả lời của tên ăn mày, nghi hoặc không thôi nhìn hắn.
“ Mẫu thân cùng với tỷ tỷ của ta mấy tháng trước tới đây tìm phụ thân của ta, nhưng không ngờ quê nhà lại xảy ra l·ũ l·ớn cho nên nhà cửa ruộng đồng đều bị cuốn trôi hết cả rồi, ta vất vả lắm mới tới được nơi này.” Đoạn nói tới đây giọng nói của hắn rưng rưng, giống như sắp khóc tới nơi.
Thiếu nữ không ngờ người trước mắt với mình cũng là đồng bệnh tương liên, hơn nữa nhìn hắn còn khó khăn hơn cả mình, hai mắt phiếm hồng hỏi: “ Đệ tìm được người nhà chưa, cần ta giúp không?”
“ Phụ thân ta là đầu bếp làm việc trong Thái Học Viện, mẫu thân ta cũng từng nói sẽ tìm một nhà trọ gần Thái Học Viện để ở lại. Chỉ là người của mấy nhà trọ kia thấy ta ăn mặc bẩn thỉu nên không cho vào hỏi thăm tung tích mẫu thân, bản thân ta lại có tật ở chân không tiện đi lại, đối với đường đi nơi này cũng không quen thuộc. Tỷ có thể giúp ta hỏi thăm không? Nơi này của đệ có miếng ngọc gia truyền, chỉ cần tỷ giúp ta thì ta sẽ tặng nó cho tỷ.”
Đoạn Lý An nói xong từ trong ngực móc ra một miếng ngọc hình tròn màu trắng đục, bên trên khắc một con chim tước đang tung cánh muốn bay, toàn thân trong suốt óng ánh, không cần thử cũng biết là bảo.
Thiếu nữ nhìn miếng ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trầm trọng gật đầu đồng ý.
“ Chỉ là…. Đệ không có nơi ở, tỷ có thể cho đệ ở nhờ vài hôm được hay không?”
Thiếu nữ do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, nàng một thân một mình lại dẫn nam nhân khác về nhà có chút không hợp thuần phong mỹ tục cho lắm. Nhưng nghĩ lại đối phương chỉ là một thiếu niên mà thôi, mình lại muốn có miếng ngọc quý gia truyền của hắn, có gì mà không thể chứ!