Chương 83: Tìm thấy người nhà
“Khụ! Khụ!...Ta là họ hàng xa của Thanh Nhi muội muội, bị bệnh lao cần người chăm sóc cho nên muội ấy mới đón ta về ở chung! Các ngươi đừng nói lung tung nếu không dù thành ma ta cũng trở về ám các ngươi, ám con chồng cháu chắt của các ngươi.”
Lý An ngang nhiên đi ngang qua đám đàn bà đang tụm ba tụm bảy, sức lực hắn là thể loại trâu bò gì chứ, mấy người đàn bà trong số đó trực tiếp bị đẩy ngã sõng soài xuống đất, cảm giác giống như vừa bị một con trâu húc ngang.
Đoạn hắn tiếp tục hướng đám người kia ho loạn xa, nước bọt bay tứ tung khắp nơi, ho như muốn lóc phổi ra tới nơi.
Đám người kia đau đớn rên rỉ mấy tiếng, chưa kịp mở miệng mắng chửi mấy câu chợt nhớ ra tên ăn mày này nói hắn mắc bệnh lao!
“Không kh·iếp! Cút đi.”
“Đừng lại gần đây!”
…
Lý An nhìn đám phụ nữ vắt chân lên cổ mà chạy, tránh hắn như tránh tà thì cười cười. Vốn định đuổi theo hù dọa bọn người độc mồm độc miệng này chút nữa nhưng lại cảm thấy làm như vậy không khỏi quá phí phạm thời gian.
“Để ta bê cho!” Lý An không cho đối phương cơ hội phản đối, nhanh như chớp giành lấy chậu quần áo ướt trong tay Liễu Thanh Nhi, mỉm cười nói.
Liễu Thanh Nhi mới đầu còn do dự nhưng sau khi thấy chậu quần áo trong tay mình chẳng khác gì quả núi nhỏ vào tay đối phương lại nhẹ bẫng như bông thì cũng an lòng, mỉm cười cảm ơn.
“Ba hôm nay muội đã tìm khắp một lượt những nhà trọ nằm gần Thái Học Phủ rồi nhưng vẫn không có tin tức của người nhà huynh! Hôm nay muội định xa một chút!” Liễu Thanh Nhi nhỏ giọng nói với Lý An lúc hai người mở cửa bước vào trong nhà.
Lý An thuận tay đóng cửa, hơi thở dài: “Khổ cực cho Liễu cô nương rồi! Số bạc này cô nương nhận lấy cho Lý mỗ vui lòng, nếu cô nương không nhận thì tại hạ đ·ánh c·hết cũng không dám ở lại chỗ này nữa!”
“Nhưng mà nhiều quá!... Thôi được rồi, đa tạ Lý đại ca.” Liễu Thanh Nhi vốn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy một lượng bạc từ tay Lý An. Bình thường hai người ăn uống cũng cần bạc, nàng chạy đôn chạy đáo nhà trọ khắp nơi hỏi thăm cũng cần bạc, dù số tiền này đối với nàng đã là một con số rất lớn, đoán chừng dùng cũng không hết nhưng thừa thì trả lại cho Lý đại ca là được, cũng không cần ở nơi này dây dưa dùng dằng.
“Chỉ là đại ca không định cắt tóc hay sao? Ở Thanh Phong Thành tuy nói trộm c·ướp rất nhiều nhưng chỉ cần huynh cẩn thận thì cũng không sao đâu.”
Lý An nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu, hắn bây giờ mà đi cắt tóc thì một khắc sau sẽ có một tốp quan binh tới san bằng nhà của cô đấy!
Lần đầu gặp mặt Lý An bảo bởi vì chạy nạn từ quê hương tới nơi này, đường sá xa xôi mà lòng người thì hiểm ác cho nên hắn giả dạng làm ăn mày để đề phòng k·ẻ g·ian để mắt tới, cộng thêm trên mặt hắn có một vết sẹo bỏng rất gớm ghiếc cho nên cũng không muốn để người lạ nhìn thấy mặt.
Lúc đó Liễu Thanh Nhi còn thề thốt mãi sẽ không chê bai vết sẹo của Lý An, thiếu điều chỉ còn quỳ xuống đất chỉ tay lên trời thề độc nhưng cuối cùng vẫn là mặc kệ hắn. Dù sao ngoại trừ ăn mặc có hơi bẩn thỉu, đầu tóc có hơi bù xù, mặt mày có hơi tèm nhem bùn đất nhưng vị Lý đại ca này cũng không phải người xấu, từ cử chỉ tới lời ăn tiếng nói đều không thua gì những vị công tử phú quý mà nàng từng nhìn thấy lúc còn nhỏ.
Hai người đều không phải là kiểu người hay nói chuyện, tùy ý trò chuyện vài câu liền hết chuyện để nói, mỗi người một chỗ làm việc của mình. Lý An bê củi vào nhà bếp còn Liễu Thanh Nhi thì đi nấu bữa sáng.
Vốn buổi sáng Liễu Thanh Nhi đa phần đều không ăn sáng, nếu có cũng chỉ qua loa miếng cơm nguội hoặc củ sắn luộc mà thôi, hết cách, nàng một thân một mình mỗi ngày kiếm không được bao nhiêu bạc, ăn uống thường ngày thôi cũng là một vấn đề rồi.
Nhưng từ khi Lý An tới ở chung thì một ngày ba bữa của nàng đột ngột đầy đủ lên không ít, thậm chí còn có thịt, lần đó dù nàng đã dặn lòng đã ăn chùa thì ăn ít lại thôi để chừa phần cho người ta nhưng nhìn thấy đĩa thịt nóng hổi nàng đều không cầm lòng được, bàn tay giống như không nghe điều khiển gắp thịt liên tục.
Dù số thịt này đều là thịt mỡ rẻ nhất sạp hàng thịt thì đối với một người mà cả năm cũng không được động tới dầu mỡ như Liễu Thanh Nhi chẳng khác gì mỹ thực trong hoàng cung, khó kìm lòng cũng không có gì quá đáng.
Lý An đối đối với cái này tự nhiên không để ý chút nào, còn nói nếu như ăn không đủ thì lần sau mua thêm đi, chỗ hắn vẫn còn một ít bạc. Nếu như không phải sợ lấy ra nhiều bạc sẽ khiến đối phương nghi ngờ cùng với thu hút sự chú ý không cần thiết thì hắn đã sớm dùng bạc mua một đống đồ ăn ngon về để cải thiện bữa ăn cho cả hai rồi.
Liễu Thanh Nhi nghe xong câu này liền lắc đầu tới thiếu chút nữa gãy cả cổ, đùa gì chứ, đã được ăn chùa rồi mà còn đòi hỏi, nàng không phải là kiểu người như vậy đâu!
Hai người ngồi cùng nhau ăn sáng xong Liễu Thanh Nhi liền rời nhà đi hỏi thăm nhà trọ xung quanh Thái Học Phủ. Lý An thì sau khi xác nhận đối phương đã đi xa mới lén lút lôi ra một con gà nướng bọc kín trong lá cây ăn ngấu nghiến rồi ở trong nhà luyện tập Vương Gia Quyền.
Kể ra thì hắn lén ăn gà nướng một mình thế này thì đúng là không giảng nghĩa khí gì cả, nhưng hết cách, ai bảo hắn đang đóng giả làm một tên ăn mày tha hương tìm người thân chứ.
Từ khi trở thành Phàm Huyết Luyện Thể Sĩ tới nay sức ăn của hắn tăng lên kinh khủng, hắn từng một mình ăn hết một con lợn rừng nhưng vẫn chỉ cảm giác lưng bụng, hai tháng nay hắn chưa từng cảm thấy no một lần nào.
Chỉ là chuyện này cũng bình thường mà thôi, nhu cầu năng lượng của luyện thể sĩ rất lớn, cảnh giới càng cao thì càng như vậy. Tới phàm huyết cảnh bình thường đều phải ăn những thức ăn có mật độ cực cao như thịt hổ, gấu, sói các thứ mới đủ thoả mãn, còn như thức ăn bình thường chứa quá ít năng lượng, tạp chất lẫn bên trong cũng quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng tới cơ thể.
Cái gọi là nghèo văn giàu võ, miệng ăn núi lở chính là ý này.
Tới buổi chiều, mặt trời đã sắp vươn tới chân trời phía tây thì Liễu Thanh Nhi mới hồng hộc đẩy cửa chạy vào nhà, vừa thấy Lý An đang quét nhà nàng liền hốt hoảng: “Không phải muội đã nói là huynh đừng làm mấy chuyện này rồi sao?... Mà khoan, giờ chuyện đấy không quan trọng, muội đã tìm thấy người nhà của huynh rồi.”
Lý An nghe thấy vậy lập tức vứt cây chổi trong tay sang một bên, kéo theo Liễu Thanh Nhi chạy ra ngoài, vừa chạy hắn vừa hỏi: “Mau dẫn đường đi!”
Liễu Thanh Nhi gật đầu một tiếng rồi nhanh chóng dẫn Lý An chạy tới một con ngõ nhỏ nằm ở phía sau Thái Học Phủ. Con ngõ rất nhỏ, dân chúng hai bên đa phần đều nhà cao cửa rộng, cửa hàng các thứ ngược lại không thấy bóng dáng.
Liễu Thanh Nhi vừa dẫn Lý An chạy vào trong ngõ vừa luôn miệng giải thích: “Khu này là khu chuyên môn cho người nhà của thư sinh học ở Thái Học Phủ thuê.”
“Ở đây sao?!”
Lý An đứng trên con đường nhỏ lát đá sạch sẽ, hơi ngửa đầu nhìn cửa vào của khu tiểu viện nhỏ trước mắt, trong lòng không biết vẫn là vui mừng hay là áy náy.
Ở bên trong khu tiểu viện, Lý Tiểu Hoa mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt thường thấy ở trên người thư sinh, ống tay áo sắn cao để lộ cánh tay trắng muốt, đang chậm rãi dùng khăn ướt lau mặt cho Ngũ Nương. Người trước thì khuôn mặt lo lắng, hai bên lông mày nhíu chặt vào nhau, người sau thì mặt mày trắng bệch, môi nứt ra từng mảnh, vừa nhìn liền biết là có bệnh lâu ngày trong người.