Dị Giới Thương Nhân

Chương 84: Dự định




Chương 84: Dự định
Cánh cửa tiểu viện lâu ngày không được sửa chữa, vừa hơi dùng sức đẩy liền phát ra một tiếng két thật dài làm người ta khó chịu. Lý Tiểu Hoa thấy trước cửa tiểu viện đứng một tên ăn mày cùng một thiếu nữ không quen biết thì nghi hoặc trong lòng, dù vậy vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Các ngươi nhầm nhà rồi!”
“Tỷ tỷ, là đệ đây!”
Lý Tiểu Hoa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì trong lòng giật cả mình, thiếu chút nữa liền vô thức nhìn trái nhìn phải xem có quan binh hay không. May mắn cuối cùng nàng vẫn kịp phản ứng, ngoài mặt như thường, vui vẻ nói: “Thì ra là đệ, sao ít lâu không gặp mà đệ lại thành ra nông nỗi này rồi. Thôi, mau vào nhà đi! Vị cô nương này là?”
“Đây là Liễu Thanh Nhi, đệ có thể tìm thấy tỷ chính là nhờ muội ấy giúp đỡ. Nếu không, đệ, một người ngoại lai, không biết phải tìm tới ngày tháng nào.” Lý An vẫn giữ thái độ như thường, mỉm cười giới thiệu. Đoạn, hắn quay sang nói với Liễu Thanh Nhi: “Đa tạ cô nương, bây giờ ta đã tìm thấy người thân rồi, miếng ngọc bội này liền là của cô. Nhớ lấy, mang ngọc thì có tội, miếng ngọc bội này giá trị ít cũng 30 lượng bạc, ta tin chắc cô biết nên phải làm gì.”
Liễu Thanh Nhi đưa tay đón lấy miếng ngọc bội, màu da tay đen nhẻm tương phản với màu miếng ngọc trắng muốt. Nhất thời nàng không biết nói gì cho phải. Đây là vật gia truyền của nhà người ta, nàng không muốn đoạt thứ đồ yêu thích của người, nhưng không còn cách nào, ai bảo nàng lại nghèo như vậy chứ!
“Đa tạ Lý ca ca! Sau này rảnh rỗi nhớ tới nhà ta chơi nhé.” Cuối cùng, Liễu Thanh Nhi chỉ có thể mỉm cười dịu dàng nói một câu rồi nhanh chóng cầm theo miếng ngọc quay người rời đi. Chẳng bao lâu bóng dáng đã mất hút sau dòng người tấp nập.
Lý An cùng Lý Tiểu Hoa lập tức đi vào trong tiểu viện, người sau nhanh tay cài then cửa. Đang định nói gì thì Lý An đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Lý An không nói không rằng, đi thẳng vào trong nhà, đi tới bên cạnh Ngũ Nương đang nằm liệt giường không dậy nổi.

“Nhi tử bất hiếu, bái kiến mẫu thân!”
Lý An khẽ nắm lấy bàn tay Ngũ Nương, nhỏ giọng nói, khuôn mặt không nhìn rõ được biểu cảm. Hắn cảm thấy tay mẫu thân mình rất lạnh, lạnh như băng, làn da thô ráp, sần sùi như vỏ đại thụ.
Ngũ Nương, vốn đang nhắm chặt hai mắt, đột nhiên run rẩy mở ra một khe hở hẹp. Con ngươi đục ngầu đột nhiên bắn ra tinh quang.
“Nhị… nhị…!” Đôi môi khô khốc của Ngũ Nương khó khăn đóng mở, lời nói đứt quãng không thành câu.
Lý An nắm chặt lấy tay mẫu thân, khô khốc: “Nhị Ngưu đây! Mẫu thân cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố sức.”
Lý Tiểu Hoa đóng kín cửa chính cùng với cửa sổ trong phòng, đứng ở bên giường, nhìn thấy cảnh này trong lòng ngũ vị đan xen. Trong lòng nàng có trăm ngàn câu hỏi muốn hỏi đệ đệ, rằng tại sao hắn đang yên đang lành lại trở thành trọng phạm triều đình, rằng một nhà ba người bọn hắn sau này biết đi đâu về đâu, rằng hắn có thực sự là h·ung t·hủ g·iết mấy trăm mạng người trong An Nhạc Thành hay không?
“Đệ không sao chứ?”

“Đệ không sao. Đệ liên lụy mọi người rồi.” Lý An đứng dậy, rót cho mẫu thân một cốc nước, miễn cưỡng mỉm cười nói. Thú thực, hắn cũng không biết nên nói gì với vị tỷ tỷ từ nhỏ đã trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa này nữa.
“Mẫu thân bị làm sao vậy? Bệnh nặng lắm hả?”
Lý Tiểu Hoa giành lấy cốc nước trong tay đệ đệ, thuần thục đỡ đầu Ngũ Nương dậy rồi đút từng chút nước cho bà, đau lòng nói: “Mẫu thân vừa tới Thanh Phong Thành được một tuần thì đột nhiên đổ bệnh. Ta đã đưa mẫu thân đi mấy y quan có chút nổi danh trong thành rồi, đều nhận lại một kết quả.”
Nói tới đây nàng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Cơ thể lao lực quá độ trong thời gian dài, hao tổn tới nguyên khí, tới đây lại không quen thổ địa, thời tiết nên đổ bệnh. Bệnh này không thể dùng thuốc chữa khỏi, chỉ có thể chầm chậm dùng thuốc bổ để hồi phục khí huyết. May mắn chính là trước mắt bệnh tình của người không nguy hiểm tới tính mạng.”
Lý An gật đầu, không biết là nên khóc hay nên cười. Hắn cẩn thận để người nhà rời khỏi An Nhạc Huyện, nhờ vậy mà tránh được một kiếp nạn, nhưng mẫu thân bởi vì vậy mà đổ bệnh nặng, không dậy khỏi giường nổi.
Hắn dù chẳng biết chút y thuật gì nhưng cũng rõ ràng Ngũ Nương đổ bệnh là do từ nhỏ tới lớn lao động quá sức, ăn mặc không đảm bảo. Bệnh tật cứ từng ngày từng ngày tích tụ một ít, tới bây giờ mới đột nhiên bùng phát ra thành bệnh mà thôi. Có lẽ cũng bởi vì vậy mà đại phu đối với bệnh của bà cũng chỉ có thể kê thuốc bổ, ngoài ra không còn cách nào khác.
“Đệ bây giờ là trọng phạm của triều đình rồi, đã có dự định gì hay chưa?”
Lý An hơi ngẩn người. Hắn từ ngày chạy trốn tới nay trong lòng chỉ nôn nóng tìm kiếm người thân, cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Trước mắt cũng không có cách nào hay, dù sao thì bây giờ hắn đã bị quan phủ truy nã diện rộng rồi. Trên đầu được người ta ụp cho cái tội g·iết mấy trăm mạng người, thực sự là mặt trời ở trên cao, chạy đâu cũng không khỏi nắng.
“Nơi này ngay sát Thái Học Phủ, xung quanh đây cũng đều là người nhà học sinh Thái Học Phủ. Bình thường chúng ta không có gì làm đều thích tám chuyện, thông tin cũng tính như nhanh nhạy. Có lẽ ngươi còn không biết, một trong ngũ đại bá hầu, Tây Bá Hầu Đinh Khải, đã giương cờ khởi nghĩa, tự xưng là Khải Đế, tuyên bố thành lập Kính Quốc bao gồm năm châu phía tây vốn là quốc thổ Ngũ Linh Đế Quốc.”

Những chuyện lớn tầm cỡ quốc gia, liên quan tới sinh mệnh của vạn vạn con người như thế này vẫn còn quá xa xôi đối với Lý An. Hắn nghi hoặc: “Triều đình cứ như thế mặc kệ không quản hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Hán Minh Đế nghe được tin này vô cùng tức giận, đã phong cho Hứa Chử làm đại tướng quân, thống lĩnh 100 vạn tinh binh đi dẹp loạn. Chỉ là Kính Quốc địa hình hiểm trở, lắm núi nhiều rừng, dân chúng nổi danh thượng võ, Đinh Khải lại được dân chúng kính trọng gọi là Binh Tiên. Muốn dẹp được phản loạn không phải chuyện dễ dàng gì.” Lý Tiểu Hoa nói, đây đều là những điều nàng nghe người ta nói, chứ một tiểu nữ quê mùa như nàng biết cái gì quốc gia đại sự này đâu chứ.
“Ý của tỷ là chúng ta trốn tới Kính Quốc?”
“Đúng vậy! Kính Quốc vốn là quốc thổ của Ngũ Linh Quốc mà thôi. Bá Thanh Châu, nơi gần chúng ta nhất, cách đây cũng mấy ngàn dặm, nhưng so với khoảng cách với các quốc gia láng giềng thì chỉ là con số lẻ mà thôi.”
“Nhưng Kính Quốc chỉ là cái danh Tây Bá Hầu tự xưng mà thôi. Nói không chừng không bao lâu liền bị quân triều đình dẹp yên, trở về làm năm châu của Ngũ Linh Quốc như cũ. Hơn nữa, đấy là vùng loạn lạc, c·hiến t·ranh liên miên, tới nơi đó chỉ sợ không an toàn.” Lý An vẫn không yên tâm.
Lý Tiểu Hoa đã tìm hiểu kỹ càng thông tin liên quan rồi, lập tức trả lời: “Vậy đệ ở nơi này thì an toàn chắc? Dù không bị quan binh gô cổ bắt đi thì cả đời cũng phải trốn chui trốn lủi như con chuột, không dám ló mặt ra nhìn người. Hơn nữa…” Nàng nhỏ giọng nói tiếp: “Ngũ Linh Quốc lập nước mấy ngàn năm, hoàng đế thì là một đời không bằng một đời. Tới hiện nay, ấu đế lên ngôi khi mới 12 tuổi, việc triều chính bị đám hoạn quan một tay che trời, hoàng hậu mặc hoàng bào thượng triều thay con, đối với các thế lực khắp nơi đã không còn sức kiểm soát nữa rồi. Nhân gian thì các thế lực cát cứ khắp nơi, t·hiên t·ai tàn phá, bên ngoài có ngoại bang nhìn chằm chằm. Tây Bá Hầu được xưng là Binh Tiên Đinh Khải, trong tay thống lĩnh trăm vạn quân lại chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Đệ nghĩ muốn đưa Kính Quốc trở về làm quốc thổ của Ngũ Linh Đế Quốc mà dễ à? Gần như là không thể.”
“Nhưng tình trạng mẫu thân như thế này?” Lý An vẫn không yên tâm.
“Đại phu đã nói rồi, chỉ cần bồi bổ từ từ thì sẽ không sao. Nếu như cứ ở đây, lỡ quan phủ truy nã luôn cả ta cùng mẫu thân thì có mà chạy đằng trời.” Lý Tiểu Hoa trịnh trọng nói.
Lý An im lặng gật đầu. Trước mắt, chạy tới Kính Quốc đúng là lựa chọn duy nhất của bọn hắn rồi. Chỉ là nghĩ tới ngàn dặm đường xa đang ở trước mắt, hắn lại có chút nản lòng. Đường xa như vậy, trên đường còn phải trốn tránh quan binh truy nã, mẫu thân cùng Lý Tiểu Hoa chỉ sợ sẽ phải nếm trải đủ đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.