Dị Giới Thương Nhân

Chương 85: Chuẩn bị




Chương 85: Chuẩn bị
Tỷ muội hai người Lý An lại ngồi bàn luận với nhau một hồi lâu, sau đó quyết định sáng sớm ngày mai, cửa thành vừa mở liền sẽ lên đường. Nhưng trước đó, hai người bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ cái đã.
Lúc Lý Tiểu Hoa nhìn mấy thỏi bạc mười lượng bị đệ đệ mình tùy ý ném lên bàn như thảy hòn sỏi thì ngẩn cả người. Còn nhớ chỉ mấy năm trước thôi, vì một đồng tiền mà nàng phải lên rừng chặt củi quần quật từ sáng tới tối, nhiều lúc còn lạc đường trên núi, b·ị t·hương khắp người. Vậy mà bây giờ, nhà bọn họ đã giàu có tới mức mấy lượng bạc cũng chỉ là con số lẻ rồi hay sao? Nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thực tế.
Trong lúc chạy trốn khỏi tổng bộ Kim Đao Bang, hoảng sợ thì có hoảng sợ, khẩn cấp thì có khẩn cấp, nhưng Lý An trong lúc chạy thục mạng vẫn không quên cúi người nhặt nhạnh một ít bảo vật rơi vãi khắp nơi. Dù sao lúc đó n·gười c·hết nhiều như vậy, không thiếu gì hạng người giàu có nứt khố đổ vách, túi tiền trên người nặng trịch, vàng bạc châu báu đeo đầy tay.
Bởi vì lo sợ cho cái mạng bé nhỏ của mình, Lý An chỉ thuận tay ‘nhặt’ chút bảo bối chắn đường đi của hắn mà thôi, dù vậy cũng được mấy trăm lượng bạc. Con số này nói nhiều thì nhiều, mà nói ít thì cũng rất ít. Nhiều bởi vì đủ cho gia đình nhà nghèo sống mấy năm rồi, ít bởi vì cơ bản không đủ lộ phí tới Kính Quốc.
Trước mắt chỉ có thể đi tới đâu lại hay tới đó vậy. Lý An bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi, dầu gì cũng là một vị phàm huyết luyện thể sĩ, ít nhất sẽ không để người nhà c·hết đói được.
Lý Tiểu Hoa cầm tiền xong thì đi ra ngoài, nàng cần mua một cỗ xe ngựa, hai con ngựa tốt, thức ăn, quần áo cùng với đồ dùng phục vụ cho chuyến đi xa sắp tới.
Lý An bây giờ đã bị dán hình truy nã khắp nơi. May mắn quan phủ không truy nã người nhà của hắn, cho nên Lý Tiểu Hoa và Ngũ Nương mới có thể an ổn sống tới bây giờ.
Bình thường mà nói thì luật pháp coi trọng chính là ai làm người đấy chịu, sẽ không động tới người nhà của t·ội p·hạm nếu họ không liên quan. Nhưng vụ việc ở An Nhạc Thành, nơi c·hết mấy trăm con người, Bạo Diễm Long phun lửa đốt cháy mất nửa tòa thành, phía sau còn có nhiều ẩn tình không người hay biết, có trời mới biết quan phủ sẽ làm thế nào.

Dù ngày mai quan phủ truy nã luôn Lý Tiểu Hoa cùng với Ngũ Nương thì Lý An cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Từ đầu tới cuối đây vẫn như thanh đao gác trên đầu hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hắn bị truy nã còn trốn đông trốn tây được, chứ mẫu thân và Lý Tiểu Hoa thì chỉ có con đường c·hết.
Đây cũng chính là lý do ép một nhà ba người bọn họ, dù cách mấy ngàn dặm núi rừng, vẫn nhất quyết phải tới Kính Quốc.
Lý An thấy mẫu thân đã ngủ thì yên lặng đi ra ngoài sân.
Tới thế giới này đã sáu năm rồi, đã thấy nhiều chuyện đời trước nằm mơ cũng không nghĩ tới, đã làm nhiều chuyện mà đời trước nằm mơ cũng không dám làm. Nhưng so với đời trước, trên vai hắn cũng nhiều thêm một tầng trách nhiệm.
Chỉ là bây giờ mẫu thân bệnh nặng liệt giường, một nhà ba người trốn chui trốn lủi không dám ngang nhiên gặp người, Lý An cứ thế thành thật làm người, cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế này đây. Tất cả cũng chỉ trách hắn nói tiền bạc không có tiền bạc, nói thực lực không có thực lực, nói tâm cơ không có tâm cơ. Hắn từ đầu tới cuối chỉ là lá xanh trôi theo dòng, thuyền nhỏ xuôi theo sóng lớn, hoàn toàn không thể làm chủ cuộc sống của mình cùng người thân.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Lý An chầm chậm rời khỏi tiểu viện. Hắn cũng cần mua vài thứ.
Bảo mã đã nhờ Lý Tiểu Hoa mua rồi. Lý An dự định mua một cây cung tốt thuận tay, khổ nỗi hắn không dám tới những cửa hàng lớn đông người. Lượn lờ cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng binh khí vắng vẻ ở trong góc. Cửa hàng kia biển hiệu cũng chẳng thèm treo, người làm cũng chẳng thấy một mống nào, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được rồi. Nếu không phải hắn đi ngang qua thấy bên trong có bày giá binh khí các loại thì chỉ sợ đã bỏ qua rồi.
Như thế này lại vừa khéo hợp ý của Lý An. Hắn không chút do dự đi thẳng vào trong quán.
Chào đón hắn là ánh nhìn không chút thiện cảm của người đàn ông lôi thôi lếch thếch đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cắn đậu phộng. Nhìn tình cảnh thì đây đúng là chủ cửa hàng rồi, chỉ là sao ánh mắt kia như muốn xách ghế lên đuổi người thế kia.

“ Mua gì?” Người đàn ông miễn cưỡng đặt bát đậu phộng rang xuống, khàn giọng hỏi.
“ Cung tên.” Lý An lập tức trả lời. Chợt hắn nhớ tới cuốn Thiên Huyền Kiếm Kinh lấy được từ Tàng Kinh Các Kim Đao Bang liền nói thêm: “ Một thanh kiếm.”
Người đàn ông thấy tên ăn mày này không phải tới xin ăn liền hơi hứng thú, giọng nói nghi hoặc: “ Ngươi dám trêu đùa đại gia thì ta lột da ngươi! Muốn mua loại cung tên với kiếm thế nào? Nói trước, rẻ nhất cũng mấy lượng bạc đấy.”
Lý An mỉm cười ném thỏi bạc 20 lượng lên bàn làm phát ra một tiếng cốc thật lớn: “ Loại đắt nhất!”
Tiền nào của nấy, tuyệt đối chớ có ham rẻ làm gì. Mua về không dùng được thì mất tiền, lúc cần không dùng được thì m·ất m·ạng. Đây chính là kinh nghiệm hắn đúc rút được.
Chủ cửa hàng kinh nghi bất định, chạy đi lấy một bộ cung tên cùng với thanh bảo kiếm trấn tiệm nhà mình đặt lên bàn. Lý An cẩn thận quan sát. Cung tên hơi ngắn so với bình thường, rất thuận tiện để đeo sau lưng; dây cung đủ cứng, thân cung đủ chắc. Trường kiếm thì có vỏ màu trắng hơi vàng, lưỡi kiếm thẳng, sắc ở cả hai lưỡi, chất lượng tàm tạm.
“ Đây là Bạch Long Kiếm!”

Lý An gật gù. Hắn biết chút kiếm pháp nào đâu, thanh kiếm này là đủ để hắn múa may với chặt củi rồi. Nghĩ tới đây, hắn liền mua luôn cung tên cùng Bạch Long Kiếm, kèm theo một ống tên có 15 mũi tên bên trong, tổng cộng tốn 30 lượng bạc.
Trình độ luyện kim ở thế giới này hình như không được phát triển cho lắm, hoặc ít nhất là ở khu vực này như thế, cho nên giá cả đồ sắt rất đắt. Binh khí càng là hàng xa xỉ phẩm. Lý An một hơi mua xuống một đống binh khí như vậy đã gọi là chi tiêu rất bạo, hơn nữa hắn còn ăn mặc lôi thôi như tên ăn mày.
May mắn tay chủ quán này là một tên bợm rượu, xưa nay chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì. Cứ nhìn cái cửa hàng tổ truyền của hắn là biết. Cho nên, dù thấy vị khách nhân này rất kỳ lạ, nhưng hắn cũng chẳng để ý. Có tiền uống rượu là tốt rồi, còn quan tâm nhiều làm gì? Trên đời này nhiều loại người như vậy, thế này cũng chưa tính là kỳ lạ quá mức.
Lý An dùng một tấm vải lớn xin được từ chỗ tay chủ tiệm, trùm kín cung tên cùng với Bạch Long Kiếm, lững thững đi trở về nhà. Bây giờ trời cũng đã chập tối rồi, đoán chừng tỷ tỷ hắn cũng sắp trở về.
Chỉ là, lúc đi ngang qua một khu nhà cửa lụp xụp, hắn lại hơi chậm bước chân, có chút bận lòng. Cuối cùng, hắn quyết định rẽ vào con đường nhỏ bẩn thỉu kia để đi tới nhà của Liễu Thanh Nhi.
Hắn với cô nương này đã không còn dây dưa gì nữa rồi. Cô ta giúp hắn tìm người nhà, hắn cho cô ta miếng ngọc quý. Thực ra, hắn đã cố tình nói giảm giá trị của miếng ngọc, nếu đem tới tiệm cầm đồ, nó ít nhất cũng đổi được 50 lượng bạc.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ đó. Liễu Thanh Nhi làm người rất tốt nhưng chưa hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào, lại chỉ là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm ở một mình nơi vắng vẻ. Không khéo chính miếng ngọc hắn đưa sẽ trở thành tấm bùa đòi mạng của tiểu cô nương.
Lý An lúc đó gấp gáp nên không nghĩ nhiều. Bây giờ, hắn dự định không làm người tốt thì thôi, mà đã làm thì làm cho trót. Dứt khoát giúp Liễu Thanh Nhi đổi miếng ngọc kia thành bạc, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa bạc cho cô. Liễu Thanh Nhi sau đó chỉ cần cẩn thận không để lộ tiền tài ra ngoài thì sẽ không có việc gì.
Căn nhà nhỏ nơi Liễu Thanh Nhi ở vốn là của một gia đình trước khi tha hương đi xa, nửa bán nửa tặng cho nàng. Cửa nẻo, tường bao lụp sụp không nói, lại cộng thêm vùng này vốn dân cư thưa thớt vắng vẻ. Liễu Thanh Nhi thân nữ nhi ở đây một mình từng chịu đủ quấy phá của đám lưu manh trộm c·ướp, thậm chí bọn ăn mày cũng thích tới nơi này nhìn lén cô tắm rửa. Nhục nhã trong đó không sao kể cho hết.
Nhưng nếu không bám trụ lại căn nhà này thì nàng chỉ còn nước màn trời chiếu đất, lang thang làm ăn xin mà thôi. Tới lúc đó, kết quả càng không dám nghĩ tới, muốn c·hết cũng cầu không được.
Trời mới bắt đầu tối, bầu trời phương tây vẫn còn ửng hồng mà con đường nhỏ trước nhà Liễu Thanh Nhi đã tối đen. Nhà cửa hai bên đóng kín mít hết cả, gió lạnh cuộn qua nơi này từng cơn, làm tốc lên vô số bụi đất cùng với rác thải.
Lý An đi tới đầu đường, bước chân đạp lên đá phát ra tiếng lóc cóc vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.