Chương 95: Tử Văn Cốt
Bóng tối đại diện cho nguy hiểm, cho nguy cơ, cho những thực thể mạnh mẽ chưa ai biết tới, cũng bởi vì vậy mà nhân loại từ thuở hồng hoang đã sợ hãi bóng tối.
Từ khi phát minh ra lửa rồi tới làm ra đèn lồng, nhân loại cũng chuyển từ những hang động lạnh lẽo bẩn thỉu tới những ngôi nhà vững chắc, những lầu các cao chọc trời. Tuy nhiên, nỗi sợ bóng tối đã ăn vào máu của họ.
Tuy nhiên, đối với Lý An lúc này, bóng tối đen kịt xung quanh giống như là một lá bùa cứu mạng. Nơi ngực vẫn cứng rắn cắm vào một thanh kiếm dài hơn 1,5m, vô cùng nặng nề. Hắn dựa vào chút ý chí sinh tồn còn sót lại, nặng nề lê từng bước, từng bước một.
Máu tươi nơi ngực men theo lưỡi kiếm chảy dọc xuống mũi kiếm rồi ở mũi kiếm tí tách nhỏ xuống từng giọt máu đỏ tươi. Sức lực cùng với sự tỉnh táo của Lý An cũng theo những giọt máu đỏ rơi xuống mà tiêu hao từng chút một.
Hắn không dám rút thanh trường kiếm ra bởi vì hắn biết rõ, một khi mũi kiếm kia rời khỏi người thì máu tươi sẽ không còn bất cứ thứ gì ngăn trở mà tuôn ra như suối. Tới lúc đó, thần tiên cũng không cứu nổi hắn nữa rồi.
Tuy nhiên, hắn biết sau lưng vẫn còn truy binh, xung quanh đầy rẫy binh lính đang lùng sục. Dù cơ thể đã tới bờ vực của sự sụp đổ, nhưng hắn vẫn dựa vào ý chí sinh tồn, nặng nhọc lê từng bước, từng bước một.
Mỗi bước chân là một vũng máu. Khoảng nửa canh giờ sau, tưởng chừng như máu tươi trong người đã chảy ra ngoài hơn phân nửa, Lý An cuối cùng cũng dừng lại. Không, hắn chỉ là không thể nào bước tiếp được nữa.
Hắn tựa người vào thân cây, trước mắt nhập nhoè thành một mảnh. Phương xa truyền tới tiếng người quát tháo cùng với ánh lửa lập loè như đom đóm, làm trong lòng hắn trầm xuống.
“Không được! Không thể c·hết ở đây được! Ta vẫn có thể đi được, vẫn có thể đi được, vẫn có thể đi được…!!” Lý An giống như phát điên, không ngừng tự thôi miên chính mình. Hắn với tay nhặt lấy khúc gỗ bên cạnh dùng làm gậy, chống dậy, từ từ đi về phía trước.
Đi ra khoảng 50 bước, đột nhiên chân phải của hắn bước hụt một cái, làm cho hắn lập tức lấy lại tỉnh táo. Lúc này mới phát hiện hoá ra trước mặt là một vách đá cao mấy trăm mét dựng thẳng đứng. Hắn lúc này đã đứng chơi vơi nơi mép vách đá. Nếu không kịp thời dừng lại, đoán chừng đã phải thịt nát xương tan.
Gió đêm ầm ầm gào thét làm thân hình Lý An nghiêng ngả một hồi, khiến hắn sợ tới vỡ cả mật, vội vàng ngồi bệt xuống bên cạnh vách đá. Nhìn vách đá dựng đứng cùng với thung lũng đen ngòm rộng lớn vô biên bên dưới, hắn chỉ có thể bất lực mà bật cười: “Đúng là ông trời cũng muốn ta c·hết! Lão tặc thiên khốn kh·iếp.”
Vách đá không chỉ sâu vô cùng mà rộng cũng không biết bao nhiêu dặm. Ít nhất trong phạm vi thị lực của Lý An, hắn hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối. Lấy thân tàn ma dại của hắn bây giờ, đi vòng qua thung lũng này là điều hoàn toàn không thể.
Truy binh ở phía sau đã ngày một đuổi gần. Thậm chí, hắn đã có thể nghe được âm thanh nói chuyện khe khẽ cùng với tiếng giáp mũ v·a c·hạm lách cách truyền tới trong gió.
Bây giờ, Lý An chỉ còn cách tìm một chỗ thật bí mật, sau đó trốn thật kỹ, cầu nguyện cho bóng đêm thăm thẳm nơi rừng thiêng nước độc này sẽ bảo vệ hắn khỏi những cây đuốc của đám binh lính. Cách này đoán chừng có tỷ lệ thành công không thấp, nhưng đối phương chỉ cần đợi tới sáng ngày mai, ánh mặt trời xua tan đi bóng tối, tới lúc đó hắn có mà trốn đằng trời. Thậm chí, sức lực để trốn cũng không có, càng không nói tới phản kháng.
Trước mắt, cũng chỉ có thể đi tới bước nào hay bước đấy. Lý An run rẩy chống gậy đứng lên, men theo rìa vách đá mà đi. Hai mắt căng ra hết cỡ, cố gắng tìm một chỗ có thể lẩn trốn qua đêm nay.
Đi được một lúc, hắn đột nhiên phát hiện ở bên dưới vách đá chỗ mình đứng có một bóng đen khổng lồ nằm yên bất động. Hắn do dự một chút, sau đó hướng bóng đen ném một tảng đá xuống. Quả nhiên, khoảng 5 tới 6 giây sau, bên dưới truyền tới một tiếng “bủm” cực nhỏ. Bóng đen kia hóa ra là một hồ nước lớn.
Dựa vào quan sát và thời gian hòn đá nhỏ rơi xuống, hắn phán đoán sơ bộ chiều cao của vách đá vào khoảng 100m tới 200m.
“Chỉ có thể cầu đường sống trong chỗ c·hết! Chương Ảnh Minh, nếu ta có thể sống sót qua lần này thì sớm muộn cũng có ngày ta lột da rút gân ngươi.” Lý An hung ác gằn từng chữ một, hít sâu một hơi. Không do dự, hắn vứt phăng cây gậy sang một bên, lùi về phía sau lấy đà rồi dứt khoát nhảy khỏi vách đá.
Cơ thể theo tác dụng của trọng lực lập tức rơi thẳng xuống bên dưới như một tảng đá bị vứt bỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khoảng 5, 6 giây sau, cơ thể hắn với tốc độ có thể sánh ngang một quả đạn pháo, ầm ầm rơi vào trong hồ nước lớn, tạo nên một t·iếng n·ổ lớn. Nước bắn lên cao hơn 10 trượng. Chỉ là rất nhanh sau đó, mặt hồ đã trở lại yên tĩnh. Màn đêm đen đặc bao trùm hết tất cả. Nơi thung lũng dưới chân vách đá cao chót vót này trở về yên tĩnh như thể chưa có bất cứ thứ gì xảy ra.
Ba ngày sau, bên trong phủ thành chủ của Thanh Phong Thành.
Chương Ảnh Minh, người đã t·ruy s·át Lý An tới cửa tử, lúc này đang ngoan ngoãn khoanh tay đứng hầu bên cạnh. Bên trên là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, dù vậy khuôn mặt vẫn hồng hào láng mịn như da em bé.
Kiến trúc nơi đây tráng lệ mà xa hoa. Những bức tranh sinh động như thật vẽ cảnh núi sông thành thị. Các bức tường khảm vàng bạc sáng chói, những cột nhà khắc đầy long phụng. Bên trên cánh cửa treo cao tấm biển ghi rõ ba chữ như rồng bay phượng múa: Nghị Sự Đường.
Lão giả lúc này đang mân mê trong tay một khúc xương nhỏ như chiếc đũa, ngắn hơn một gang tay một chút. Bản thân khúc xương óng ánh giống như ngọc, bên trên có những đường vân màu tím đậm, mảnh như sợi tóc. Hào quang màu trắng cùng màu tím không ngừng bắn ra bốn phương tám hướng, rõ ràng không phải là phàm vật.
“Ngươi nói khúc xương nhỏ này là ngươi đoạt được từ chỗ một tên dư nghiệt của Kim Đao Bang, đóng giả làm ăn mày chạy trốn tới Thanh Phong Thành chúng ta?” Cuối cùng, lão giả cũng chịu mở miệng. Ngữ khí rõ ràng không được vui vẻ gì.
“Bẩm phụ thân, đúng là như vậy!” Chương Ảnh Minh bình thường hô mưa gọi gió, một tay che trời. Nhưng đứng trước vị phụ thân, đồng thời cũng là thành chủ Thanh Phong Thành này, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn như một con cún nhỏ đang sợ hãi.
“Ngươi biết khúc xương nhỏ này là gì không?” Thành chủ Thanh Phong Thành khẽ xoay khúc xương nhỏ trong tay, mỉm cười hỏi. Nụ cười kia khó mà phân biệt được là đang vui vẻ hay đang tức giận, có lẽ là cả hai đi.
Chương Ảnh Minh thành thật lắc đầu. Hắn không biết đây là gì, nhưng biết chắc một điều: đây là một món bảo vật. Cũng chính vì vậy mà hắn mới đem dâng lên cho phụ thân, một vị kim huyết luyện thể sĩ hàng thật giá thật.
“Có một số loài yêu thú huyết mạch cao quý, trong cơ thể sẽ hình thành nên những khúc xương cốt mang sức mạnh đặc thù. Một trong số đó chính là Tử Văn Cốt này. Khúc xương bé nhỏ này nói là giá trị liên thành cũng không đủ. Đây là thứ được cả luyện thể sĩ và luyện khí sĩ chạy theo như vịt. Nếu nó rơi vào tay luyện khí sĩ, có thể chế tạo nên các pháp khí vô cùng thần diệu. Rơi vào tay luyện thể sĩ như chúng ta, có thể chế tạo nên những thần binh có khả năng đặc thù.”
Nói tới đây, thành chủ Thanh Phong Thành thở dài ra một hơi, sau đó nói tiếp: “Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc của ta lại để kẻ sở hữu khúc Tử Văn Cốt này chạy mất. Có trời mới biết trên người hắn ta còn có những thứ gì khiến người ta nhỏ dãi thèm thuồng! Ngươi nói ngươi có đáng tội c·hết hay không?”
Chương Ảnh Minh thoạt đầu trong lòng vô cùng vui mừng vì lập được đại công. Nhưng khi nghe tới câu cuối, mặt mày hắn méo xệch, hoảng sợ vô cùng, quỳ rụp xuống đất liên tục dập đầu xin tha mạng.
Thành chủ Thanh Phong Thành khẽ lắc đầu: “Xem ngươi kia, nhát c·hết như vậy còn mong sau này làm nên trò trống gì. Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta đem về khúc Tử Văn Cốt vô giá này thì công nhiều hơn tội. Chức vị thành chủ Thanh Phong Thành này, ta sẽ truyền cho ngươi.”
Chương Ảnh Minh tưởng chừng như bản thân nghe nhầm. Bên trên hắn vẫn còn hai vị huynh trưởng tài năng kinh người, một văn một võ, dưới trướng quần hùng đông đảo. Ấy vậy mà không ngờ phụ thân lại chỉ vì một khúc xương bé xíu mà truyền ngôi vị thành chủ cho hắn.
Mất một lúc, cuối cùng Chương Ảnh Minh cũng kịp phản ứng. Hắn vội đập đầu thật mạnh xuống sàn tới nỗi bật cả máu tươi: “Đa tạ phụ thân! Nhi tử nhất định sẽ không làm người thất vọng!”