Chương 96: Hạp cốc
Kít!
Một tiếng ưng gáy vang thấu trời xanh, một con chim ưng cực lớn xé ngang biển mây, cắt dọc trời đất lao thẳng xuống mặt đất, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Bụp một tiếng, bọt hồ văng tung tóe, đầu chim ưng lao thẳng vào trong nước. Lúc một lần nữa vẫy cánh bay lên, móng vuốt đã quắp một con cá dài hơn 1m, toàn thân mọc đầy vảy màu đỏ đồng. Móng vuốt của con hùng ưng cắm thật sâu vào cơ thể con mồi, làm cho nó dù có liều mạng giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát.
Chớp mắt, đầu chim ưng đã bay đi mất dạng. Bên trong hồ nước, đàn cá lại tiếp tục tụ tập thành bầy, mấy trăm con thong dong bơi lội, vô cùng yên ả thanh bình, giống như cảnh đẫm máu lúc nãy chưa từng xuất hiện.
Hồ nước nằm dưới chân một vách đá cao chót vót, diện tích lớn không biết bao nhiêu mà kể. Mùa thu, nước hồ càng thêm trong xanh, nhìn từ trên cao chẳng khác nào viên đại bảo ngọc rơi xuống giữa rừng cây xám xịt.
Đây cũng là nơi náo nhiệt hiếm hoi trong khu rừng đã sắp sửa vào đông, từng hàng dài thú hoang nối đuôi nhau kéo tới đây uống nước và kiếm ăn. Những con hươu sao toàn thân lốm đốm vệt trắng cúi đầu bên bờ hồ uống nước, bầy lợn rừng ầm ĩ tắm rửa, những đàn chim hết đáp lại bay... Nơi này giống như một chốn thế ngoại đào viên hiếm có giữa trời thu lạnh lẽo.
Nhìn qua là vậy nhưng trong bóng tối, không thiếu những ánh mắt đói khát đang nhìn chằm chằm nơi này. Chỉ cần một chút sơ sót, những con vật tới đây uống nước, tắm rửa sẽ bị những bộ hàm chi chít răng nhọn hoắt, những móng vuốt lớn dọa người, không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên lấy mạng.
Thiên nhiên từ trước tới nay chưa từng có khái niệm an toàn tuyệt đối. Những loài động vật nhỏ yếu, tính tình hiền lành không thể nào thay đổi được kết cục một ngày nào đó sẽ bị kẻ khác tươi sống ăn thịt.
Nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé. Động vật là như vậy, con người càng là như vậy!
Cách hồ nước khoảng 1 dặm về phía đông có một hạp cốc nhỏ bé nằm ẩn mình dưới chân một ngọn núi lớn. Hạp cốc chỉ lớn khoảng một dặm, bên trong có rất nhiều cây đào đang vào mùa thu hoạch quả. Đứng từ xa đã có thể nghe từ bên trong vọng ra tiếng khỉ kêu ríu rít. Bên trong sinh sống một đàn khỉ quy mô khoảng 200 con.
Loài khỉ này thợ săn vẫn hay gọi là Khỉ Mông Đỏ. Cái tên nghe thực sự rất quái, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngoại hình của chúng thì sẽ hiểu được nguyên do của cái tên này. Khỉ Mông Đỏ hình thể khá nhỏ, trung bình chỉ cao khoảng 50cm. Toàn thân nó mọc một bộ lông vàng tươi chói mắt, dày và rậm rạp. Da mặt đỏ au như người say rượu, hai mắt màu nâu đất to quá khổ so với khuôn mặt. Đáng nói nhất chính là toàn thân nó lông lá như vậy nhưng mông lại bóng loáng không một sợi lông, màu đỏ au còn đậm hơn cả khuôn mặt, trông vô cùng khôi hài.
Chỉ là, đừng vì ngoại hình mà khinh thường bọn Khỉ Mông Đỏ này. Đây nổi tiếng là loài khỉ thông minh bậc nhất, thậm chí có thể so sánh với một đứa trẻ độ 10 tuổi. Đây là loài có tính xã hội rất cao, thứ bậc trong bầy phân chia cực kỳ nghiêm ngặt. Khỉ vương đầu đàn sẽ đội một vòng cây được bện từ dây leo giống như vua chúa đội vương miện, dưới trướng có những con đực khỏe mạnh chuyên môn đi theo bảo vệ.
Loài này cũng biết dùng tảng đá để đập vỡ vỏ hạt cứng, dùng vỏ cây để múc nước, dùng các khúc gỗ lớn làm gậy... Cũng chính nhờ trí tuệ siêu việt giới thú vật như vậy mà ngay cả hổ báo cũng không dám đối đầu với một bầy mấy trăm con Khỉ Mông Đỏ.
Lúc này đây, bên trong hạp cốc, đám Khỉ Mông Đỏ đang xếp thành hàng dài để lần lượt leo lên một cây đào cực lớn hái quả. Đám khỉ ngoại trừ nóng nảy kêu inh ỏi không ngừng thì không hề có chút chen chúc nào. Từng con, từng con dựa theo thứ bậc trong bầy leo lên cây đào cổ thụ hái một quả đào chín rồi lập tức nhảy xuống, con tiếp theo lại leo lên.
Hiển nhiên, bầy khỉ đang phân chia thức ăn. Nếu tinh ý có thể nhận ra, những con khỉ đực sẽ leo lên trước, chọn lấy những quả chín mọng và lớn nhất. Còn như khỉ cái và những con khỉ già thì ở phía sau. Những con cuối cùng chắc chắn sẽ phải ăn quả xanh chưa chín hoặc thậm chí là trắng tay.
Thân thủ của đám khỉ thực sự rất nhanh. Chẳng qua bao lâu, chúng đã chia xong toàn bộ số đào trên cây. Một con khỉ lớn hơn những con xung quanh một vòng, trên đầu đội một vòng dây leo, kêu lớn một tiếng. Bầy khỉ lập tức phân tán ra khắp hạp cốc.
Dưới gốc cây đào cổ thụ, mới đây còn loạn như ong vỡ tổ, giờ chỉ còn lại một con khỉ duy nhất. Con khỉ này dáng dấp tương tự như Khỉ Mông Đỏ xung quanh, nhưng bộ lông trên người lại trắng tinh khiết như tuyết. Hai con mắt to lớn tới mức có chức doạ người. Dù vậy, mông nó vẫn là một màu đỏ au chói cả mắt.
Bạch Hầu sinh ra và lớn lên trong hạp cốc này, nhưng bởi vì ngoại hình trời sinh khác biệt của mình mà bị bầy đàn xa lánh. Thậm chí, cả mẹ của nó cũng không để nó lại gần. Lần này phân chia thức ăn, quả nhiên nó là con cuối cùng. Đợi nó leo lên thì đào trên cành đã bị chia hết.
Bạch Hầu thê lương kêu một tiếng, bụng kêu rột roạt. Xem ra hôm nay nó lại phải rời khỏi hạp cốc ra bên ngoài kiếm ăn. Chỉ là, không có bầy đàn bảo vệ, một thân một mình nó chạy ra bên ngoài cực kỳ nguy hiểm. Đã không ít lần, nó vì vậy mà suýt c·hết.
C·hết đói cũng là c·hết, mà bị động vật ăn thịt cũng là c·hết. Bạch Hầu chẳng còn cách nào khác, hướng bầy đàn ngoài xa kêu lên một tiếng, nhưng không được đáp lại. Nó chỉ đành đứng dậy, lững thững rời đi.
Đúng lúc này, lớp dây leo khô héo thật dày trên thân cây đào đại thụ sau lưng Bạch Hầu đột nhiên bị vén lên. Lý An toàn thân bẩn thỉu, mặt mày trắng bệch từ trong hốc cây chui ra.
Đêm đó, hắn liều mạng nhảy xuống vách đá. Bởi vì rơi xuống hồ nước bên dưới nên mới bảo toàn được tính mạng. Dù vậy, tình hình cũng không khả quan chút nào. Khắp người hắn máu tươi chảy ra như suối, v·ết t·hương chi chít như sao trời, trên ngực vẫn còn cắm một thanh trường kiếm sắc bén dọa người.
Thương thế nặng như vậy, dù có là phàm huyết luyện thể sĩ, Lý An cũng chỉ cầm cự được một hơi thở. Mất hơn nửa ngày lết từng bước một, hắn mới tới được hạp cốc này. Thương thế tới lúc này cuối cùng cũng không áp chế nổi nữa, trực tiếp ở cửa cốc b·ất t·ỉnh nhân sự.
Hắn nằm ở đó suốt một đêm. Sáng hôm sau, chính Bạch Hầu đã lay hắn dậy, hơn nữa còn đem nước cùng hoa quả dại tới cho hắn. Lý An ăn uống, nghỉ ngơi nửa ngày cuối cùng cũng một lần nữa đứng dậy được. Bạch Hầu liền dẫn hắn tới hốc cây đào này trốn.
Có thể tưởng tượng được, Bạch Hầu từ nhỏ bị bầy đàn của mình bắt nạt, phần lớn thời gian chỉ có thể chui rúc trong hốc cây tối tăm ẩm thấp này mà rên rỉ.
Thấy Lý An đi ra, Bạch Hầu vô cùng nhân tính hóa kêu lên một tiếng vui vẻ, vài ba bước đã nhảy tới bên chân hắn. Tay chân nhanh nhẹn leo lên vai của hắn.
“Hầu ca, nhẹ thôi, ta sắp bị ngươi làm đau c·hết rồi!” Vết thương trên người bị động vào làm Lý An hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng dùng ngón tay đánh vào đầu con khỉ trên lưng.
Đã 5 ngày từ lúc hắn bị Chương Ảnh Minh buộc phải nhảy xuống vách đá. Trong khoảng thời gian này cũng không thấy bóng dáng của binh lính, đoán chừng hắn đã an toàn. Chỉ là, thương thế trên người hắn quá nặng, trước mắt cũng chỉ có thể ở lại hạp cốc này một thời gian.