Qua tháng Giêng, Lý Đại Bảo cuối cùng cũng tìm được cơ hội nhà Bàn Nha Nhi không có ai, chỉ nói là biểu đệ của Bàn Nha Nhi cưới tức phụ, theo lệ người nhà Bàn Nha Nhi phải đến nhà trai giúp đỡ từ tối hôm trước, Bàn Nha Nhi vì chuyện của mình cũng không muốn gặp ai, chỉ sợ người ta hỏi nhiều nói nhiều, bởi vậy cả nhà chỉ còn lại một mình nàng trông nhà.
Lý Đại Bảo nghe được tin, chiều tối vội vàng chạy đến nhà của Bàn Nha Nhi, hắn vỗ cửa viện, nghe thấy Bàn Nha Nhi vừa từ trong nhà ra vừa hỏi ai đó. Lý Đại Bảo không đáp lời, chỉ sợ Bàn Nha Nhi nghe thấy là hắn ngược lại không mở cửa.
Bàn Nha Nhi ghé mắt nhìn ra ngoài khe cửa, thấy là Lý Đại Bảo, có chút không biết làm sao, do dự một chút, vẫn kéo then cửa, chậm rãi hé ra một khe hỡ.
Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, cửa viện không mở cũng không đóng, không cho hắn vào, cũng không nói bảo hắn đi. Liền giả vờ không biết mà tìm chuyện nói: "Phụ mẫu có ở nhà không?"
Bàn Nha Nhi lắc đầu.
"Ồ." Lý Đại Bảo đáp một tiếng, tiến lên đẩy cửa muốn vào.
Bàn Nha Nhi theo bản năng khép cửa lại.
Lý Đại Bảo nói: "Nếu nàng không cho ta vào, hôm nay ta cứ ngồi đây vậy." Vừa nói vừa làm bộ muốn ngồi xuống bậc thềm.
Bàn Nha Nhi sợ hắn thật sự ngồi đó không đi, người trong thôn đi lại nhiều, thấy sẽ dị nghị, liền tránh người cho hắn vào trong viện.
Lý Đại Bảo vào viện rồi, cũng không khách khí tự mình vào phòng Bàn Nha Nhi, Bàn Nha Nhi thì đi theo sau hắn, chủ khách dường như đổi vị trí.
Vừa vào phòng Đại Bảo liền nói theo những lời đã nghĩ sẵn: "Mấy ngày nay ta luôn muốn nói chuyện riêng với nàng, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội... trước hết là ta uống nhiều... nàng đừng để bụng... đều tại Tiểu Ngũ, biết rõ ta say rượu nói bậy, còn hùa theo làm loạn, sau này xem ta dạy dỗ hắn đàng hoàng một trận hay không..."
Lý Đại Bảo vừa nói vừa quan sát sắc mặt Bàn Nha Nhi, thấy nàng không nói gì, lại nói: "Mấy ngày nay phụ mẫu mắng ta không ít, còn có tỷ của ta, ngay cả tỷ phu ngốc của ta cũng nói ta rồi, cũng coi như trút giận cho nàng rồi, nàng đừng giận nữa, theo ta về nhà đi?"
Bàn Nha Nhi từ giọng nói của Lý Đại Bảo hoàn toàn không nghe ra chút ý tứ nào để ý đến mình, liền chỉ nói: "Ngươi đi đi, nếu không đợi mẫu thân ta về bắt gặp, lại đánh ngươi."
Lý Đại Bảo nói: "Đánh thì đánh đi, trượng mẫu đánh nữ tế cũng là lẽ thường."
Bàn Nha Nhi cúi đầu không nói gì, Lý Đại Bảo cũng nhất thời không biết nên nói gì, sau một hồi im lặng, Lý Đại Bảo mở lời: "Lần trước ta đến đón nàng, đúng lúc gặp Tú Nhi..."
Nghe vậy trong n.g.ự.c Bàn Nha Nhi liền chua xót, chỉ nghe Lý Đại Bảo lắp bắp nói: "Chỉ nói hai câu, thật sự không có gì."
Chỉ nói Lý Đại Bảo mấy ngày nay ở nhà cũng không phải ngồi không, cũng suy sét tâm tư của Bàn Nha Nhi, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ lần trước Bàn Nha Nhi thấy hắn và Tú Nhi nói chuyện nên ghen tuông, mới có những lời từ chối theo hắn về sau này.
Hắn vốn nghĩ chuyện này có thể không nhắc đến thì không nhắc đến, có thể cứ như thế cho qua liền qua, bây giờ thấy mình nói những lời này Bàn Nha Nhi hoàn toàn không để ý, lúc này mới bất đắc dĩ nhắc đến chuyện này.
Lần trước chạm mặt Lý Đại Bảo và Trương Tú Nhi, quả thật là một cái gai trong lòng Bàn Nha Nhi, mấy ngày nay thỉnh thoảng lại nhớ đến, nghĩ bụng hai người ngày đó rốt cuộc đã nói gì, nghĩ Lý Đại Bảo nhìn theo Trương Tú Nhi rời đi trong lòng nghĩ gì, nghĩ bây giờ trong lòng Lý Đại Bảo còn thích Trương Tú Nhi bao nhiêu. Lúc này Lý Đại Bảo tự mình nhắc đến, lại chỉ nói qua loa vài câu, ngược lại khiến nàng cảm thấy "có tật giật mình", càng thêm buồn bã khó chịu.
Lý Đại Bảo tự nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Bàn Nha Nhi, chỉ nghĩ những gì mình có thể nói đều đã nói hết, trên mặt nàng lại không thấy dịu đi chút nào, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, bất giác lại nhớ đến những lời mấy người huynh đệ nói với hắn mấy ngày nay, chỉ nói tâm tư nữ nhân trăm ngàn khúc khuỷu, ngươi nói là nói không thông, cứ mặc kệ nàng bằng lòng hay không bằng lòng, đẩy ngã ra làm nàng một trận, mặc kệ chuyện gì cũng giải quyết xong.
Lý Đại Bảo vốn không để ý, chỉ cảm thấy người ta trêu chọc hắn chuyện này, lúc này mình nói hết lời cũng không thấy có tác dụng, không tránh khỏi nhớ đến những lời đó.
Trong lòng Lý Đại Bảo có chút rục rịch, xích lại gần Bàn Nha Nhi ngồi xuống. Bàn Nha Nhi xê dịch sang bên cạnh, hắn lại theo sát xích lại gần, cho đến khi Bàn Nha Nhi dịch đến chân tường, không còn chỗ nào để trốn.