Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 34: Chương 34




Lý Đại Bảo thăm dò nắm lấy tay Bàn Nha Nhi, ghé sát lại hôn lên má nàng một cái, lòng Bàn Nha Nhi run lên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã đột nhiên bị Lý Đại Bảo đè xuống giường.

Bàn Nha Nhi không phòng bị lại bị hắn nhào tới như vậy, kinh hãi nói: "Ngươi làm gì?!"

Lý Đại Bảo không đáp, lại hôn loạn xạ mấy cái lên miệng Bàn Nha Nhi, rồi giằng xé quần áo nàng.

Bàn Nha Nhi lúc này mới phản ứng lại Lý Đại Bảo muốn làm gì, vội vàng đạp chân giãy giụa.

Lý Đại Bảo đã hạ quyết tâm rồi, nào chịu để nàng giãy giụa, vừa đè chặt nàng xuống, vừa nói: "Nha Nhi... thật ra mấy ngày nay ta cũng rất nhớ nàng... nàng không nhớ ta sao..."

Nghe vậy Bàn Nha Nhi ngẩn người, trái tim đã nguội lạnh, vì một câu nói của Lý Đại Bảo lại từ từ nhen nhóm một tia ấm áp, nghĩ bụng, sao có thể không nhớ chứ.

Chỉ là lời này Bàn Nha Nhi không nói ra được, cảm thấy lòng mình đối với hắn rõ ràng quá rồi, còn nói gì nữa. Bao nhiêu chân tình cuồng dại lâu như vậy cũng không đổi lại được một chút hồi đáp nào của hắn, nếu lúc này lại nói nhớ hắn muốn hắn, thật sự là chút tôn nghiêm cũng không còn.

Lý Đại Bảo lại không để ý nàng đáp hay không đáp, đáp thế nào, chỉ nhân lúc nàng thoáng do dự, liền áp lên.

Bàn Nha Nhi đau đớn giãy giụa, nhưng bị Lý Đại Bảo đè chặt không nhúc nhích được, ra sức đ.ấ.m đá hắn cũng vô ích, cuối cùng liền bỏ cuộc, nghiêng đầu sang một bên, cắn môi nhắm mắt lại.

Sau khi xong việc, Lý Đại Bảo vừa mặc quần áo vừa quan sát phản ứng của Bàn Nha Nhi.

Lúc này trời đã tối, trong phòng không thắp đèn, tối om cũng không nhìn rõ vẻ mặt Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng bình tĩnh mặc quần áo, không nói nhiều, liền nghĩ nàng không giận, nghĩ bụng có lẽ thật như mấy người Kim Lộc nói, chuyện phu thê phải giải quyết trên giường mới được, liền cười lấy lòng Bàn Nha Nhi nói: "Nha Nhi, sau này ta không uống say nữa, nàng đừng giận nữa nhé?"

Chỉ đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa viện, hóa ra là người nhà Bàn Nha Nhi đã về.

Lý Đại Bảo lập tức giật mình, giống như tên trộm bị bắt quả tang, hoảng hốt không biết làm sao cho phải, ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ phía sau nhà, không nghĩ ngợi gì liền đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, lại không yên tâm thò đầu vào nhỏ giọng dặn Bàn Nha Nhi: "Hai ngày nữa ta sẽ đến đón nàng về, nàng nghĩ cách nói với phụ mẫu nhé, nghĩ cách nói nhé!" Nói xong liền từ cửa hẹp phía sau nhanh như chớp lẻn đi mất.

Bàn Nha Nhi từ đầu đến cuối không đáp một câu, vẫn chỉ cuộn tròn ngồi trên giường, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng đã lạnh đến thấu xương mà không rơi được nước mắt: hóa ra nói nhớ nàng, lại là ý này.

Trước đây cùng Lý Đại Bảo làm chuyện phòng the của phu thê, nàng tuy bị hắn làm cho đau đớn, nhưng vì có thể thân mật như vậy với người mình yêu, trong lòng cũng vui vẻ.

Nàng có suy nghĩ này, liền cảm thấy đối phương ít nhiều cũng sẽ như vậy, dù sao cũng sẽ có chút thích nàng. Nhưng bây giờ hắn vừa mới hưu nàng, bây giờ lại tìm đến tận cửa, chưa nói được mấy câu đã làm chuyện đó, xem ra thật giống như tam cô lục bà trong thôn nói, chuyện này đối với nam nhân thật sự chẳng là gì cả, hoàn toàn không liên quan gì đến thích hay không thích.

Huống chi, ngay cả khi làm chuyện thân mật nhất này, hắn cũng khinh thường không thèm hôn nàng, chỉ một mực cởi quần, nếu như đổi lại là Trương Tú Nhi...

Trong đầu Bàn Nha Nhi lại như bị ma ám hiện ra cảnh Lý Đại Bảo hôn má Trương Tú Nhi, nghĩ đến vẻ mặt Lý Đại Bảo lúc đó, rồi nghĩ đến bộ dạng hắn đối với mình vừa nãy, chỉ cảm thấy mình so với Trương Tú Nhi, quả thật là kém xa vạn dặm.

Muộn hơn một chút, mẫu thân Bàn Nha Nhi vào phòng, thấy phòng tối om mà Bàn Nha Nhi một mình ngồi ngẩn người trên giường, trong lòng lại thở dài một tiếng, tiến lên nói: "Sao không thắp đèn? Lại nghĩ vớ vẩn gì đấy?"

Nghe thấy giọng mẫu thân quan tâm, Bàn Nha Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên không kìm được mà úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.

Bà xót xa tiến lên an ủi: "Sao đang yên đang lành lại khóc rồi?"

Bàn Nha Nhi vội lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không sao, mẫu thân, bận rộn cả nửa ngày rồi, người mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm qua giúp nữa."

Bà nói: "Con như thế này, bảo mẫu thân nghỉ ngơi thế nào?"

Bàn Nha Nhi lại rụt người lại, nói: "Con thật sự không sao."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi thở dài một tiếng nói: "Trách mẫu thân, vốn định răn đe tiểu tử ranh đó, ai ngờ nó lại thật sự không đến nữa. Bây giờ thế này không trên không dưới, là cái kiểu gì đây."

Nghĩ nghĩ, lại nói, "Mẫu thân biết con trước đó nói không theo hắn về, chắc chắn là lời giận dỗi, mẫu thân về tìm người đến thôn nhà bọn họ xem, xem Lý gia rốt cuộc có tâm địa gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.