Lý Đại Bảo hưu thê, nhất thời trở thành đề tài bàn tán xôn xao trong những trận trà dư tửu hậu của mọi người ở hai thôn, thậm chí không chỉ hai thôn này, ngay cả những thôn lân cận khác cũng không khỏi bàn tán chuyện này, dù sao mấy năm gần đây hiếm khi nghe nói có chuyện hưu thê, đặc biệt là mới thành thân chưa được một năm, đáng lẽ là lúc đôi phu thê trẻ mặn nồng.
Tuy rằng nói là tin đồn bát quái không tránh khỏi thêm mắm dặm muối, nhưng về chuyện này, lại không có tin đồn kỳ lạ nào, phần lớn đều nói tiểu tử Lý Đại Bảo say rượu làm loạn viết hưu thư, ép tức phụ trở về mẫu gia, không muốn sống với hắn nữa, đương nhiên, cũng có kẻ thích chuyện thị phi đồn rằng Lý Đại Bảo không phải say rượu hồ đồ, hắn vẫn nhớ thương Tiểu Tú Nhi Trương gia, bởi vậy nhìn tức phụ mình không vừa mắt, ngày thường không đánh thì mắng, người ta không sống được với hắn nữa, trốn trở về mẫu gia.
Dù là tin đồn nào, cũng không có ai nói Bàn Nha Nhi không tốt. Một là Bàn Nha Nhi tính tình tốt, được lòng người, Lý Đại Bảo lại là kẻ ngang bướng, tam cô lục bà tám chuyện không tránh khỏi thêm bớt theo ý thích cá nhân; hai là, người Vương gia một lòng muốn tìm cho Bàn Nha Nhi một gia đình tốt, tự nhiên sẽ nói Lý Đại Bảo là một tên vô liêm sỉ vô lại, người Lý gia đều có ý định đón Bàn Nha Nhi về, càng không nói nàng nửa lời không tốt.
Bởi vậy tin đồn này truyền đi truyền lại, Lý Đại Bảo triệt để biến thành một tiểu tử vô liêm sỉ.
Đối với những lời chỉ trích của người khác, Lý Đại Bảo cũng không để tâm lắm, dù sao cũng đều là nói sau lưng hắn, nhiều nhất là ánh mắt nhìn hắn có chút sâu xa. Hơn nữa, từ sau khi xảy ra chuyện này, hắn ít khi ra ngoài uống rượu vui chơi với người ta.
Bởi vì từ ngày gặp Bàn Nha Nhi trở về, ngoài việc theo phụ thân xuống ruộng làm việc, những lúc khác đều ở nhà, đâu cũng không đi, ai cũng không gặp.
Buổi trưa hôm ấy, hắn vừa từ ruộng về liền chui vào phòng, không lâu sau, nghe thấy có người vào sân, nghe giọng nói hình như là Bao Ngân Lộc.
Mẫu thân hắn từ phòng bếp đi ra, nói một câu gì đó, liền nghe Bao Ngân Lộc đáp: "Tìm Đại Bảo nói mấy câu, ngài yên tâm, không rủ hắn uống rượu đâu."
Không lâu sau, Bao Ngân Lộc vào phòng, Lý Đại Bảo vì chuyện hưu thê không muốn gặp ai, chỉ nằm quay lưng giả vờ ngủ.
Bao Ngân Lộc ngồi lên giường đá Lý Đại Bảo một cái, đùa: "Giả vờ gì mà giả vờ, biết ngươi chưa ngủ."
Thấy Lý Đại Bảo không đáp, lại cười nói: "Sao hả? Tức phụ bỏ, huynh đệ cũng không thèm để ý nữa, ngươi định tu tiên hay làm hòa thượng đấy?"
Lý Đại Bảo không kiên nhẫn nói: "Cút."
Bao Ngân Lộc nói: "Tức phụ không ở bên người khó chịu nhỉ, xem ngươi cáu kỉnh chưa kìa."
Lý Đại Bảo nói: "Có chuyện thì nói, không có thời gian nói chuyện nhảm với ngươi."
Bao Ngân Lộc nói: "Không có thời gian nói chuyện nhảm, ngươi mà cứ lảm nhảm nữa, tức phụ ngươi sẽ đi thật đấy."
Lý Đại Bảo cảm thấy Bao Ngân Lộc đây là cố tình đến trêu chọc hắn, tức giận nói: "Ngươi chưa xong à!"
Bao Ngân Lộc nói: "Ta không đến tìm ngươi nói đùa, ta đặc biệt đến nói cho ngươi biết, vừa mới nghe nói Tôn bà tử dẫn người đến nhà lão trượng của ngươi xem mắt rồi đấy."
Sắc mặt Lý Đại Bảo thay đổi, lập tức ngồi dậy, thấy Bao Ngân Lộc mặt nhịn cười, có chút ngượng ngùng, vội giả vờ như không có gì mà ngả người ra sau.
Bao Ngân Lộc thấy sắc mặt Lý Đại Bảo thay đổi, giả vờ không biết, cười nói: "Sao hả? Thật sự không sốt ruột à?"
Lý Đại Bảo liếc xéo Bao Ngân Lộc, đánh giá hắn ta có phải đang lừa mình không.
Bao Ngân Lộc thu lại nụ cười, nói: "Nói thật đấy, không đùa với ngươi, thế nào? Ngươi nói một câu đi, mấy huynh đệ bọn ta đi dạy dỗ tiểu tử đó, má nó, tức phụ của huynh đệ ta mà hắn cũng dám tơ tưởng, hôm nay cứ lấy hắn ra làm gương, xem sau này ai còn dám không biết điều mà đi Vương gia xem mắt nữa!"
Lý Đại Bảo nghe Bao Ngân Lộc nói vậy, biết hắn ta nói có lẽ là thật, trong lòng chùng xuống, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ lật người lại nằm quay lưng, nói: "Ai có thời gian rảnh đó, ai thích xem thì xem, liên quan gì đến ta."
Bao Ngân Lộc nhướng ngươi, nghĩ nghĩ, nói: "Được được, coi như ta chưa nói gì, ngươi cứ yên tâm ngủ đi, ta đi đây." Vừa nói vừa bước ra ngoài, vừa đi vừa quan sát động tĩnh của Lý Đại Bảo, thấy hắn quả thật không có ý định gọi mình lại, liền bĩu môi bỏ đi.
Lý Đại Bảo dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, ước chừng Bao Ngân Lộc đã đi xa rồi, lập tức nhảy xuống giường, vớ lấy quần áo xông ra ngoài.
Bên kia, Bàn Nha Nhi cúi đầu đoan trang ngồi trên ghế phòng khách, như ngồi trên đống lửa cả buổi, cuối cùng cũng nghe được bà mối nói muốn về. Đến khi nghe mẫu thân nàng tiễn bà mối và người đến xem mắt đi, nàng mới ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau mẫu thân nàng trở lại phòng, tặc lưỡi tiếc nàng vừa rồi quá vụng về, cả buổi không thèm ngẩng đầu lên, cũng không hé răng một lời, khiến người ta cảm thấy con gái bà không tình nguyện lắm, bà cũng không thể ngắm nghía kỹ dáng vẻ của tiểu tử kia.
Bà vốn định nói thêm vài câu, chỉ sợ lại khơi dậy tâm sự của con gái, liền thôi, liếc mắt thấy chiếc khăn tay của bà mối rơi trên bàn, trong lòng chợt động, đoán được ý của người ta, liền nói: "Xem cái người này đãng trí chưa kìa, lại để quên khăn tay rồi, Nha Nhi, mau đưa cho thẩm tử đi con."
Bàn Nha Nhi cũng lập tức hiểu ra ý của mẫu thân, chỉ là không tiện từ chối, liền cầm khăn tay đuổi theo ra ngoài, lúc này người ta đã đi xa rồi, Bàn Nha Nhi chạy một mạch ra khỏi thôn mới đuổi kịp.
Bà mối cười nhận lấy, nhưng cũng không vội rời đi, chỉ tìm chuyện nói với Bàn Nha Nhi, Bàn Nha Nhi đỏ mặt đáp lời người ta, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nhìn tiểu tử kia lấy một cái, hồi lâu sau, bà mối mới buông tha cho nàng, cùng người kia lên xe ngựa rời đi.