Bàn Nha Nhi lễ phép nhìn theo người ta đi xa rồi mới quay người, vừa định về nhà, lại thấy từ phía sau gốc cây lớn cách đó không xa hiện ra một người, trừng mắt nhìn nàng như muốn tóe lửa, không phải Lý Đại Bảo thì là ai.
Lý Đại Bảo vài ba bước đã đi ra, tức giận đùng đùng hỏi như đã biết hết: "Đó là ai? Làm gì?"
Bàn Nha Nhi không để ý đến Lý Đại Bảo, nghiêm mặt lạnh lùng quay về. Vẫn là như vậy, hắn đối với nàng trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, nếu đổi lại là Tiểu Tú Nhi hắn nào nỡ nói với nàng ta một câu nặng lời.
Bây giờ nàng đã không còn là tức phụ của hắn, quyết không để hắn dọa nạt nữa.
"Ta hỏi chuyện nàng đấy!" Lý Đại Bảo đến gần Bàn Nha Nhi nói, "Đó có phải là đến xem mắt không?!"
Bàn Nha Nhi không để ý, đi lướt qua hắn, Lý Đại Bảo theo sát.
"Sao nàng lại như vậy! Ai cho nàng đi xem mắt!"
"Lúc này nàng mới về mẫu gia được mấy ngày đã tìm người đi xem mắt! Có vội thế không!"
"Nàng thế này gọi là lẳng lơ nàng có biết không!"
"Có phải nàng đã sớm nghĩ xong rồi không! Chẳng qua là giận ta viết cái hưu thư gì đó thôi!"
"Có phải nàng đã sớm muốn tái giá rồi không!"
Lý Đại Bảo đi theo bên cạnh Bàn Nha Nhi một tràng nói ra những lời này, nhưng hoàn toàn không nhận được nửa phần hồi đáp nào của Bàn Nha Nhi, trong lòng càng hoảng loạn, giọng nói càng lớn.
"Trước đó nàng còn nói thích ta, hôm nay đã đi xem mắt với người khác! Có ai như nàng không! Nàng thế này gọi là thích cái kiểu gì!"
Bàn Nha Nhi đột ngột dừng bước, quay đầu căm tức nhìn Lý Đại Bảo, đôi mắt hạnh ngấn lệ.
Trong lòng Lý Đại Bảo run lên, muốn cứng cổ đối đầu với nàng, lại bị ánh mắt của Bàn Nha Nhi làm cho chột dạ, ngượng ngùng thu giọng lại, ánh mắt né tránh lộ vẻ xấu hổ.
Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, lướt qua hắn tiếp tục quay về.
"Nha Nhi!" Khác với vẻ giận dữ gấp gáp vừa nãy, Lý Đại Bảo ở phía sau tha thiết gọi một tiếng.
Bàn Nha Nhi khựng lại một chút, nhanh chân bước đi muốn rời khỏi, lại bị Lý Đại Bảo chạy nhanh mấy bước đuổi kịp, chặn trước mặt nàng.
Lý Đại Bảo mặt đỏ bừng có chút lúng túng, hồi lâu, cúi người tiến đến, hôn lên má Bàn Nha Nhi một cái, sau đó lại dùng sức toe toét miệng, lộ ra một nụ cười.
Lo lắng, bất an, mong chờ, Lý Đại Bảo chăm chú nhìn Bàn Nha Nhi, nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng này.
Chỉ là tất cả những cảm xúc này của hắn trong mắt Bàn Nha Nhi đều quy về một ý nghĩa: hắn hôn nàng, cười với nàng, không phải vì thích nàng, mà là vì những lời nàng nói hôm đó.
Bàn Nha Nhi tránh ánh mắt tha thiết của Lý Đại Bảo, bỏ đi.
Lý Đại Bảo ngơ ngác đứng tại chỗ, nhận ra nàng từ đầu đến cuối không nói với mình một lời nào.
Trong lòng có một cảm xúc khó hiểu trào dâng, không giống như tức giận vì ăn đ.ấ.m khi đánh nhau với người ta, cũng không giống như thất bại vì không thể thay phụ thân chặt ngón tay, đó là một cảm giác bất lực mãnh liệt.
Nàng không nhìn hắn, không nghe hắn, không đáp lại hắn, hắn nói gì làm gì, nàng dường như đều không để ý nữa.
"Nếu đệ thật sự không thích muội ấy chút nào, chúng ta ở đây cố sống cố c.h.ế.t thúc giục gán ghép hai đứa lại cũng vô ích, cô nương người ta chịu uất ức, chính đệ cũng khó chịu, chi bằng mọi người buông tay..."
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên lời tỷ tỷ đã nói.
Hắn ban đầu không để tâm lắm, nghĩ bụng thích hay không thích thì sao, dù sao nàng cũng là tức phụ của hắn, chẳng phải đều như nhau cả sao, dựa vào cái gì mà bảo hắn buông tay.
Huống chi... hắn cũng không phải không thích Bàn Nha Nhi chút nào...
Nhưng hôm đó gặp Bàn Nha Nhi, nghe nàng với gương mặt đầy nước mắt nói ra những lời đó, hắn lại có chút mơ hồ, hắn không biết cái thích của hắn đối với Bàn Nha Nhi, có phải là cái kiểu thích mà nàng nói hay không, thậm chí không dám chắc cái đó có gọi là thích hay không nữa.
Mấy ngày nay, bộ dạng thê lương cay đắng của Bàn Nha Nhi cứ quanh quẩn không tan trong lòng hắn, hắn muốn không để ý cũng không được, từng câu từng chữ nàng nói, cứ như đinh đóng vào tim hắn, nhổ cũng không ra.
Giờ phút này, những lời đó lại vang lên bên tai hắn.
Đại Bảo, chàng có thích ta không?
Nếu đệ không thích muội ấy... chi bằng mọi người buông tay...
Buông tay ư?
Lý Đại Bảo cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không hiểu sao, vành mắt cũng có chút mơ hồ, hắn giơ tay dùng sức lau một cái, hít sâu một hơi, quay người, hét lớn về phía bóng lưng Bàn Nha Nhi còn chưa biến mất ở đằng xa: "Vương Sơ Nhất! Nàng đừng hòng gả cho kẻ khác!"
Những rối rắm trong lòng, theo tiếng hét này, triệt để tan biến.
Cũng không phải là hiểu rõ mình có thích hay không, thích bao nhiêu, hoặc là thích Bàn Nha Nhi như thế nào, đơn giản chỉ là "không buông tay được".
Và sau đó hắn lại cảm thấy vấn đề này nghĩ làm gì cho mệt đầu, dù sao hắn không thể nhìn được Bàn Nha Nhi đi xem mắt với người khác, nghĩ đến nàng có khả năng trở thành tức phụ của người khác, trong lòng liền bức bối.
Lý Đại Bảo hắn là người nói được làm được, đã hét ra câu đó, thì nhất quyết không cho phép ai tơ tưởng đến tức phụ hắn.
Làm thế nào để ngăn cản hắn cũng chưa nghĩ ra, chỉ là mỗi ngày đều chạy đến nhà Bàn Nha Nhi một chuyến, canh me xác nhận xem nàng có lại đi xem mắt với người khác không.
Đương nhiên hắn cũng không tiện đường đường chính chính đến nhà Bàn Nha Nhi xem, cũng chỉ trốn trong bóng tối, xem có bà mối nào dẫn người đến cửa không, lại nghĩ dù người ta không đến xem nàng, cũng không ngăn được nàng chạy ra ngoài xem người khác, bởi vậy liền nhặt đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng Bàn Nha Nhi, đợi nàng mở cửa sổ nhìn ra thì vội trốn đi, xác nhận được nàng ở nhà, hắn cũng yên tâm.
Sáng sớm, Bàn Nha Nhi nghe thấy ngoài cửa sổ "cạch" một tiếng, đẩy cửa sổ nhìn ra, người ra đồng còn chưa ra khỏi nhà, sáng sớm ngày xuân có chút se lạnh, chỉ có mấy con chim sẻ vây quanh kiếm ăn trên mặt đất.
Có lẽ, là con chim sẻ ngốc nghếch nào đó đ.â.m vào cửa sổ nàng thôi.
Chiều ngày hôm sau, "cạch cạch" hai tiếng, lại có thứ gì đó đập vào cửa sổ nàng, trong lòng Bàn Nha Nhi nghi ngờ, đẩy cửa sổ ra, vẫn không có gì, theo bản năng nhìn về phía nhà hàng xóm, trước đây nàng nghe thấy tiếng động này, là khi hắn đi tìm người trong lòng ở nhà hàng xóm.
Chẳng lẽ là mình sinh ra tâm bệnh mà nghe nhầm?
Chập tối ngày thứ ba, trên khung cửa sổ lại vang lên tiếng động quen thuộc, Bàn Nha Nhi do dự đi đến bên cửa sổ, nhưng không vội mở cửa sổ, chỉ lặng lẽ đứng đó, hồi lâu, lại là một tiếng "cạch", xác nhận không phải mình nghe nhầm, Bàn Nha Nhi lại sinh ra lo lắng, chẳng lẽ là hắn? Do dự một lát, đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài.
Đùng! Một viên đá bay thẳng vào mặt, trúng ngay trán nàng.
Dưới gốc cây lớn ngoài sân, Lý Đại Bảo trừng mắt há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ.
Trên trán nóng rát đau đớn, nước mắt ào một cái chảy xuống. Hắn gõ cửa sổ Trương Tú Nhi, là để đưa táo dại; hắn gõ cửa sổ nàng, là để ném đá vào nàng...