Bàn Nha Nhi do dự một lát, đứng dậy đẩy cửa sổ sau ra.
"Nha Nhi..." Lý Đại Bảo đứng ngoài cửa sổ, làm Bàn Nha Nhi giật mình ôm n.g.ự.c lùi lại một bước, chỉ trong khoảnh khắc đó, Lý Đại Bảo đã bám vào bậu cửa sổ, nhảy vào trong nhà.
Bàn Nha Nhi sợ hãi không biết làm sao, muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng làm sao đẩy nổi, vội nói: "Ngươi làm gì! Ngươi mau ra ngoài!"
Lúc hoảng loạn, cũng không quên hạ thấp giọng.
Lý Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Nàng đừng sợ, ta không làm gì đâu, ta chỉ... chỉ muốn nói với nàng một câu..."
Mặt Bàn Nha Nhi đầy hoảng sợ nhìn Lý Đại Bảo, đợi hắn mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi lại khiến nàng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt vội nói: "Ngươi mà không đi ta sẽ gọi người đấy."
"Đừng!" Lý Đại Bảo có chút hoảng hốt, thật ra hắn cũng không chắc mình muốn nói gì với Bàn Nha Nhi, chỉ là cả đêm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến nàng, dường như có lời gì nghẹn trong lòng không nói sẽ không chịu được, đừng nói đợi thêm hai ba ngày, chỉ đợi thêm một đêm này thôi cũng đã không chịu nổi, nhưng đợi đến cuối cùng khi hắn không nhịn được tìm đến, thật sự đứng trước mặt nàng, lại không biết mở lời như thế nào, trong lòng cũng không rõ ràng.
Thấy Bàn Nha Nhi vì sự im lặng của hắn mà sắp tức giận, không kịp suy nghĩ nữa, buột miệng nói: "Ta chính là nhớ nàng."
Lời vừa thốt ra, cả hai đều có chút đỏ mặt.
"Hôm nay khi ta hôn nàng xong, cả ngày trong đầu đều là chuyện này, buổi tối nằm trên giường cũng nhớ nàng..." Lý Đại Bảo lắp bắp nói, "Hôm nay lúc ban ngày, hình như ta không cười, nhưng trong lòng ta thật sự vui vẻ, thật đấy! Không hề lừa nàng, lúc đó có chút ngơ ngác, quên mất..."
Thật ra đến bây giờ hắn cũng không biết nụ cười mà Bàn Nha Nhi nói là nụ cười gì, phải cười như thế nào mới tính là nụ cười thích nàng. Những ngày này rảnh rỗi hắn cũng sẽ nhớ lại chuyện Bàn Nha Nhi nói hắn hôn Trương Tú Nhi, muốn nhớ lại rốt cuộc là nụ cười như thế nào, lại khiến nàng để bụng như vậy, chỉ cảm thấy lúc đó bản thân mình ngoại trừ có chút ngốc nghếch ra, cũng không cảm thấy nụ cười có gì đặc biệt, nhưng Bàn Nha Nhi lại rất để ý.
"Lời nàng hỏi ta lần trước... thích hay không thích... ta cũng không biết thế nào mới tính là cái thích mà nàng nói..." Lý Đại Bảo nhìn Bàn Nha Nhi nói, "Ta chỉ cảm thấy những ngày này rốt cuộc nàng cũng chịu nói chuyện với ta, trong lòng vui vẻ... Tuy biết nàng cứ cách hai ngày mới ra bờ sông một lần, nhưng thật ra mỗi sáng ta đều sẽ đi xem, trong lòng nghĩ lỡ đâu, lỡ đâu nàng đột nhiên lại đi, hoặc lỡ đâu nàng lại muốn trốn tránh ta, đổi ngày giặt đồ thì sao... Mỗi lần nàng giặt đồ xong về nhà, trong lòng ta lại không yên, chỉ mong hai ba ngày này mau chóng qua đi... Ta cũng không biết nói thế nào... chính là... chính là cảm thấy những ngày này, chỉ những ngày được gặp nàng, mới có ý vị..."
"Nha Nhi... đây có tính là ta thích nàng rồi không? Có phải là cái thích mà nàng nói, là cái thích mà nàng muốn không?"
Bàn Nha Nhi cụp mắt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lý Đại Bảo, nai con trong lòng đã va loạn.
Dù là đêm tối, Lý Đại Bảo vẫn nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của Bàn Nha Nhi, ngay tại dưới ánh trăng, lộ ra vẻ kiều diễm, khiến hắn nhìn đến ngây người, vì vừa thổ lộ những tâm sự này, càng khó tránh khỏi động tình, không kịp nghĩ nhiều liền cúi xuống hôn, cảm thấy thân thể Bàn Nha Nhi căng thẳng nhưng không tránh né, càng như được cổ vũ, càng thêm ôm chặt lấy nàng.
Nụ hôn sâu chưa từng có, khiến hai người quên cả hô hấp, đợi khi tách ra, lồng n.g.ự.c đều kịch liệt phập phồng, tiếng thở dốc nặng nề trong đêm tối càng làm tăng thêm bầu không khí ái muội mờ ám.
"Nha Nhi..."
Tiếng gọi khàn khàn của Lý Đại Bảo càng làm Bàn Nha Nhi bối rối hoảng loạn, chỉ khi Lý Đại Bảo đang ý loạn tình mê muốn đè lên, thì trong phòng đại ca đại tẩu của Bàn Nha Nhi đột nhiên vang lên tiếng khóc đêm của đứa bé.
Hai người cả kinh, Bàn Nha Nhi vội đẩy Lý Đại Bảo ra phía cửa sổ, vội nói: "Ngươi mau đi đi!"
Lý Đại Bảo cũng sợ bị người nhà Bàn Nha Nhi bắt gặp, nhưng tình/dục vừa nổi lên, lại khó dứt bỏ, liền nói: "Nha Nhi, ngày mai nàng còn đến không, ta vẫn sẽ ở đó đợi nàng."
Bàn Nha Nhi sợ nói nhiều với hắn bị huynh tẩu nghe thấy, mặc kệ hắn nói gì, chỉ vội vàng đáp ứng, vội vàng đẩy hắn ra khỏi cửa sổ sau.
Lý Đại Bảo cả đêm không ngủ, một bên là nghĩ đến chuyện ban đêm, trong lòng khó bình tĩnh, một bên là lo lắng cho cuộc hẹn ngày mai, không biết Bàn Nha Nhi có đến không.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo đứng thẳng tắp ở bên bờ sông, mắt nhìn theo bóng dáng Bàn Nha Nhi xuất hiện ở cuối con đường nhỏ, hoàn toàn không nhận ra trên mặt mình nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh bình minh.