Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 47: Chương 47




Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Lý Đại Bảo, Bàn Nha Nhi liên tục ba ngày ra bờ sông giặt quần áo, mỗi lần trước khi rời đi, Lý Đại Bảo đều hôn lên má nàng một cái.

Đến ngày thứ ba, Bàn Nha Nhi giặt xong quần áo muốn về, Lý Đại Bảo lại nài nỉ nàng ngày mai đến nữa, lần này Bàn Nha Nhi không chịu, chỉ nói quần áo trong nhà mấy ngày nay đều bị nàng giặt hết rồi, đến cả mảnh vải rách lau bàn cũng không tha.

Lý Đại Bảo thấy nàng nói kiên quyết như vậy, đành bày ra vẻ mặt không vui đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn kéo Bàn Nha Nhi hôn một cái mới chịu để nàng đi.

Bàn Nha Nhi về đến nhà, vừa vào sân đã thấy tẩu tử từ trong nhà đi ra, thấy nàng liền mỉm cười. Bàn Nha Nhi chột dạ, chỉ cảm thấy ánh mắt tẩu tử nhìn nàng đều mang ý sâu xa, chỉ đỏ mặt quay về phòng.

Đêm khuya, Bàn Nha Nhi mơ màng sắp ngủ, chợt nghe sau nhà lại có tiếng vỗ cửa sổ nhẹ nhàng, nàng giật mình tỉnh giấc, khoác áo ra bên cửa sổ nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy Lý Đại Bảo khẽ gọi nàng.

Bàn Nha Nhi đẩy cửa sổ ra, Lý Đại Bảo liền quen cửa quen nẻo nhảy vào trong nhà.

"Ngươi lại đến làm gì?" Bàn Nha Nhi kinh ngạc hỏi, rõ ràng ban ngày mới gặp nhau.

"Không ngủ được." Lý Đại Bảo ngượng ngùng gãi đầu.

"Không ngủ được thì ngươi cứ nhắm mắt vào, ai đời nửa đêm nửa hôm cứ nhảy vào phòng đại cô nương." Bàn Nha Nhi nói.

"Nàng cũng không phải đại cô nương." Lý Đại Bảo buột miệng nói.

"Ngươi nói gì?!" Bàn Nha Nhi trợn mắt.

Lý Đại Bảo hì hì cười nói: "Ta không có ý đó, ta là nói... nàng không phải tức phụ ta sao."

"Ai là tức phụ ngươi!"

Lý Đại Bảo cười hì hì, nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c hơi hở của Bàn Nha Nhi, mập mờ nói: "Nếu trong lòng nàng không còn coi mình là tức phụ ta, sao nửa đêm nửa hôm lại ăn mặc thế này mở cửa sổ cho ta?"

"Ngươi!" Bàn Nha Nhi tức nghẹn, giơ tay lên đánh.

Lý Đại Bảo giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, nịnh nọt cười nói: "Giận thật rồi à? Ta đùa với nàng thôi mà."

"Nửa đêm nửa hôm, ai thèm đùa với ngươi!" Bàn Nha Nhi dùng sức rút tay về, quay người đi cài áo.

"Ta sai rồi không được sao?" Lý Đại Bảo nói, "Nàng nói ngày mai không đến, chẳng phải ta nhớ nàng, muốn nhìn nàng một chút hay sao."

Bàn Nha Nhi dịu giọng hơn mấy phần, nói: "Vậy bây giờ nhìn xong rồi còn không đi."

"Nhìn chưa đủ."

Bàn Nha Nhi có chút đỏ mặt, đáp: "Cùng lắm thì ngày mai ta lại đi."

"Vậy cũng không đủ, giống như hôm nay vậy, dù ban ngày gặp rồi, buổi tối vẫn muốn gặp." Lý Đại Bảo nói.

Bàn Nha Nhi nghe ra ý ngoài lời của Lý Đại Bảo, không đáp.

Lý Đại Bảo nói: "Nha Nhi, nàng lại làm tức phụ ta đi, như vậy nàng cũng không cần phí công tìm cớ ra ngoài, ta cũng không cần nửa đêm nhảy cửa sổ, chúng ta ban ngày ban đêm đều ở bên nhau, lúc nào cũng gặp mặt, tốt biết bao."

"Vậy thì nhìn đủ rồi." Bàn Nha Nhi cụp mắt.

"Không đâu, nhìn mãi cũng không đủ."

"Sao lại không, trước kia chẳng phải vậy sao."

Nhắc đến chuyện trước kia, Lý Đại Bảo lại ngượng ngùng, nắm lấy tay Bàn Nha Nhi nói: "Trước kia chẳng phải do ta ngốc sao, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta thề."

Bàn Nha Nhi ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng chân thành của Lý Đại Bảo, không khỏi d.a.o động, nhưng nhắc đến chuyện cũ, giống như vạch vết sẹo ra, vẫn còn sợ, liền quay người đi mở cửa sổ, nói: "Ngươi về đi... ta nghĩ đã..."

Lời vừa dứt, quay đầu lại, Lý Đại Bảo không những không đi mà còn cởi giày lên giường nàng.

Bàn Nha Nhi vội nói: "Ngươi làm gì!"

Lý Đại Bảo cười ranh mãnh: "Chẳng phải nàng nói là nghĩ sao, ta ở đây đợi nàng nghĩ."

Bàn Nha Nhi gấp đện độ giậm chân, vội vàng muốn kéo hắn xuống, Lý Đại Bảo không những không xuống mà càng thêm lấn lướt nằm trên giường, chỉ thiếu chút nữa là chui vào ổ chăn của nàng.

Lý Đại Bảo cười hì hì với Bàn Nha Nhi: "Nàng đáp ứng lại làm tức phụ của ta, ta mới đi." Lúc này hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn cứ đi như vậy, thật để Bàn Nha Nhi một mình "nghĩ", biết đâu nàng lại nghĩ đến đâu nữa đây

Tâm tư nữ nhân một ngày một khác, đừng nói chỉ đáp ứng hắn "nghĩ", dù tối nay đáp ứng gả cho hắn, ngủ một giấc tỉnh dậy, chưa chắc đã không đổi ý. Qua hôm nay, chỉ sợ lại hai ba ngày không gặp mặt, biết đâu nàng lại nghĩ lung tung, mấy ngày nay vất vả lắm mới khiến nàng hồi tâm chuyển ý, nhất định phải quấn lấy đến khi nàng đồng ý mới được.

"Ngươi thật vô lại." Bàn Nha Nhi vừa nói vừa lên giường kéo hắn, "Ngươi mau dậy, ngươi mà còn chơi xấu, ta sẽ gọi người."

Lý Đại Bảo nói: "Nàng cứ gọi đi, cùng lắm thì lại bị đánh một trận."

Bàn Nha Nhi thấy dọa không được hắn, liền vừa đ.ấ.m vừa ra sức kéo hắn, Lý Đại Bảo ăn mấy cái rồi, hai tay nắm lấy cổ tay nàng, hai bên kéo ra, Bàn Nha Nhi liền mất thăng bằng, ngã vào người Lý Đại Bảo, ngược lại bị hắn thừa cơ hôn thêm một cái.

Bàn Nha Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không làm gì được hắn, lúc này lo lắng hết sức, ngược lại bị hai tay của Lý Đại Bảo ôm chặt vào lòng.

"Nha Nhi... nàng đáp ứng ta đi, ta nhất định thương nàng, thương nàng cả đời..."

Hai người thân thể dán chặt, trán chạm trán, Bàn Nha Nhi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhịp tim của Lý Đại Bảo, sau khi nói ra câu này đều rõ ràng nhanh hơn, bản thân nàng tim cũng đập như sấm, chữ "Được" đã ở đầu lưỡi, chỉ cần hắn nói thêm hai câu si tình nữa thôi, nhưng trước khi nàng mở lời, Lý Đại Bảo đã không chịu được nữa, cũng không đợi câu trả lời của nàng, ôm hôn lấy.

Bàn Nha Nhi có chút mê mang, hồi lâu mới nhận ra hắn đã buông cổ tay mình ra từ lâu, muốn ngồi dậy, lại lưu luyến, trong lúc mơ màng, bị Lý Đại Bảo xoay người đặt ở dưới thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.