Chương 118: Khám phá biển sâu.
Ánh nắng xuyên xuống mặt biển như những mũi kim mảnh, đâm chéo qua làn nước đang dần sẫm lại. Ở độ sâu hơn 40 mét, sắc xanh biển đã chuyển sang một màu lam xám đục ngầu, phản chiếu ánh bạc của cá và san hô trôi lơ lửng như bụi mịn trong không khí.
Cả nhóm đạp xe qua một vùng đá ngầm nhấp nhô như đồi cỏ giữa sa mạc. Trên đó, những rặng san hô sừng hươu trắng nhạt giương cành như những bàn tay khô khốc vươn lên trời, chen lẫn với các bụi hải quỳ tím lay động.
Ở giữa chúng, một đàn cá hề đỏ cam chui rút qua lại, phồng người như bong bóng. Nobita cùng Jaien lẫn nhau bắt trước chúng, má phồng to phát ra một đống bọt khí, làm cả nhóm cười phá lên.
Đi xa hơn, một vùng mờ mờ hiện ra, đó là một bãi xác tàu nhỏ, phần thân gỗ đã bị rêu bám kín, nứt toác. Qua khe hở, từng con tôm càng ngọc lấp lánh xanh biếc bò lùi vào bóng tối, trong khi vài con bạch tuộc lùn lặng lẽ dán thân lên vách, đổi màu thành sắc gỗ mục.
Suneo tò mò: "Không biết bên trong có kho báu không nhỉ? Hay bọn mình vào xem đi."
Nobita cùng Jaien lập tức sáng mắt lao vào, những người khác cũng hào hứng tham gia, nhưng sau vài phút, cá nhóm vội chạy ra, bên trong đại bộ phận đồ vật đều bị phân giải, đi vào cũng chỉ đầy bụi.
Cứ như vậy cả nhóm vừa tiếp đục đạp xe tiếp tục ngắm nhìn thế giới dưới nước.
Một bên sườn đá thấp hiện ra một đàn cá thoi (fusilier) thân dài ánh kim, di chuyển nhịp nhàng như một dải lụa sống.
Khi nhóm lướt ngang, luồng cá bỗng xoay nghiêng một lượt, làm ánh sáng hắt lên thành những tia lấp lánh như cơn mưa sao.
Dưới lớp cát vàng nhạt, thi thoảng hiện lên các hố tròn nhỏ, nơi trú ngụ của cá mập tre (bamboo shark). Chúng không lớn, chỉ như một đứa trẻ ôm gối nằm, lưng vằn nâu nhạt.
Một con đột ngột vươn ra, lướt v·út qua Nobita, khiến cậu hoảng hốt phanh gấp, tạo ra một đám bọt khí lơ lửng.
Xa hơn là khu vực đá phun, nơi có các ống khoáng thiên nhiên đùn lên như miệng núi lửa nhỏ. Từng cuộn nước mờ mịt, hơi nóng lặng lẽ len qua dòng lạnh, khiến các con cua lửa có mai nâu đen lẩn quẩn quanh mép đá như lính gác.
Hajime cùng Doraemon bắt lấy vài con, chuẩn bị thức ăn cho bửa trưa. Những người khác muốn giúp nhưng bị kẹp vài cái liền không dám lại, dù sao cua dưới nước bơi nhưng so trên bờ khó bắt nhiều.
Ở một thềm đá rộng, nhóm dừng lại, ánh mắt ai nấy đều bị thu hút bởi một con sứa vương miện.
Nó to như một cái nón che trời, chuông thân xanh lam ánh tím, từng tua mỏng dài bay nhẹ như những dải lụa đang trôi. Bên dưới, cá đuôi gai lượn quanh, lợi dụng tua sứa để ẩn mình khỏi kẻ săn mồi.
Trong một khe nứt, Hajime nghiêng người, nhìn thấy một rắn biển sọc đen trắng lặng lẽ trườn dọc theo bờ đá. Mắt nó ánh lên lạnh lẽo, cơ thể uyển chuyển và bình thản.
Cậu để nhóm tránh xa nó, giải thích "Loài này có nọc độc rất mạnh, một cắn là t·ê l·iệt cả người, bất quá chúng không thường t·ấn c·ông người nếu không bị đe dọa."
Ở rìa khu vực, một cụm san hô lửa đang phát sáng nhẹ, những nhánh đỏ cam run rẩy mỗi khi có luồng nước va qua. Xa xa phía đáy là bóng của một đàn cá mú khổng lồ, thân vạm vỡ như tảng đá sống, uể oải di chuyển, khuấy động lớp cát bên dưới thành những vệt mù lửng.
Khi đồng hồ chỉ mốc 50 mét, không gian xung quanh như chuyển sang một thế giới khác.
Những vệt sáng trắng bạc từ mặt nước chiếu xuống thưa thớt như những mảnh lụa lơ lửng trong không trung, khiến khung cảnh vừa mơ màng vừa có chút rùng rợn.
Dưới chân nhóm là một thung lũng đá ngầm, những tảng đá phủ đầy rêu biển sẫm màu và tảo san hô phát quang lấp lánh như tinh thể.
Trên các mỏm đá, các cụm hải miên (bọt biển) vươn mình như đài sen mềm, mỗi đợt chuyển động nước là một lần chúng đung đưa nhẹ nhàng như đang thở.
Một đàn cá mập rạn san hô xám bơi ngang phía xa, thân hình thon dài, mắt sáng lấp lánh trong làn nước. Chúng không tiến lại gần, chỉ lượn qua như những bóng ma canh giữ khu vực, khiến Jaien khẽ rùng mình: "Tớ tưởng cá mập ở sâu hơn nữa cơ."
Doraemon gật đầu: "Loài này thường sống ở vùng nước nông tới trung bình, 20 đến 60 mét. Không nguy hiểm nếu mình không gây rối."
Cả nhóm không dừng lại, tiếp tục đạp xe xuống dốc đá, nơi lối đi chia làm hai nhánh. Một nhánh dẫn xuống một hang đá sâu, ánh sáng nhạt xanh từ bên trong hắt ra, mờ mịt như mời gọi.
Nobita tò mò nói: "Hay mình vào xem thử?" Nhưng Doraemon lắc đầu: "Nơi này có thể là hang nghỉ của sinh vật lớn, không nên tùy tiện."
Thấy cậu ấy thất vọng, Hajime đứng bên an ủi: "Các hang động dưới nước nguy hiểm nhiều hơn trên cạn, cũng càng khó đi hơn, bọn mình không nên tùy tiện thì hơn."
Nobita cũng hiểu rõ, gật đầu nói: "Tớ chỉ là tò mò nó dẫn đi đâu thôi."
Nhóm rẽ hướng khác, lại tìm đến một xác tàu gỗ mục nát nằm nghiêng bên triền đá. Toàn bộ thân tàu phủ đầy rêu đỏ, xen kẽ vài đoạn vỏ trai khổng lồ há miệng hớp nước. Shizuka áp sát, nhìn vào trong.
"A! Tớ thấy có rương kìa!".
Hajime nghe vậy dùng niệm lực đẩy mở một cánh gỗ mục, bên trong là các thùng rỗng nát, những mảnh vải nhũ bạc đã mục gần hết, chỉ còn vài khung gỗ bị ăn mòn gần như không nhận ra trước đó từng là gì.
"Chắc từng là tàu hàng..." Suneo đoán "Nhưng nước biển và sinh vật biển đã làm phần việc của mình rồi."
Đột nhiên, một con cá mập mèo, một loài sống ở đáy và hiền lành lướt ngang, thân ngắn mập, mắt to như cúc áo, bơi uể oải dưới rìa xác tàu.
"Dễ thương ghê."
Shizuka khẽ thốt.
Xa xa, một đàn cá lồng đèn xuất hiện, thân nhỏ bằng ngón tay, nhưng bụng tỏa sáng nhịp nhàng theo từng cử động, giống như dải đèn nhấp nháy giữa đại dương thẳm.
Hajime thầm nghĩ: "Mới chỉ độ sâu thế này mà đã có nhiều thứ đến vậy…"
Xa hơn một chút, nước bắt đầu chuyển lạnh. Những vụn tảo phát quang lơ lửng như bụi sao trong nước, tạo cảm giác như bơi giữa bầu trời đêm.
Từ độ sâu 60 mét trở đi, ánh sáng tự nhiên gần như biến mất hoàn toàn. Cả nhóm bắt đầu thấy rõ sự thay đổi, màu sắc xung quanh nhạt dần thành một màu lam đậm, rồi dần tiệm cận sắc tím xám u uất. Không khí chung trở nên lặng hơn, như thể chính đại dương đang nín thở.
Nhiệt độ hạ xuống, một luồng lạnh tỏa ra từ các khe đá sâu, len lỏi qua từng kẽ áo lặn. Doraemon khẽ chau mày:
"Đây là tầng trung dương, còn gọi là 'vùng hoàng hôn' bắt đầu từ 200 feet (~60m) sinh vật sống ở đây hầu hết đều phát sáng để săn mồi hoặc giao tiếp."
Ngay lập tức, lời cậu được chứng minh.
Một bức tường đá ngầm đột ngột hiện ra trước mặt họ, cao như một vách núi chìm dưới đáy biển.
Cả bề mặt phủ đầy các sinh vật biển sống bám, có rong tảo đen, hải miên hình nấm, rêu nước màu tím,... tất cả lay động trong làn nước tĩnh lặng như nhịp thở chậm rãi của biển sâu.
Từ bên trong các lỗ hốc tự nhiên, mực phát sáng nhẹ nhàng trôi ra, thân hình dài như ngón tay, ánh sáng xanh biếc lấp lánh từng đợt.
Chúng trôi ngang mặt Nobita, khiến cậu bật cười ngẩn ngơ: "Giống đèn đom đóm vậy…"
Phía xa, cả nhóm phát hiện một sinh vật cực kỳ kỳ lạ: cá rồng sâu (barbeled dragonfish).
Nó dài khoảng 30 cm, có râu phát sáng ở dưới cằm và hàm đầy răng nhọn cong như móc câu. Tuy hình dáng đáng sợ, nhưng nó lướt qua nhẹ nhàng, không chú ý đến nhóm.
Doraemon lấy ra thiết bị tham dò, kiểm tra có sinh vật nguy hiểm hay không.
Sau vài giây quét, cậu mỉm cười trấn an đang sợ hãi đám bạn: "Yên tâm, tầng này sinh vật phần lớn sống đơn độc, ít săn theo đàn."
Ngay sau đó, Hajime ngăn lại vừa định đạp xe Jaien, chỉ tay xuống dưới một thềm đá trượt dài như cầu trượt thiên nhiên: "Cẩn thận, khu vực này là dốc thẳm lục địa, bắt đầu dấn sâu xuống vực đại dương."
Shizuka hơi sợ nói: "Nơi này thật đẹp nhưng cũng đáng sợ quá."
Phía sau vách đá, cả nhóm nhìn thấy một hiện tượng đặc biệt, một dòng suối bùn nước đen chảy ra từ vết nứt đáy biển.
Đây là cold seep, nơi khí metan và nước giàu khoáng từ dưới lòng đất rò rỉ ra. Quanh dòng chảy là các giun ống đỏ, hàu biển khổng lồ và loài cua trắng không mắt,... những sinh vật tồn tại nhờ vi khuẩn ăn khí độc thay vì ánh sáng mặt trời.
Jaien khó hiểu hỏi: "Sao chúng không bị c·hết vì khí độc nhỉ?"
Suneo đáp: "Chúng sống nhờ cộng sinh với vi khuẩn kỵ khí, hoàn toàn không cần ánh sáng hay oxy như mình. Giống như sinh vật từ hành tinh khác vậy."
Cả nhóm ngồi lại nghỉ ngơi một chút giữa các rặng đá ngầm hình dạng kỳ quái, nơi ánh sáng nhân tạo từ đèn đeo đầu của họ phản chiếu tạo ra những bóng in lấp lánh như trong mơ.
Xa xa, một đàn cá bạc phát sáng lượn theo hình xoắn ốc, như dải ngân hà thu nhỏ ngay giữa lòng đại dương.
Nobita thì thầm: "Còn bao nhiêu điều chưa biết đang đợi bọn mình dưới đó…"
Ở độ sâu 70 đến 80 mét, mọi thứ bắt đầu có cảm giác… xa rời thế giới mặt đất.
Cảm giác đầu tiên nhóm cảm nhận rõ ràng nhất chính là áp lực. Không khí không còn đè nặng lên da thịt, mà như chui hẳn vào cơ thể, ép lồng ngực từng nhịp chậm, khiến ngay cả hơi thở cũng có phần dồn dập hơn.
May mắn là Đèn Pin Thích Nghi vẫn hoạt động tốt, giúp nhóm không bị tổn hại bởi môi trường khắc nghiệt.
Phong cảnh nơi đây trở nên trầm mặc như một ngôi đền đá ngầm.
Những trụ đá bazan biển sâu, hình lục giác như được xếp chồng bởi tay của một vị thần nào đó, nhô lên từ đáy cát đen. Chúng cao v·út, tạo thành những hẻm núi chìm u tối, nơi ánh sáng đèn pin như bị nuốt mất chỉ sau vài mét.
Bên trong, một số sinh vật ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lam hoặc cam lặng lẽ quan sát nhóm.
Cả nhóm lặng lẽ đạp xe len lỏi giữa những "cột đền" đó, không ai nói lời nào, sợ như phá vỡ sự thiêng liêng kỳ lạ của nơi này.
Một lúc sau, lại một xác tàu hiện ra.
Nó bị nghiêng lệch về một bên, rêu và san hô đen bám đầy, thân tàu đã gãy làm ba đoạn. Trên mạn tàu còn thấy mờ mờ những chữ cái không rõ bằng tiếng Pháp. Doraemon chớp mắt: "Chắc lại là thuyền buôn cũ…"
Cả nhóm ghé lại. Hajime dùng niệm lực nâng nhẹ phần cửa bị nghẽn, rồi chậm rãi chui vào trước. Bên trong tối om, ánh đèn quét qua chỉ thấy những vật thể phủ đầy trầm tích, bàn ghế đổ nghiêng, hộp rương mở toang, tài liệu đã hóa thành giấy mục, vài mảnh thủy tinh rạn vỡ…
Shizuka mở một rương nhỏ, bên trong là bức tượng nhỏ bằng đồng đã bị ăn mòn. Suneo có chút buồn chán bật cười: "Kho báu hóa ra chỉ còn là… đống sắt vụn."
Nhưng Hajime lại trầm giọng: "Không phải… Đây là lịch sử." Những người khác nghe vậy, lại chăm chú đám này đồ cổ, cậu đem chúng cất vào Ví Thần Kỳ, coi như vật kỷ niệm.
Ra khỏi xác tàu, nhóm rẽ vào một khe nứt sâu như hẻm vực, hai vách đá dựng đứng dọc theo.
Dưới đáy khe là một thảm thực vật lạ: giống như cỏ linh chi khổng lồ màu bạc uốn lượn trong nước, giữa đó có vài cá lươn trong suốt lặng lẽ lướt đi, mắt không tròng, cơ thể phát quang hồng nhạt.
Từ xa, một con rùa biển đang chậm rãi bơi về phía nhóm. Nó to gần bằng bàn ăn, lưng phủ rêu xanh rì, di chuyển như đang trôi giữa thời gian.
Jaien không kìm được thán phục: "Con này phải sống hơn trăm tuổi rồi…"
Suneo nheo mắt nhìn: "Nếu đem về nuôi chắc mình sống cả đời cũng chưa hết tuổi thọ của nó."
Shizuka cau mày, đá cậu một phát nhẹ: "Bọn mình nên để chúng tự do thì tốt hơn!"
Trong lúc nghỉ ở một bãi đá ngầm thoai thoải, nhóm thấy xa xa có gì đó di chuyển. Một cái bóng dài, uyển chuyển, toàn thân ánh đỏ nhạt, đó là một con mực Humboldt.
Nó không tiến lại gần chỉ lặng lẽ trôi, mắt dõi theo họ trong tích tắc rồi mất hút sau rặng đá. Nobita lẩm bẩm: "May là nó đi rồi… tụi này có thể hung dữ đấy."
Tại nơi này, mọi thứ đều mang một vẻ đẹp vừa lộng lẫy vừa rợn ngợp, như thể chỉ cần nhắm mắt vài giây là sẽ bị thế giới biển sâu nuốt mất, không ồn ào, không đau đớn, chỉ là tan biến giữa đá và cát, giữa những dòng nước âm trầm và ánh sáng lập lòe từ sinh vật lạ lẫm…
Từ độ sâu 80 đến 90 mét, cả nhóm bắt đầu cảm nhận rõ rệt hơn cái lạnh len vào tận xương sống.
Ánh sáng mặt trời gần như không thể chạm tới, kể cả ở những thời điểm nắng gắt nhất trong ngày. Dưới độ sâu này, thế giới dần chuyển sang xanh thẫm, rồi tím than, cuối cùng là đen ngòm như tấm màn nhung ẩm ướt.
Chỉ còn ánh sáng từ đèn gắn trên đầu mỗi người hắt ra những chùm sáng yếu ớt, như con mắt cô đơn đang dò đường trong giấc mơ kỳ lạ.
"Lạnh thật đấy…" Shizuka thì thầm, khoanh tay rùng mình dù đã được Đèn Pin Thích Nghi bảo vệ.
"Cảm giác như sắp chạm vào vực thẳm." Doraemon đáp, mắt không rời khỏi đồng hồ đo áp suất mà cậu vừa gắn vào bánh xe.
Cảnh vật nơi đây trở nên vô cùng giản dị nhưng cũng đầy bí ẩn:
Cát dưới đáy không còn trắng sáng mà chuyển thành màu nâu thẫm, đôi khi xen kẽ lớp trầm tích sẫm màu, bề mặt lởm chởm vết lằn như gió thổi trên sa mạc. Những vách đá ngầm trồi lên như những khối đá nguyên thủy, trầm mặc và câm lặng.
Từ một hẻm đá, cả nhóm thấy những bụi hải miên biển sâu, loài bọt biển khổng lồ sống ở tầng nước tối. Chúng có hình dạng như những chiếc bình cổ loe miệng, thân phủ lớp lông mượt mềm, rung nhẹ theo dòng nước.
Một vài con cá đá (stonefish) lặng lẽ nằm ẩn mình dưới lớp trầm tích, hoàn toàn bất động, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt được chúng với đá xung quanh.
Shizuka ghé sát một cụm cát, nhẹ tay hất lên một lớp mỏng, để lộ một con cá dẹp biển sâu (halibut) thân hình dẹt và tròn, hai mắt nằm về một phía, đang lười biếng lẩn mình dưới đáy. Nobita hứng khởi:
"Nó ngủ hay đang giả vờ ngủ vậy Doraemon?"
Mèo máy lắc đầu, thì thầm: "Cậu làm nó tỉnh rồi đấy."
Con cá lướt nhẹ đi, để lại làn bụi cát mờ tan dần vào bóng nước.
Đột nhiên, từ xa, một đàn cá trích phát quang bơi vụt qua, kéo theo một vệt ánh sáng xanh lam lấp lánh như thiên hà. Chúng lượn thành hình vòng cung, xoay quanh cả nhóm vài vòng rồi biến mất vào màn nước, chỉ để lại những đốm sáng nhạt nhòa đang tắt dần.
Doraemon giải thích: "Loài này có các cơ quan phát quang sinh học ở hai bên hông, thường dùng để giao tiếp và trốn tránh kẻ thù."
Suneo nhìn theo, gật đầu: "Đẹp thật… như đang bay giữa trời sao vậy."
Kế tiếp, nhóm bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ khác, một vạt cỏ biển sâu. Loài này không phải san hô, cũng không giống rong, mà là dạng cây có rễ mọc giữa đáy biển, thân mềm, dài, đầu cánh mỏng như cánh bướm. Chúng lay nhẹ theo dòng nước, như một cánh đồng đang thì thầm bằng điệu nhảy.
Hajime lặng lẽ thu lại một nhánh nhỏ, định phân tích sau.
"Chúng có vẻ cổ đại, hiếm gặp. Có lẽ đã tồn tại từ trước khi con người biết đến biển sâu."
Và khi mọi thứ dường như đã tĩnh lặng, một cặp cá mập đầu tròn (bluntnose sixgill shark) từ từ bơi qua.
Chúng to lớn nhưng lặng lẽ, mỗi con dài đến hơn bốn mét, thân màu xám nhạt trơn mượt, đôi mắt phát sáng như dạ quang. Dù có hình dáng uy nghi, chúng không tỏ ra quan tâm đến nhóm bạn, chỉ lướt qua rồi biến mất như bóng ma giữa tầng nước thẳm.
Shizuka khẽ thì thầm: "Tớ cứ tưởng cá mập sẽ đáng sợ hơn…"
Jaien chậm rãi gật đầu, mắt vẫn dán theo bóng dáng mờ dần kia: "Tớ thì thấy chúng trông thật ngốc."
Dưới độ sâu 90 đến 100 mét, khung cảnh lại chuyển mình thành một thế giới khác, sâu, đặc và thưa thớt.
Nhóm bạn bắt đầu giảm tốc, cảm giác như từng chuyển động đều được kéo dài trong một lớp nước đặc quánh. Dưới chân họ, địa hình thay đổi: đáy biển không còn bằng phẳng mà lồi lõm như làn da của một sinh vật khổng lồ đang ngủ quên. Có nơi đất lún như bùn, có nơi nhô lên những cột đá mảnh như trụ san hô cổ.
Doraemon trầm giọng nói:
"Từ độ sâu này trở xuống, chúng ta chính thức bước vào 'khu vực hoàng hôn vĩnh cửu'. Không còn ánh sáng mặt trời nào có thể lọt đến đây."
Nhưng trong bóng tối ấy, cuộc sống vẫn âm thầm tiếp diễn.
Một đàn cá rồng biển đen (black dragonfish) bơi qua, cơ thể dài như dải lụa đen, miệng đầy răng sắc mảnh, thân thể gần như trong suốt lấp lánh ánh bioluminescence, ánh sáng sinh học phát ra từ cơ thể.
Chúng không bơi thành đàn lớn mà từng con cách nhau một khoảng, trôi như những vệt sáng đơn độc, yếu ớt và ma mị.
"Mọi người! Mau nhìn kìa!"
Ngay sau đó, Jaien chỉ vào một vùng đá sẫm nơi lấp ló ánh sáng lân tinh lạ lẫm. Đó là đàn sứa biển sâu Atolla, thứ ánh sáng xanh lạnh từ thân chúng nhấp nháy liên tục như tín hiệu c·ấp c·ứu.
Doraemon giải thích: "Khi bị đe dọa, loài sứa này phát ra ánh sáng nhấp nháy để… gọi kẻ săn mồi khác đến t·ấn c·ông kẻ đang săn nó."
Nobita rùng mình: "Đúng là... không sinh vật nào ở biển sâu có thể hiền lành cả."
Trên các mỏm đá, nhóm phát hiện những con sao biển gai sâu, loài này không màu cam đỏ như sao biển thường thấy mà có lớp da xám đục, phủ gai lởm chởm như nhím biển. Mỗi bước chân xe chạm vào đáy đều làm sục lên những làn bụi trầm tích, khiến không gian phía sau như một cơn mưa bụi dưới nước.
Bên cạnh vài con cua nhện biển Nhật Bản đang từ tốn di chuyển, chân dài gần cả mét, thân hình gồ ghề. Chúng không nhanh, nhưng đầy kiên định, từng cử động đều có vẻ như tính toán từ trước.
Một lát sau, Suneo bỗng chỉ tay về phía xa: "Nhìn kìa! Con gì đang cuộn lại như bóng len kìa?"
Cả nhóm rọi đèn, phát hiện một con hải sâm chân đen (deep sea holothurian) đang lơ lửng. Nó vừa lăn chậm, vừa thả ra những sợi tơ mỏng tang, cơ chế phòng vệ độc đáo của nó.
Ở khoảng trũng giữa hai bức vách đá, một cảnh tượng khiến cả nhóm ngạc nhiên: những đàn cá biển sâu tụ tập như đang xoay quanh một nguồn năng lượng lạ.
Từ trung tâm, một loại thực vật biển phát sáng yếu ớt, tỏa ra thứ ánh sáng màu hổ phách, có vẻ là loài hiếm gặp nào đó chuyên sống ký sinh trên đá trầm tích già.
Jaien thì thào: "Chỗ này... giống như một cái quảng trường dưới đáy biển."
Dù vậy, sự yên bình không kéo dài quá lâu. Từ vùng đáy sâu hơn, một con cá biển khổng lồ (pelican eel) bơi ngang, hàm dưới dài và ngoác, tựa như một chiếc túi đựng, không t·ấn c·ông, chỉ liếc nhìn rồi biến mất trong làn nước đặc sệt.
Dưới đáy biển sâu hơn trăm mét, nhóm quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Họ tìm được một khu vực bằng phẳng, không có đá nhọn hay dòng nước chảy xiết, đủ yên tĩnh để dựng tạm trạm trú chân.
Doraemon lấy từ trong Túi Thần Kỳ ra Lều Chung Cư.
Cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống đáy biển, sau đó bắt đầu bơm hơi. Không mất bao lâu, một ngôi nhà nhỏ dạng vòm từ từ hiện ra, trông như một quả cầu trắng đục giữa nền biển tối.
Cả nhóm lần lượt tiến vào trong. Lều Chung Cư bên trong được chia thành nhiều phòng nhỏ, đủ để mỗi người có một không gian riêng.
Hajime đi thẳng vào phòng mình, nơi chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn học kiêm tủ chứa đồ và một phòng vệ sinh nhỏ tách biệt. Thiết kế không cầu kỳ, nhưng rất đầy đủ và tiện nghi.
Dù ở dưới đáy biển, căn phòng vẫn duy trì được nhiệt độ dễ chịu và áp suất khí trong lành ổn định.
Từ phòng bên cạnh, Hajime nghe thấy giọng Doraemon đang nghiêm túc căn dặn mọi người:
"Này, tớ nhắc lại một lần nữa nhé! Đi vệ sinh thì chỉ được đi ở đúng trong phòng vệ sinh!"
Nghe vậy, Nobita hơi hoảng hốt: "Vậy nếu mình lỡ… ừm, nhầm chỗ thì sao?"
Doraemon gắt lên: "Thì cậu sẽ bị đống chất thải của mình bao quanh."
Cả nhóm im bặt. Không ai dám đùa thêm nữa.
Lý do Doraemon không hút sạch nước trong Lều Chung Cư là vì khoảng trống tạo ra bởi sự rút nước sẽ khiến áp suất bên ngoài dồn vào mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể khiến cấu trúc lều vỡ tan. Việc chỉ để khu vệ sinh tạo chân không riêng giúp áp suất được giữ cân bằng cục bộ, không ảnh hưởng đến toàn bộ lều.
Trong lúc mọi người lần lượt cất đồ và thay trang phục khô ráo bên trong, Hajime lặng lẽ nằm xuống giường, nhắm mắt lại thư giãn đôi chút. Không gian tĩnh lặng, tiếng máy lọc không khí nhẹ nhàng vang lên như tiếng ru.
Sau khi xong việc cả nhóm đến phòng trung tâm, nó là khu ăn uống kiêm khu giải trí. Ở giữa là một chiếc bàn tròn lớn, xung quanh là đệm mềm để cả nhóm quây quần ngồi lại.
Không khí bắt đầu rộn ràng khi từng người lần lượt lấy ra những món vật kỷ niệm tìm được trên đường: vỏ sò có vân màu lạ, đá biển phát quang, một khúc san hô rỗng hình trái tim…
Trong khi cả nhóm mải chia sẻ phát hiện, Hajime đã đứng ở khu bếp nhỏ phía sau, lôi từ Ví Thần Kỳ ra túi cua bắt được khi nãy cùng các loại gia vị, rau củ, gạo và thực phẩm cần thiết.
Dưới tay cậu, khói và hương thơm nhanh chóng lan ra khắp phòng. Âm thanh chiên xào lách tách hoà vào tiếng rì rào ngoài biển sâu, tạo thành nhịp điệu đặc trưng của một bữa ăn giữa lòng đại dương.
Shizuka quay lại nhìn, mắt sáng lên:
"Hajime, cậu đang nấu gì thế? Mùi thơm quá!"
Hajime cười nhẹ, vừa trở thức ăn vừa đáp:
"Bữa trưa hôm nay toàn món liên quan đến cua nhé. Có Kani Don (cơm thịt cua phủ gạch) sushi cua, cua rang me, cua nhồi kiểu Pháp (Tourteau farci) bánh bao gạch cua, bánh chả cua, gỏi cua trộn xoài và súp cua thập cẩm."
Sau tiếp mười mấy phút nấu nướng, cả nhóm đồng loạt đói bụng nuốt nước miệng, trông chờ Hajime nói có thể dọn lên. Thấy vậy, cậu đàng phải bỏ qua món tráng miệng bắt đầu dọn món.
Một tô cơm Nhật lớn, nóng hổi phủ đầy thịt cua trắng đỏ mềm và ngọt, xen lẫn vài mảnh gạch cua cam óng ánh. Bên trên được Hajime rắc thêm rong biển cắt nhỏ và chút wasabi tươi tạo điểm nhấn được đặt trước mặt Jaien.
Cậu bạn to con mắt lóe lên ánh sáng, bắt lấy một muỗng đầy vào chén của mình.
Sau đó thổi một hơi bỏ vào miệng, lập tức cảm nhận được hương vị thơm lừng mùi hải sản nướng, cảm nhận rõ vị cua thanh, béo nhẹ, hòa cùng vị cay the mát của wasabi khiến đầu lưỡi cậu tê nhẹ đầy sảng khoái.
Nobita nhìn đĩa sushi vừa được mang lên, từng miếng sushi đặt gọn gàng như trong nhà hàng, với lớp cơm dẻo cuộn chặt thịt cua, thêm trứng cá và dải rong biển mỏng.
Cậu gắp lấy một cái ở gần chấm nước tương, bỏ vào miệng rồi lập tức nhận được vị cua ngọt dịu, hòa cùng vị mặn nhẹ của rong biển, kết thúc bằng vị nếp thơm mềm mịn cùng nước tương mặn trộn đều trên đầu lưỡi.
Món tiếp theo bưng lên là cua rang me. Từng chiếc càng cua được xẻ đôi, phủ lớp nước sốt me sánh quyện màu nâu đỏ hấp dẫn, bốc hơi nghi ngút.
Hương vị của nó mang chua ngọt xen lẫn cay nhẹ, cộng thêm thịt cua săn chắc thích ăn, dù ăn đến nước sốt dính đầy tay nhưng ai cũng liếm môi tấm tắc.
Kế đó mang lên là cua nhồi kiểu Pháp (Tourteau Farci). Phần mai cua được giữ nguyên, bên trong là hỗn hợp thịt cua xào bơ, hành tây, mù tạt Dijon và vụn bánh mì nướng giòn, đặt gọn gàng như một tác phẩm nghệ thuật.
Suneo thử một ngụm, rồi nhận xét món ăn của như một nhà phê bình ẩm thực: "Hương vị ngậy bùi, béo mặn vừa phải, thoảng mùi bơ châu Âu, ăn kèm rau mùi Tây cắt nhỏ cực kỳ hợp vị."
Shizuka thì nhận xét món bánh bao nhân cua, những chiếc bánh bao nhỏ xinh, lớp vỏ trắng mềm hơi trong, bên trong là phần nhân gạch cua trộn pate và tiêu hạt. Cảm giác phần vỏ mềm mại, béo nhưng không ngấy, phần nhân mịn như tan trong miệng.
Món tiếp là bánh chả cua. Từng viên chả hình tròn hơi dẹt, chiên vàng ươm với lớp vỏ giòn tan bên ngoài, bên trong lại mềm mịn, thơm mùi thì là và hành lá. Doraemon ăn thử, lập tực bị nó chinh phục, cảm giác giòn, thơm, béo kết hợp hoàn mỹ, thoảng mùi tiêu và ớt xanh xay nhuyễn, tạo cảm giác ấm nồng thoải mái.
Cảm giác cả nhóm ăn đều có chút khó tiêu, món gỏi cua trộn xoài được mang lên. Đó là một đĩa gỏi mát lạnh với xoài xanh thái sợi, thịt cua bóc sẵn, rau răm, đậu phộng rang và nước mắm chua ngọt.
Hương vị chua chua, ngọt thanh, cay nhẹ và giòn rụm kết hợp bùng nổ, đặc biệt phần thịt cua trắng tinh xen giữa xoài khiến món ăn đầy màu sắc và ngon miệng kích thích nhóm lại muốn ăn tiếp.
Món cuối là súp cua thập cẩm. Một bát súp nóng được mang lên, sánh mịn với thịt cua, nấm tuyết, trứng cút, lòng trắng trứng khuấy và ngò rí, rắc chút tiêu đen.
Dù đã có chút ăn quá no, nhóm vẫn cố gắng thưởng thức nó hương vị. Lập tực nhận được vị thanh ngọt, thơm nhẹ mùi gừng, mỗi thìa như ôm trọn sự dịu dàng giữa biển cả. Một món ăn hoàn hảo sau thời gian dài vận động.