Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 119: Di tích.




Chương 119: Di tích.
Dưới ánh sáng xanh mờ từ Lều Chung Cư, đáy biển trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có vài đốm bụi nước lững lờ trong làn nước lạnh.
Cả nhóm sau bữa trưa no nê đều rút về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Nobita cùng Doraemon ôm mình căng phồng bụng lăn ra ngủ như hai cục bột ngọt, miệng còn lẩm bẩm "Kho báu… kho báu của tớ…"
Jaien và Suneo thì chiếm giữ phòng trung tâm, mở phim robot người cá đánh nhau trong đại dương, là một bộ phim lấy bảo vệ môi trường làm đề tài. Sau một lúc, có lẽ bộ phim quá khó hiểu với độ tuổi của họ, cả hai đổi sang chơi trò đoán bài.
Shizuka thì rủ Hajime cùng ra ngoài dạo một vòng, vừa để tiêu thực, vừa để ngắm cảnh. Nhưng chỉ đi được vài phút, cô đã bắt đầu thấy lạnh gáy bởi không gian quá tĩnh lặng và đen đặc ngoài kia. Cô quay lại:
"Tớ xin lỗi, Hajime... Cái khung cảnh này... như thể có thứ gì đang nhìn tớ vậy..."
Hajime chỉ cười nhẹ, không trách cô.
"Không sao đâu, cậu vào nghỉ đi. Tớ còn chút việc riêng."
Khi cánh cửa khóa khí đóng lại phía sau Shizuka, cậu quay người, đối diện với màn đêm.
Nơi đây là vùng nước sâu lạnh giá, nơi sự sống và c·ái c·hết như chỉ cách nhau một chuyển động nhẹ. Trong thứ bóng tối dày đặc kia, có thứ gì đó vừa khiến người ta mong mỏi, lại vừa khiến người ta sợ hãi. Như thể một sinh vật cổ xưa đang ngủ, chỉ chờ ai đó chạm vào giới hạn của nó.
Hajime lặng lẽ đưa tay lên. Từ sau lưng, hồ lô đen nhẹ rung. Làn nước phía trước khẽ xoáy... rồi từ bóng tối, từng đốm sáng âm u lập lòe xuất hiện.
Chính là bầy mực nhân tạo do cát đen tạo thành, mỗi con dài khoảng 40cm, mượt như thủy tinh lỏng, thân thể phát ra ánh sáng xanh nhẹ để định hướng trong bóng tối.
Chúng nối đuôi nhau, vượt qua làn nước và mang theo một cảnh tượng khiến Hajime khẽ nhíu mày - chất đầy rác thải biển kéo tới.
Bầy mực như những chiếc xe vận chuyển dưới nước, chở về đủ thứ. Có thường thấy bao nilon, lưới đánh cá rách, dây nylon, lốp cao su, chai nhựa.
Có tàn tích của c·hiến t·ranh như chai lọ chứa thuốc, thùng lương thực, hộp kim loại, vỏ đạn gỉ, bình dầu mục nát, súng nát gãy hoặc bị ăn mòn.
Thậm chí là linh kiện điện tử, phương tiện giao thông, thùng chứa chất hóa học, vật tư y tế,... Có thể nói là đủ loại, hầu như trên bờ có gì ở dưới đây cũng không thiếu.
Chúng đổ về như một cơn mưa ngược dòng, tụ lại trước mặt Hajime như một đàn lính vây quanh chỉ huy. Cậu chỉ khẽ nâng tay.
Cát đen tự động chia tách, gói từng phần rác thải lại, phân loại và cuộn chúng vào các khối hình lập phương nhỏ gọn.
Rồi khi nhìn kết quả, tổng cộng thu được 1021 tấn rác. Hajime khẽ thở dài, cảm thấy hơi khó tin:
"Mới chỉ một buổi sáng, chúng cũng chỉ làm việc trong khu vực bán kính vài kilomet."
Ánh mắt cậu dần trở nên nghiêm trọng.
"Mà bây giờ là năm 1972. Tức là nhân loại còn chưa bước vào thời kỳ tăng tốc công nghệ toàn cầu…"
Hajime không nói tiếp. Nhìn về phía mặt biển như đang phản chiếu một tương lai ngập rác, một viễn cảnh nơi các đại dương không còn là nơi nuôi dưỡng sự sống mà trở thành nghĩa địa của nền văn minh.
Cậu biết rõ đây là tất yếu. Một văn minh muốn phát triển, muốn chế tạo, muốn mở rộng,... thì ô nhiễm là thứ không thể tránh khỏi.
Nhưng để nó tràn lan, không kiểm soát, thậm chí bỏ mặc, thì đó không phải là tất yếu, mà là sai lầm.
Sai lầm của cả một loài.
"Đây không phải việc riêng mình." Hajime nghĩ. Cậu không ôm lấy thế giới. Cũng không tự cho mình là Chúa cứu rỗi hay Thần linh thanh tẩy.
"Muốn thay đổi thật sự, không chỉ cần một vài người, một nhóm nhỏ… mà là toàn bộ nhân loại, phải cùng nhau thay đổi tư tưởng."
Cậu hít vào một hơi, rồi… lắc đầu nhẹ.
Sau đó, Hajime giơ tay lên, một tín hiệu không âm thanh vang ra như lệnh triệu tập. Từ trong bóng tối biển sâu, hàng loạt ánh sáng xanh bắt đầu xuất hiện.
Cậu để cát đen tạo thành càng nhiều mực nhân tạo để thu gom thêm rác.
Hai vạn com mực nhân tạo xuất hiện, hình thể mảnh dài như những phi tiễn, chia nhau ra lặng lẽ di chuyển.
Chúng không phát ra âm thanh, chỉ như là luồng sáng lướt nhẹ như ngón tay chạm lên mặt nước.
Thuận tiện nói luôn lý do Hajime thu gom rác, thực ra có hai nguyên nhân chính. Một là nhân tiện để dọn biển, dù chỉ là một phần rất nhỏ nhưng cũng khiến cậu thấy lòng mình dễ chịu hơn.
Hai là để cho đám cát đen ăn. Đám cát đen ấy, như cậu từng giải thích, thực chất là một dạng kim loại đặc biệt mà cậu tạo ra và nó có cách phát triển rất khác biệt so với vật liệu thông thường.
Thứ kim loại này tên đầy đủ là Hợp Kim Ngôi Sao Đen, một cái tên nghe vừa lạ lẫm vừa ẩn chứa điềm gở.
Mặc dù Hajime nói rằng mình "tạo ra" nó, nhưng chính cậu biết rõ hơn ai hết rằng bản thân chỉ là mô phỏng lại nó nguyên bản, một vật chất được sinh ra trong thời sắp cuối cùng của hai nền văn minh.
Tại thời điểm đó, thời kỳ mà hai nền văn minh lớn là Ko và Ya đang sắp sửa diệt vong, đã xuất hiện không ít những người vừa điên rồ vừa có tài lực lẫn kiến thức.

Họ không còn lựa chọn nào ngoài tuyệt vọng. Và từ tuyệt vọng đó, một số cá nhân trong bọn họ đã bắt tay vào thử tạo ra một thứ có thể cứu lấy thế giới… hoặc hủy diệt nó.
Hợp Kim Ngôi Sao Đen chính là kết quả của một trong những kế hoạch ấy, một sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật của Ko và kỹ nghệ thần bí của Ya.
Vật liệu gốc là hợp kim mạnh nhất mà văn minh Ko từng luyện ra, sau đó được cường hóa bằng kỹ nghệ khắc ý niệm và kết giới năng lượng tinh vi của Ya.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. Họ trộn thêm máu thịt của một Tà Thần làm phụ liệu kết dính.
Cuối cùng, họ ném tất cả vào trong một lỗ đen nhân tạo được thiết kế để giữ ổn định trường năng lượng, vận dụng gần như tất cả những gì còn sót lại trong kho tri thức và sức mạnh của nền văn minh.
Kết quả sinh ra là một dạng vật chất hoàn toàn mới - một thứ kim loại sống, có ý chí độc lập, có thể đồng hóa mọi vật chất xung quanh nó theo một cấu trúc riêng biệt.
Nó không chỉ là vật liệu, mà còn như một sinh thể có năng lực phân tách mọi vật thể đến cấp độ nguyên tử, rồi tái tổ hợp lại thành chính nó.
Ban đầu, họ định dùng nó để chiến đấu với Tà Thần, một kiểu lấy độc trị độc, cho hai thứ quái vật này cắn xé lẫn nhau. Nhưng mọi chuyện nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Hợp Kim Ngôi Sao Đen không nghe lệnh, mà ngược lại, bắt đầu tìm học cách ăn cả văn minh tạo ra mình.
May mắn là Koya Kami đã sớm phát hiện ra mối nguy, nếu để vật này trưởng thành, nó thậm chí có thể trở thành Tà Thần mới. Vì vậy bà dù trọng thương vẫn liều mình phong ấn nó.
Hajime tái tạo lại vật chất ấy không phải để tạo ra một tai họa nữa. Phiên bản mà cậu sử dụng hiện nay đã bị giới hạn và điều khiển chặt chẽ, chỉ còn giữ lại một phần năng lực đồng hóa vật chất để tăng trưởng. Dù vậy, để mở rộng lượng cát đen mình điều khiển, cậu vẫn cần cung cấp một lượng lớn vật liệu, càng đa dạng càng tốt.
Thế nên, rác thải dưới biển, những tàn tích bị lãng quên của nhân loại chính là nguồn nguyên liệu lý tưởng.
Kim đồng hồ vừa điểm hai giờ chiều, cả nhóm lần nữa tập hợp đầy đủ.
Doraemon nhanh chóng thu nhỏ Lều Chung Cư và cất lại vào Túi Thần Kỳ. Sau đó, cậu lôi ra một món đồ mới tinh, một chiếc xe với lớp vỏ kim loại sáng loáng với kiểu dáng cực ngầu, chính là Xe Buggy Vượt Mọi Địa Hình.
"Giới thiệu với mọi người nhé!" Doraemon hớn hở vỗ lên mui xe. "Đây là Baky, chiếc xe buggy tự hành kiêm AI thông minh! Nó có thể trả lời tất cả các sinh vật mà các cậu gặp, đồng thời còn tạo ra một màng sáng xung quanh giúp chúng ta nhìn rõ như ban ngày, dù ở đáy biển."
Chưa kịp để ai phản ứng, Jaien đã hào hứng nhào tới: "Cho tớ lái thử đi! Tớ cho nó biết thế nào là sức mạnh!"
Suneo cũng không chịu thua: "Cậu mà lái là chỉ có đâm vào đá! Để người có kinh nghiệm như tớ cầm lái còn hơn!"
"Cậu nói vậy là có ý gì?!!"
"Nghe không hiểu sao. Lái cái đầu cậu ấy!"
"Chân ngắn thì lái cái gì! Tránh ra coi Mỏ Nhọn!"
Không khí trở nên náo loạn chỉ sau vài giây.
Shizuka thở dài, chen vào giữa hai người bạn đang lăn xả túm tóc nhau: "Bình tĩnh nào! Cả hai có thể chia nhau lái mà, không phải đánh nhau đâu!"
Nobita thì ngồi phía xa, vung tay quơ lấy Doraemon:
"Bọn họ lại đánh nhau nữa rồi! Mau làm gì đó đi, Doraemon!"
Doraemon không buồn ngoái đầu lại, vẫn bình thản cùng Hajime kiểm tra các nguyên liệu chuẩn bị cho bữa cắm trại tối:
"Cậu không thấy đây là nghi thức truyền thống mỗi khi có đồ chơi mới à?"
Hajime khẽ gật đầu, mỉm cười:
"Ừ, đúng là mỗi lần đều lặp lại như cũ. Nhưng mà, không có cũng thấy hơi thiếu."
Sau một hồi lộn xộn, cả nhóm cuối cùng cũng thống nhất… quyết định bằng cách chơi búa kéo bao. Jaien là người đầu tiên bị loại, tiếp theo là Suneo cùng Nobita. Kết quả cuối cùng Shizuka là người chiến thắng.
"Ơ… tớ thắng rồi?" Cô hơi lúng túng hỏi.
"Tốt lắm, xe này đã về tay một người chưa từng đụng vô lăng." Suneo vỗ trán.
"Thôi ít nhất cũng còn hơn tên vừa bẻ cần lái vừa gào lên như khủng long!" Jaien trừng mắt nhìn cậu ta.
Shizuka ngồi lên ghế trước, nhẹ nhàng chạm tay vào bảng điều khiển. Ngay lập tức, một giọng nói điện tử vang vọng:
"Tít tít...Tôi có thể tự lái nếu bạn không tin vào khả năng điều khiển của mình."
Shizuka nghe vậy mắt sáng lên, hơi đỏ mặt quay sang hỏi: "Baky… cậu giúp tớ lái được không?"
"Tít tít... Tôi rất sẵn lòng thưa quý cô. Tuy nhiên, tôi chỉ chở tối đa hai người. Nếu vượt quá số lượng, tôi sẽ không thèm nhúc nhích."
Nghe đến đây, Jaien sôi máu, gập tay áo: "Sao? Một cái xe mà còn biết kén người à?"
Suneo đập nhẹ lên nóc xe: "Baky à, tụi mình có thể thương lượng mà, không cần thiết phải lạnh lùng vậy đâu…"
Xe im lặng vài giây, rồi âm thanh nhấp nháy lại hiện lên:

"Tít tít... Phân tích thấy hành khách đang có dấu hiệu mất kiểm soát cảm xúc. Gợi ý nên uống trà hoặc đi tản bộ dưới đáy biển."
Shizuka vội vàng cười trừ, xoa dịu: "Được rồi, được rồi, để tớ thử nói chuyện với cậu ấy lần nữa."
Sau một hồi thì thầm thương lượng, xe cuối cùng phát ra tiếng chấp thuận:
"Tít tít... Xét thấy hành vi thương lượng lịch sự. Tôi sẽ tạm thời cho phép thêm những người khác ngồi ghế sau với điều kiện không la hét, không động tay động chân và không được q·uấy r·ối."
Jaien và Suneo cùng lúc cứng đờ.
"Tớ có thể ngồi không? Tớ rất im lặng…"Nobita vui sướng nhảy cẫng lên.
"Được, nhưng các cậu phải nghe lời Baky đấy." Shizuka cảnh cáo hai cậu bạn.
Jaien ngồi phịch xuống ghế sau, khoanh tay: "Hừm, lần tới mình sẽ ra bao chứ không ra búa nữa…"
Doraemon nhìn mọi người ổn định lại, gật gù: "Nếu đã chuẩn bị xong chúng ta đi thôi."
Dù mục tiêu đã xác định là tam giác Bermuda, nhưng đúng với phong cách khám phá là chính, cả nhóm hoàn toàn không có một tuyến đường cụ thể nào.
Họ cứ thế đi theo cảm hứng, nơi nào thú vị thì rẽ vào, nơi nào đẹp thì dừng lại.
Trong lúc chiếc Baky lướt đi dưới đáy biển, Shizuka nghiêng đầu suy nghĩ rồi chợt nảy ra ý tưởng:
"Baky, cậu có thể giúp bọn mình tìm một nơi lý tưởng để cắm trại được không?"
Ngay lập tức, bảng điều khiển của xe sáng lên cùng giọng đặc trưng: "Tít tít… Xin cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp cô tìm nơi cắm trại đẹp nhất ở đây, thưa quý cô."
Shizuka bật cười khẽ, đáp lại dịu dàng: "Cảm ơn cậu, Baky."
Ngồi ngay ghế sau, Nobita hơi bĩu môi: "Hừ! Chưa gì đã nịnh hót rồi…"
Suneo thì huých tay Nobita cười nhỏ: "Baky còn biết phong độ hơn cả cậu đấy."
Còn Hajime, như thường lệ vẫn giữ thói quen không chen chúc, không lên xe cùng cả nhóm mà đi theo riêng.
Cậu nhẹ nhàng khẽ vẫy tay, một khối cát đen dưới chân nhanh chóng biến thành một tấm ván lướt sóng, uốn lượn trôi sát mặt đáy biển theo chiều di chuyển của Baky.
Chiếc xe Baky sau đó lập tức tăng tốc, trượt mượt mà trên lớp cát biển, luồn lách giữa những rạn san hô và đồi núi dưới đáy, để lại sau lưng những vệt ánh sáng mờ như ánh đom đóm.
Với tốc độ lên tới tám trăm cây số một giờ, chỉ trong tích tắc, cả nhóm như đang cưỡi gió xuyên thủy cung, vừa tham quan cảnh đẹp vừa tìm địa điểm cắm trại hoàn hảo.
Khi nhóm tiến sâu hơn vào đại dương, ánh sáng dập tắt và họ bắt gặp một sinh vật kỳ lạ ở độ sâu gần hai trăm mét.
Baky: "Tít tít... Phía trước là cá mắt thùng (Macropinna microstoma). Loài cá này có hộp sọ trong suốt, cho phép quan sát rõ cấu trúc bên trong đầu. Đôi mắt của chúng nằm bên trong hộp sọ và có thể xoay để quan sát môi trường xung quanh."
Jaien trầm tư: "Trông nó vừa đáng sợ vừa ngu ngốc."
Những người khác nghe vậy cũng quan sát sinh vật này với sự ngạc nhiên, chưa từng thấy loài cá nào có đặc điểm như vậy.​
Rồi họ lại bắt gặp một sinh vật kỳ lạ với hình dạng giống như một con rồng nhỏ.
Baky: "Tít tít... Phía trước là cá rồng biển (Phyllopteryx taeniolatus). Loài cá này có hình dạng dài và mảnh, với các vây giống như lá cây giúp chúng ngụy trang trong tảo biển. Chúng thường được tìm thấy ở vùng biển phía nam nước Úc."
Shizuka: "Nhìn nó giống như một chiếc lá biết bơi vậy!"
Nobita: "Thật là kỳ diệu, thiên nhiên đúng là đầy bất ngờ."
Tiếp tục hành trình, ở độ sâu 400 đến 600 mét. nhóm phát hiện một sinh vật gần như trong suốt đang bơi lượn.​
Baky: "Tít tít... Đó là bạch tuộc thủy tinh (Vitreledonella richardi). Loài bạch tuộc này có cơ thể gần như hoàn toàn trong suốt, chỉ có đôi mắt, dây thần kinh thị giác và ống tiêu hóa là hiện rõ. Chúng sống ở vùng biển sâu, nơi ánh sáng mặt trời không thể chạm tới."
Cả nhóm chăm chú theo dõi chuyển động uyển chuyển của sinh vật kỳ lạ này.​
Tiếp tục hành trình, nhóm phát hiện một sinh vật với đôi tai lớn giống như tai voi đang bơi lượn.
Baky: "Tít tít... Đó là bạch tuộc Dumbo (Grimpoteuthis). Loài bạch tuộc này có hai vây lớn giống như tai voi, giúp chúng di chuyển trong nước. Chúng sống ở độ sâu từ 400 đến 4.800 mét dưới mặt biển."
Jaien: "Nhìn nó giống như một nhân vật hoạt hình vậy!"
Suneo: "Nếu không có ánh sáng từ Baky, chắc bọn mình không thể thấy nó."
Di đến độ sâu 700 đến 900 mét. Đột nhiên, một sinh vật với những chiếc xúc tu dài và vây lớn xuất hiện trước mắt họ.​
Baky: "Tít tít... Phía trước là mực vây lớn (Magnapinna). Loài mực này có một cơ thể rất kỳ lạ với những chiếc vây khổng lồ, óng ánh và những chiếc xúc tu dài có phần uốn cong như khuỷu tay. Nó gần như chỉ được tìm khoản vài chục lần."

Nhóm quan sát trong sự kinh ngạc, nhận thức rõ về sự hiếm hoi của cuộc gặp gỡ này.​
Đi không xa, lại một sinh vật với chiếc mũi dài và hàm răng sắc nhọn xuất hiện trước mắt họ.
Baky: "Tít tít... Phía trước là cá mập yêu tinh (Mitsukurina owstoni). Loài cá mập này có mũi dài và hàm răng sắc nhọn, giúp chúng bắt mồi trong bóng tối. Chúng thường sống ở độ sâu từ 100 đến 1.200 mét."
Độ sâu 900 đến 1000 mét. Khi ánh sáng là không tồn tại, một sinh vật khổng lồ với xúc tu dài và lớn xuất hiện.​
Baky: "Tít tít... Đó là sứa ma khổng lồ (Stygiomedusa gigantea). Loài sứa này có phần đầu rộng 1m và xúc tu dài 10m uốn lượn như dải băng."
Vượt qua độ sâu ngàn mét, cả nhóm dừng lại, không vì hết năng lượng hay đã đến nơi, mà là vì cả nhóm tìm được một cái khu phế tích.
Dưới ánh sáng tỏa ra từ lớp màng sáng của Baky, khung cảnh trước mắt cả nhóm hiện ra mờ ảo nhưng rõ nét từng chi tiết đó là một khu kiến trúc đổ nát nằm sâu dưới đáy biển.
Mặc dù đã trải qua thời gian dài bị dòng hải lưu và địa chấn mài mòn, các mảng tường thành, cột đá và nền đường vẫn còn nhận ra được hình dáng sơ khai.
Chúng được xây bằng đá nguyên khối, có chỗ sắp xếp khá tỉ mỉ, kiểu cách cổ xưa. Bề mặt bị bao phủ bởi tảo biển, hải miên và san hô sâu, tạo thành những dải màu xanh lục, tím thẫm, đỏ cam xen lẫn.
Doraemon nhìn quanh, khẽ thì thầm: "Cái này chắc chắn từng là một khu dân cư lớn... giống một chợ hoặc khu phố cổ thì đúng hơn."
Shizuka nhẹ bước trên nền đá phủ đầy cát và lớp phù sa mềm, ánh mắt mở to đầy thích thú: "Cảm giác như mình đang đi giữa một thành phố ngủ yên…"
Nobita thì hơi rụt rè, nấp sau Doraemon: "Ở đây... không có bóng người nào phải không, mình cảm giác lạnh sống lưng lắm…"
Trong khi đó, Suneo vừa lấy máy ảnh chống nước mà Doraemon cho mượn, ra chụp hình vừa thuyết giảng:
"Này nhé, mình từng đọc được là lục địa Mu và Atlantis từng là nền văn minh phát triển cực thịnh, sau bị chìm xuống biển do s·óng t·hần hoặc địa chấn cực mạnh. Có khi nơi này chính là một phần tàn tích đấy!"
Jaien nghe vậy liền nắm chặt tay, mắt sáng rỡ: "Nếu là như vậy... vậy thì chắc chắn có kho báu! Nơi này là thành phố thì hẳn đó sẽ có ngân khố!"
Cả nhóm như bị cuốn theo ý tưởng ấy, lập tức chia nhau ra tìm kiếm dấu vết, hy vọng tìm được một căn phòng bị phong kín, hoặc thậm chí là một rương kho báu may mắn còn sót lại.
Tuy nhiên, thứ mà họ mở ra đều chỉ là không gian trống, những gian nhà bị rỗng ruột, những tủ kệ bị mục nát, chỉ còn gốc rễ tảo biển phủ kín. Không có gì ngoài vài mảnh gốm vỡ, khung gỗ mục hay vết tích của nội thất đã hoàn toàn tan rã theo thời gian.
Shizuka khẽ thở dài tiếc nuối: "Chắc tất cả đã bị phân hủy hết rồi… nhìn qua cũng không nhận ra nó từng là gì."
Nobita cúi xuống nhặt một mảnh gốm men xanh rạn nứt, mắt tròn xoe: "Cái này… chắc từng là bình trà? Hay... đèn dầu nhỉ?"
Suneo thì nhún vai: "Toàn là đồ không còn nguyên vẹn... đáng tiếc thật."
Trong lúc cả nhóm còn đang tiếc nuối vì không tìm được gì quý giá từ tàn tích, chỉ có Hajime là trầm mặc. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng đã có suy đoán riêng.
Dù Suneo hăng hái đưa ra những giả thuyết rằng nơi này có thể là phần còn sót lại của các nền văn minh huyền thoại như Atlantis hay lục địa Mu, thì Hajime lại không cho là vậy.
Không phải vì cậu bác bỏ hoàn toàn khả năng tồn tại của những nền văn minh ấy. Thực tế, theo những gì cậu biết từ cô Tamamo, thì cả hai đều có thật. Nhưng chúng không nằm ở nơi này.
Atlantis, dù đã tự hủy diệt, thì di chỉ không thuộc khu vực này. Còn lục địa Mu thì… nó vẫn đang tồn tại, ẩn sâu dưới đáy biển Mariana, vẫn phồn vinh phát triển cho tới nay.
Như vậy, nơi đây không phải di tích của hai nền văn minh ấy. Mà là thứ khác, thứ thuộc về những nền văn minh cổ đại thực sự bị quên lãng.
Hajime không cần nói ra, cậu đã nhìn ra được vài dấu vết. Cách chạm trổ, cách xây dựng, cùng một vài chi tiết trang trí đặc trưng… tất cả đều chỉ về một hướng: tộc người cá cổ đại.
Đây không phải là nền văn minh do con người lập nên. Mà là của một chủng tộc từng thống trị các vùng nước sâu, sống tách biệt nhưng không hề yếu kém.
Trái lại, họ từng rất phát triển, rất mạnh mẽ và từng có thời đại rực rỡ không kém gì những nền văn minh trên mặt đất.
Hajime nhớ lại lời của cô Tamamo: "Cổ đại không có nghĩa là kém phát triển. Cổ đại chỉ có nghĩa là đã từng."
Nhân loại hiện tại, dù có khoe khoang bao nhiêu tiến bộ, thì những gì họ hiểu về quá khứ cũng chỉ là phần vỏ nứt vụn, chưa tới một phần mười của sự thật. Những gì khảo cổ học tìm được, chỉ là mảnh vụn còn sót lại, đại diện cho văn hóa, nghệ thuật và lối sống.
Còn văn minh thực sự? Nhân loại vẫn còn quá non trẻ để hiểu hết.
Ngoài ra, Hajime còn biết rõ, đây không phải là trường hợp duy nhất. Ở dưới đáy đại dương, vẫn còn vô số nền văn minh cổ xưa đã bị c·hôn v·ùi.
Không chỉ là của con người, mà còn của những chủng tộc không thuộc về nhân loại, họ từng và còn tồn tại, từng lập quốc, từng xây dựng đô thị rực rỡ… rồi biến mất vào lòng biển sâu, như thể chưa từng hiện hữu.
Hajime từng đọc trong sách của cô Tamamo một ghi chép:
"Biển là kho lưu trữ lớn nhất của ký ức trái đất. Những gì bị gió và cát che phủ có thể được khai quật, nhưng những gì đã rơi xuống đáy biển thì chỉ có biển mới nhớ."
Chính vì thế, cậu cũng không dám khẳng định tàn tích trước mắt là của tộc người cá, dù nó có nhiều điểm tương đồng. Bởi bí mật của đại dương sâu vượt xa trí tưởng tượng của con người và cả của cậu.
Còn một bí ẩn khác, mà chỉ rất ít người biết nằm sâu bên dưới đại dương, là một đại dương khác, một tầng biển ngầm khổng lồ ẩn dưới lớp vỏ địa cầu.
Ở đó, theo các ghi chép mà cậu từng đọc được, tồn tại những sinh vật vượt trội hơn cả khủng long, cả về kích thước lẫn mức độ tiến hóa. Chúng là sản phẩm của thời đại bị lãng quên hay là thứ chưa bao giờ thuộc về thời gian của thế giới này.
Tóm lại, Hajime hiểu một điều là trái đất này còn quá nhiều điều ẩn giấu. Những gì nhân loại biết chỉ là phần nổi của một tảng băng, mà phần chìm thì sâu tới mức chính biển cả cũng phải giữ yên lặng.
Cậu thu lại ánh mắt đang dõi theo các vết khắc đá trên cột trụ cổ, lặng lẽ thở ra một hơi.
Cho nên... cậu cũng không chắc di tích này là của ai để lại. Và có lẽ... cũng không nên quá vội để biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.