Chương 123: Tức Giận.
Trong không gian giấc mơ, thành phố của nhóm các phần linh hồn đã hoàn thiện với quy mô khổng lồ gần 1.000 km đường kính, được chia thành ba khu vực rõ ràng.
Chính giữa là khu trung tâm hình vuông, rộng khoảng 40.000 mét vuông, là nơi cả nhóm sinh hoạt và giải trí.
Nhà cửa, kiến trúc mang phong cách ấm cúng phục cổ đan xen nét hiện đại, xen lẫn với các công trình tiện ích như thư viện, sân thể thao, phòng chiếu phim, khu nghiên cứu,...
Mọi thứ đều gọn gàng, đầy sức sống, mang dấu ấn cá nhân của từng người.
Bao quanh là khu nội thành hình tròn, rộng tới 600 km đường kính. Trên mặt đất là đủ loại địa hình mô phỏng thế giới thật gồm thảo nguyên, đồi cỏ, rừng rậm, sa mạc, núi tuyết,...
Dưới lòng đất là hệ thống công xưởng, nhà máy, dây chuyền chế tạo tự động vật liệu, năng lượng, thiết bị,...
Tất cả vận hành trơn tru như một xã hội thu nhỏ được quản lý bởi đám robot giúp việc.
Xa nhất là khu ngoại thành hình bát giác, được bao quanh bởi những bức tường thành khổng lồ mượt mà. Bên trong là các cánh đồng, vườn hoa, rừng nhỏ, dược viên, nơi nhóm thử nghiệm các trồng trọt các loại lương thực và thực vật phổ biến hoặc đặc biệt của từng thế giới.
Thành phố này rõ ràng vượt xa quy mô cần thiết cho chỉ một nhóm nhỏ mười người. Nhưng thực ra, đây đã là phiên bản thiết kế thứ mười chín, được sửa đổi nhiều lần chứ không phải bản phác thảo ban đầu.
Sở dĩ thành phố được xây lớn như vậy là bởi vì những phần linh hồn trong nhóm coi nơi đây là căn cứ hậu cần chính, không chỉ cho hiện tại mà cả tương lai xa. Mỗi người đều cần một không gian riêng để phát triển năng lực, sinh hoạt và hệ thống của mình.
Hơn nữa thành phố không chỉ là một đô thị đơn thuần, mà là một trung tâm tổng hợp có tính chiến lược và khả năng tự duy trì cao.
Hajime thiết kế nơi này dựa trên kết hợp các tinh hoa cấu trúc Thiên Không Thành từ hai nền văn minh Ko và Ya. Nó vừa là khu đô thị sinh hoạt bền vững cho hơn một trăm ngàn người trong hàng thiên niên kỷ, vừa là một phi thuyền khổng lồ cấp hành tinh có thể di chuyển giữa các vì sao.
Năng lượng cần để vận hành thành phố ở trạng thái này dĩ nhiên khổng lồ, nhưng may mắn thay, không gian trong mơ mà nhóm trú ngụ lại chứa năng lượng gần như vô hạn, đủ để duy trì mọi hệ thống vận hành đến vô tận.
Hajime lần này quay lại thành phố trong không gian trong mơ không phải để nghỉ ngơi, mà mang theo mục đích nhờ các phần linh hôn tìm hiểu về vấn đề các tấm mặt nạ kỳ lạ.
Người đầu tiên cậu định dò hỏi là Altheris, người có tri tuệ uyên bác nhất trong cả nhóm. Ông cùng Steingard cơ hồ ở 24/7 trong không gian này. Dù sao cả hai, ở thế giới riêng của mình, cũng chẳng có việc gì làm.
Chỉ cần vận dụng Haki Quan Sát thoáng chốc, Hajime đã cảm nhận được vị trí của Altheris. Ông đang ở sâu bên trong thư viện, nơi ông thường lui tới nhất.
Bước qua cánh cửa gỗ to lớn hơi hoa văn đơn giản, Hajime lập tức bước vào một không gian hoàn toàn khác biệt.
Thư viện do Altheris trực tiếp dùng ma chú mở rộng qua không gian, bên trong và bên ngoài có thể chênh lệch lên đến ngàn lần. Đứng ngoài nhìn vào chỉ như một tòa nhà lớn, nhưng bước vào rồi mới thấy đó là cả một thành phố sách.
Lý do nơi đây lớn đến vậy là bởi chính khối lượng tri thức khổng lồ mà nhóm mang về, đặc biệt là Steingard, lấy từ thế giới Titan.
Ông mang về hàng chục triệu tài liệu, ghi chép mọi khía cạnh từ sinh học, vật lý, lịch sử, kỹ thuật, thần học đến chiến lược quân sự, chính trị, triết học,... Từng cuốn đều là tinh túy được lưu trữ cẩn thận, không có dòng chữ nào là dư thừa hay vô nghĩa.
Ban đầu, số sách này quá lớn, đến mức lấp đầy toàn bộ thư viện hiện có, thậm chí còn tràn ra đến tận khu nội thành. Cuối cùng, nhóm mới phải nhờ Altheris tái cấu trúc toàn bộ thư viện để vừa bảo tồn không gian, vừa không ảnh hưởng đến cảnh quan chung của thành phố.
Ngoài Steingard, những phần linh hồn khác trong nhóm cũng mang đến một lượng sách khổng lồ, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, góp phần tạo nên kho tri thức đa chiều và phong phú của thư viện.
Akito, với đam mê nấu nướng bất tận, đã mang đến lượng lớn tri thức ẩm thực của thế giới cậu sống.
Có sách dạy nấu ăn thông thường, các công thức cổ truyền bị lãng quên, kỹ thuật sơ chế nguyên liệu, bí quyết bảo quản thực phẩm, sách nuôi trồng chăm sóc, nghệ thuật trình bày món ăn và thú vị nhất là các nghiên cứu về công nghệ nấu nướng hiện đại kết hợp sinh học và hóa học thực phẩm.
Nanami lại mang đến một kho tàng tri thức khác, vô số sách liên quan đến thực vật, dược liệu, sinh học cùng các loại ghi chép cổ về cách vận dụng linh lực như các loại hơi thở, thuật âm dương, bùa chú và kinh văn.
Trong đó có phần là cô tự sưu tầm, phần là tự mình biên soạn, nhưng cũng không ít là do lén lút sao chép từ Sát Quỷ Đoàn, các chùa miếu hoặc gia tộc âm dương sư lâu đời.
Tóm lại, mỗi người đều cẩn thận lựa chọn mang theo phần tri thức đặc trưng nhất của thế giới mình sống, tránh để trùng lặp hay mâu thuẫn.
Điều này là cần thiết, vì trừ Freeman và Steingard, hai cái đến từ thế giới dị giới hoàn toàn ra thì phần lớn các linh hồn còn lại đều đang tồn tại trong các thế giới có nền văn minh tương tự nhau, đều có Trái Đất, có lịch sử, khoa học, chính trị và xã hội phát triển khá gần nhau.
Vì vậy giờ đây, thư viện là nơi không ai chạm đến giới hạn, mỗi lối đi như một mê cung tri thức và Altheris là người duy nhất biết rõ mọi ngóc ngách.
Không lâu sau khi bước vào thư viện, Hajime đã tìm thấy Altheris. Thực tế, việc này không khó vì trong thư viện hiện có tới gần trăm phân thân của ông đang đồng loạt sắp xếp, hiệu chỉnh và đọc sách. Dò đúng khí tức, Hajime nhanh chóng xác định được bản thể thật sự đang ở khu sách văn tự cổ phía đông.
Cả hai chào nhau đơn giản sự việc rồi cùng ngồi xuống một góc yên tĩnh, nơi ánh sáng dịu nhẹ từ tinh thể chiếu qua lớp kính khúc xạ, tạo ra không khí vừa học thuật vừa thanh tịnh.
Altheris rót trà cho cả hai, mùi hương thảo dược lan nhẹ trong không khí. Khi Hajime đặt sáu chiếc mặt nạ lên bàn, ông lập tức chú ý, ánh mắt sâu như giếng cổ khẽ lay động một tia hứng thú.
Ông cẩn thận quan sát từng chiếc mặt nạ, từng đường nét, vật liệu, khí tức rồi trầm ngâm hồi lâu. Sau khi thử chạm tay vào một trong số chúng, ông nhẹ giọng lên tiếng:
"Chúng không ngoài dự đoán của ngươi, Hajime. Sáu chiếc mặt nạ này đại diện cho các dạng cảm xúc nguyên thủy trong tâm trí sinh linh, chủ yếu nghiêng về mặt tiêu cực. Có thể coi chúng là hiện thân của những thất tông tội."
Ông tiếp tục xoay nhẹ chiếc mặt nạ trong tay:
"Xét về tiềm năng lẫn sức mạnh, chúng thậm chí còn vượt trội hơn cả những Thần Khí mà Bouwanko Kami ban tặng các ngươi. Nhưng điểm then chốt nằm ở chỗ là muốn kích hoạt, điều khiển hay khai thác hết năng lực của chúng, sẽ không phải chuyện đơn giản. Cần sự đồng điệu, kiểm soát cảm xúc, thậm chí là sự giác ngộ cá nhân với chính cảm xúc mà chúng đại diện mới có thể dùng chúng."
Ông đặt mặt nạ trở lại bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi chúng, trong giọng nói mang một phần cảnh báo nhưng cũng lẫn sự hứng khởi:
"Ngươi và nhóm bạn của mình có lẽ đã bước chân vào một ván cờ lớn hơn nhiều so với những gì các ngươi tưởng."
Hajime trầm mặc gật đầu, rồi chậm rãi hỏi: "Vậy... có cách nào khiến chúng không ảnh hưởng đến người xung quanh không?" Cậu không phải vì sợ hãi mà muốn tránh né, chỉ là không muốn những người bạn vô tội bị kéo vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực bởi những món Thần Khí này.
Altheris nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Đặt chén trà xuống bàn, ông chậm rãi đáp bằng giọng đều đều:
"Ảnh hưởng đến cảm xúc sinh linh xung quanh vốn là một phần bản chất và chức năng của chúng. Bản thân chúng tồn tại như những dòng chảy nguyên thủy của cảm xúc tiêu cực. Muốn chúng im lặng hoàn toàn đó là điều không thực tế."
Ngừng một nhịp, ông đưa tay vuốt nhẹ qua sáu chiếc mặt nạ đặt trên bàn, ánh mắt lặng lẽ quan sát từng đường nét. Rồi ông tiếp tục, lần này là bằng giọng khẽ hơn, như một bí mật chỉ dành cho người hiểu rõ:
"Nhưng nếu ngươi chỉ cần chúng yên tĩnh một thời gian thì vẫn có cách. Những mặt nạ này tồn tại bằng cách hấp thu năng lượng từ tâm tình tiêu cực - sự oán giận, thèm khát, đố kỵ, lười nhác… Chúng như lò sưởi cần củi. Nếu được 'cho ăn' đủ no bằng thứ cảm xúc đủ đậm đặc và sâu sắc, chúng sẽ tạm thời chìm vào giấc ngủ."
Dứt lời, ông không chờ Hajime hỏi thêm mà lập tức hành động. Sáu chiếc mặt nạ khẽ rung lên như được đánh thức.
Altheris đưa tay vẫy nhẹ, không gian quanh ông bắt đầu tối sầm lại, từng làn khói đen mờ mịt như sương mù bắt đầu bốc lên từ bản thân ông.
Từ chỗ Hajime nhìn, cậu không thấy rõ cảm xúc gì cụ thể, chỉ cảm nhận được một sức nặng trầm mặc như nghìn năm oán niệm. Khí đen như ma vụ trào dâng từ cơ thể ông, cuộn xoáy quanh sáu chiếc mặt nạ. Chúng như cảm nhận được cơn đại tiệc mà chính bản thân chưa từng mơ tới, lập tức đồng loạt phát sáng.
Mỗi chiếc mặt nạ bừng lên một loại ánh sáng riêng biệt, như phản ứng với dòng cảm xúc đang tràn vào:
Mặt nạ tức giận bùng lên màu đỏ sẫm như máu đông, xoáy tròn thành luồng dữ dội nhất.
Mặt nạ tham lam tỏa ra ánh kim ngập ngụa như xoáy nước cuốn.
Mặt nạ ghen ghét rực lên ánh xanh lam u ám, như lưỡi dao găm trong bóng tối.
Mặt nạ kiêu ngạo thì rực trắng bạc, ánh sáng tràn đầy tự cao và lãnh đạm.
Mặt nạ lười biếng khẽ rung, ánh vàng nhạt nhưng như khói thuốc mê vờn quanh.
Duy chỉ có tham ăn là yếu nhất, chỉ lập lòe ánh sáng mờ nâu, như một đốm lửa nhỏ cố gắng cháy lên.
"Tham ăn…" Altheris hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm. "Có lẽ ít được khơi gợi trong ta nhất."
Sau một lúc, ánh sáng từ sáu tấm mặt nạ dần trở nên chói mắt, rực rỡ như sắp tràn cháy lên. Hajime chăm chú theo dõi, trong lòng có phần nhẹ nhõm vì kế hoạch tạm thời dường như đang có tác dụng.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, cậu bỗng sững lại.
Ngay trước mắt, phần bên trong sáu tấm mặt nạ đồng loạt nứt vỡ, từng tia sáng tỏa ra rồi tan biến như tro bụi trong nước.
Không kèn không trống, không một âm thanh cảnh báo, mỗi mặt nạ đều bị xé rách từ bên trong, vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ lơ lửng trong không khí.
Hajime lập tức quay sang Altheris, định hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng lập tức cảm nhận được cảm xúc khác thường toát ra từ người ông lão kia.
Dù ông vẫn ngồi thẳng lưng, không run rẩy, nhưng vẻ đau đớn trong ánh mắt không thể giấu được. Altheris ra hiệu mình không sao, khẽ gật đầu như trấn an, nhưng Hajime thừa hiểu, ông đang gắng gượng giữ lại bình tĩnh cuối cùng.
Sáu tấm mặt nạ, sau khoảnh khắc rạn vỡ ấy, lại từ từ hợp thể trở lại, từng mảnh tinh thể li ti tự động ghép lại với nhau theo đường cũ. Nhìn từ bên ngoài, có lẽ không ai nghĩ rằng chúng vừa mới vỡ nát.
Một lát sau, khi Altheris đã hồi phục lại hơi thở, ông mới chậm rãi nói:
"Ta đoán sai rồi, Hajime."
Ông ngẩng đầu, giọng đều đều, nhưng thấm đượm sự mệt mỏi:
"Cho chúng ăn năng lượng cảm xúc tiêu cực có độ đậm đặc cao có thể khiến chúng chìm vào trạng thái ngủ yên. Đúng vậy… Nhưng mỗi cá thể đều có một giới hạn. Một hạn mức cảm xúc mà họ có thể gánh vác."
Ông đặt tay lên ngực áo, như để cảm nhận nhịp tim của chính mình.
"Vừa rồi, ta đã vượt quá giới hạn đó. Ta đã dồn toàn bộ phần tiêu cực còn sót lại trong linh hồn để nuôi chúng... Và ta cũng vừa trả giá cho điều đó."
Hajime yên lặng gật đầu. Cậu cảm nhận được một v·ết t·hương vô hình đang rỉ máu trong lòng Altheris, không phải từ cơ thể, mà từ ký ức. Một loạt nỗi đau từng bị c·hôn v·ùi, nhưng vừa rồi đã bị lật mở.
Altheris cố nặn một nụ cười, nói tiếp:
"Nếu ngươi còn muốn tiếp tục có hai cách, một là tìm những người khác rót tiếp, hai là gom lượng lớn cảm xúc tiêu cực chất lượng thấp cũng có thể khiến chúng no nê, dù hiệu quả chậm hơn."
Hajime không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, khẽ cúi đầu thay lời cảm ơn rồi rời khỏi thư viện. Cậu biết, Altheris là người không cần an ủi. Ông đã sống quá lâu, mỗi lời an ủi chỉ càng khiến ký ức thêm nhức nhối.
Trong nhóm các phần linh hồn, Altheris không phải người sống lâu nhất, ông không có hàng nghìn năm trải nghiệm như Steingard. Nhưng cuộc đời ông, gói gọn trong từng trang sách, từng quyết định, từng c·ái c·hết mà ông chứng kiến, lại chứa đựng những chấn động sâu sắc không ai sánh bằng.
Và Hajime biết rõ, sau lần này, ông sẽ cần một thời gian rất dài để chắp lại những mảnh vỡ trong lòng mình cũng giống như sáu chiếc mặt nạ vừa nứt ra rồi hợp lại, y như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng người thì khác.
Khi Hajime đã rời khỏi hoàn toàn, Altheris mới khẽ thở ra một hơi dài. Ông lặng lẽ thu hồi những phân thân đang tản ra khắp thư viện, để từng cái một tan vào không khí như bụi sáng mỏng mảnh.
Không gian dần trở lại tĩnh lặng, một thứ yên tĩnh không phải do thiếu âm thanh, mà là một khoảng trống phủ xuống, nặng như gánh ký ức đè trên vai ông.
Vừa rồi, khi sáu chiếc mặt nạ hút đi tâm tình tiêu cực, Altheris đã tự mình đẩy quá trình đó đi xa hơn mức cần thiết. Ông tưởng chừng như đã kiểm soát được nhưng chính vì lượng cảm xúc bị hút đi quá lớn, một vài phong ấn trong tâm trí ông đã bị nới lỏng.
Những ký ức tưởng như đã ngủ yên suốt bao năm, bị vùi sâu bởi thời gian và phép thuật, bỗng lặng lẽ trồi lên như thể được gọi về từ vực thẳm.
Khác với những lần xem lại một ký ức xa xăm, lần này, ông không còn là người ngoài quan sát, mà như chính bản thân năm xưa sống lại với tất cả đau đớn, bất lực, hối hận và cả tuyệt vọng.
Altheris nhắm mắt lại, ngả người tựa nhẹ vào ghế. Không phải thể xác mệt mỏi, mà là linh hồn cạn kiệt vì phải sống lại những thời khắc mà cả ngàn năm sau vẫn chưa thể tha thứ.
Ông biết, nếu chỉ xét theo năng lực, ông cùng các phần linh hồn khác giờ đều đủ khả năng "sửa lại quá khứ" chữa những sai lầm, bù đắp những mất mát, thậm chí đảo ngược những kết cục đau lòng.
Nhưng... tất cả đều chỉ là giả dối đẹp đẽ.
Ông hiểu hơn ai hết rằng, cái không thể sửa, không phải là quá khứ, mà là trái tim ông thời điểm đó.
Ông không tha thứ được cho bản thân, không phải vì thất bại, mà là vì bản thân ông năm xưa, đã thực sự lựa chọn làm như thế. Sai lầm của ông, dù có được biện minh hay xóa bỏ, vẫn là thứ khắc sâu vào linh hồn. Tha thứ bản thân… là điều ông chưa bao giờ làm được.
Nhưng cũng chính vì vậy, Altheris mới lựa chọn ở lại. Không phải để gặm nhấm nỗi đau, mà là để tìm cách xây dựng một tương lai hoàn hảo, tràn đầy hy vọng.
Sau khi rời khỏi thư viện, Hajime tiếp tục hành trình tìm kiếm những phần linh hồn khác. Cậu bước vào khu phòng thí nghiệm phía nam, nơi mà Nanami gần như sống ở đó từ lúc thành phố được xây dựng.
Bên trong, Nanami đang cẩn thận điều chỉnh một thiết bị chiếu sáng sinh học lên một khóm thực vật màu lam tím lạ lùng, ngoại hình như chuối cùng bắp kết hợp.
Xung quanh là những thùng kính chứa mẫu vật, giàn trồng thủy sinh và hệ thống đo lường dày đặc. Cô đang cố thử lai tạo ra Linh Tính Thực Vật.
Dù ánh mắt vẫn đầy kiên định, bản thân cô hiểu rất rõ đây là một giấc mộng xa vời. Nếu việc tạo ra Linh Tính Thực Vật dễ đến thế, cô đã không phải đi khắp địa cầu, hao tổn gần mười mấy năm mới tìm được vỏn vẹn mười bảy cá thể.
Khi nghe Hajime nhắc đến chuyện sáu chiếc mặt nạ và nhu cầu cần "nuôi" chúng bằng cảm xúc tiêu cực, cô không hỏi han nhiều mà lập tức đồng ý giúp. Cô ngồi xuống ghế, nhắm mắt, buông lỏng tinh thần.
Gần như ngay lập tức, những tia khí đen mảnh như sương bắt đầu rịn ra từ cơ thể Nanami, bị sáu chiếc mặt nạ từ từ hút vào.
Trong số đó, mặt nạ tức giận và ghen ghét sáng lên rõ rệt nhất, phát ra quầng sáng gần như rực rỡ, rồi run lên, và vỡ tan ra thành bụi thủy tinh.
Bốn chiếc còn lại thì sáng lên đều đều, cho đến khi toàn bộ sáu chiếc cùng đồng loạt nát vụn như pha lê bị rung vỡ. Nanami thở một hơi dài, sắc mặt có chút mệt nhưng cũng nhẹ nhõm.
"Giới hạn của cô ấy là vậy." Hajime thầm ghi nhận, gật đầu cảm ơn rồi rời khỏi.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng nghiên cứu thì bất ngờ gặp Ame đang đi về phía này, dường như cũng có việc tìm Nanami. Sau khi nghe Hajime nhắc qua về sáu chiếc mặt nạ, ánh mắt Ame lóe lên một tia nghi hoặc nhưng cũng không ngần ngại gật đầu đồng ý thử nghiệm.
Khác với Nanami, năng lượng tiêu cực trên người Ame bùng lên dữ dội hơn.
Chỉ vừa mới bắt đầu, tức giận cùng kiêu ngạo đã ngay lập tức rực sáng, thậm chí phát ra một tiếng vỡ chát chúa như thuỷ tinh bị đập nứt. Phần còn lại tuy không bộc phát mạnh như vậy, nhưng vẫn hút lấy năng lượng ổn định, cho đến khi tất cả đồng loạt rạn nứt và vỡ ra như Nanami trước đó.
Hajime hơi nhíu mày, trong lòng ghi chép lại cường độ phản ứng. Không phải ai cũng ảnh hưởng như nhau, mỗi người đều có giới hạn và sự thiên lệch cảm xúc riêng.
Sau đó, Hajime cũng không tiếp tục tìm đến các phần linh hồn khác để thử nữa. Một phần là vì nhóm bạn như Nobita, Doraemon, Shizuka, Suneo và Jaien đã tỉnh lại, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo trong chuyến khám phá.
Một phần khác là vì sau ba lần nạp năng lượng, Mặt Nạ Tức Giận trong sáu chiếc mặt nạ đã bắt đầu biểu lộ rõ ràng năng lực của nó.
Giống như những Thần Khí mà nhóm từng nhận từ Bouwanko Kami, Mặt Nạ Tức Giận cũng có ba năng lực chính nhưng là ba năng lực nguy hiểm và phức tạp hơn nhiều.
Năng lực thứ nhất - Lạnh Lùng Lý Trí. Người đeo mặt nạ có thể lập tức bước vào trạng thái tuyệt đối lý trí, không bị cảm xúc hay môi trường xung quanh ảnh hưởng.
Đây là một trạng thái cực đoan, tách biệt khỏi mọi nhiễu động cảm xúc, giúp người dùng xử lý tình huống với độ chính xác và quyết đoán cao nhất. Tuy nhiên, nếu duy trì quá lâu, người đeo có nguy cơ bị chính lý trí nuốt chửng, mất đi sự mềm mại và đồng cảm vốn là bản chất con người.
Năng lực thứ hai - Thiên Địch. Một năng lực thích ứng chiến đấu. Dựa theo tính chất đối phương, mặt nạ sẽ ban cho người đeo loại năng lực có khả năng khắc chế tối đa.
Gặp lửa thì ban nước. Gặp phòng thủ cao thì ban xuyên phá. Gặp tốc độ nhanh thì ban kiểm soát không gian. Năng lực này không cố định mà linh hoạt dựa trên mục tiêu trước mặt. Tuy nhiên, nó cần một khoảng thời gian thích ứng ban đầu và không thể khắc chế hai kẻ cùng lúc nếu sức mạnh chênh lệch quá cao.
Năng lực thứ ba - Sức Mạnh Vô Hạn. Mỗi năm phút, toàn bộ lực vật lý của người đeo tăng gấp đôi.
Nhìn thì như một kỹ năng vô địch, nhưng thực chất lại mang rủi ro cực lớn, sức mạnh có thể vô hạn, nhưng thể chất người sử dụng là hữu hạn. Nếu cơ thể không chịu nổi, xương sẽ gãy, cơ sẽ rách, thậm chí là bị chính sức mạnh nghiền nát.
Ngoài ba kỹ năng chủ động, mặt nạ còn có một năng lực bị động đặc trưng là kích thích cảm xúc tức giận xung quanh. Khi được kích hoạt, nó vô thức khơi dậy sự bất mãn, khó chịu, giận dữ và công kích ở những sinh linh gần đó.
Dù là người hay thú, cảm xúc tiêu cực sẽ bị khuếch đại. Mặc dù Hajime đã lường trước, nhưng vẫn không ngờ sức ảnh hưởng lan xa và sâu đến thế.
Nói thật, sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh mà Mặt Nạ Tức Giận thể hiện, Hajime không dám dễ dàng trả nó lại cho Jaien.
Không phải vì không tin bạn mình, mà vì cậu lo sợ nếu Jaien mất kiểm soát, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở một trận giận dữ, mà có thể là một cuộc bùng nổ không thể thu hồi.
Nhưng đồng thời, Hajime cũng hiểu rõ một sự thật - những chiếc mặt nạ này, sớm muộn cũng sẽ quay lại tay những người thực sự thuộc về chúng.
Chúng được tạo ra cho nhóm bạn. Dù có che giấu, dù có trì hoãn, thì quy luật định sẵn vẫn sẽ đưa mỗi chiếc mặt nạ trở về bên chủ nhân thật sự.
Và không chỉ thế Hajime đã thử, Altheris cũng từng thử, người ngoài nhóm dù cầm lên cũng không thể sử dụng được chúng, hoặc nếu có, sức mạnh thể hiện cũng chỉ như vỏ rỗng, không hồn.
Cũng chính vì điều này mà trong lòng Hajime nảy sinh một mối lo sâu hơn.
Nếu những chiếc mặt nạ này mạnh đến như vậy, lại đại diện cho mặt trái cảm xúc, tại sao chúng lại xuất hiện đúng nơi đó?
Tại sao lại bị cố tình để sẵn, chờ đợi nhóm bạn đến lấy?
Phải cần đến một loại rắc rối lớn tới mức nào, thì nhóm mới cần sử dụng đến sức mạnh như thế?
Nhớ lại lời cảnh báo Altheris từng nói, Hajime suy nghĩ càng thêm trầm trọng.