Chương 124: Chạm trán.
Quay về hiện thực, nhóm Nobita đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ còn chờ Hajime trở về là có thể xuất phát. Nhưng lần này, cả nhóm lại chọn cách di chuyển hoàn toàn khác nhau, không còn cùng nhau ngồi trong Baky như trước. Có vẻ sau một thời gian dài đồng hành, ai cũng muốn thử một chút tự do theo cách của riêng mình.
Doraemon lấy ra Xe Đạp Dưới Nước, bắt đầu thong thả đạp nước bên cạnh nhóm. Vừa đi mèo máy vừa kiểm tra thiết bị đo đạc trên tay, giống Hajime, cậu vẫn còn khá lo lắng về các cơn chắn động lần trước.
Suneo thì kích hoạt một quân mã, khiến nó hóa thành một con cá ngựa khổng lồ, đuôi dài vẫy nhịp nhàng và vây mờ phát sáng theo nhịp nước.
Cậu cưỡi lên nó, dáng vẻ không khác gì một kỵ sĩ biển cả đầy kiêu ngạo.
Jaien thì có phần kỳ lạ hơn, đeo trên người Khăn Quàng Bay, món bảo bối vốn dùng để bay trên không nhưng đã được Doraemon dùng Đèn Pin Tân Trang chiếu qua, điều chỉnh lại áp suất và lực đẩy trong môi trường nước.
Kết quả là Jaien trôi nổi nhẹ nhàng, di chuyển bằng cách "bơi trong không" với tốc độ không thua kém ai, nhìn qua như đang tập bay trong mơ.
Nobita và Shizuka vẫn lựa chọn ngồi trong Baky, phương tiện thoải mái và nhanh nhất. Cả hai ngồi trong buồng điều khiển, vừa ngắm nhìn cảnh biển xung quanh vừa nói chuyện rôm rả.
Hajime thì lại chọn cách riêng biệt nhất. Cậu đứng lặng một lúc, rồi giơ tay điều động cát đen tụ lại, nhanh chóng tạo thành một chiếc tàu ngầm do thám mini, mang phong cách nhỏ gọn, tinh vi. Ẩn hiện trong lớp nước mờ ảo.
Đây không phải một thiết kế ngẫu hứng, mà là một trong những mẫu tàu do ngầm thuộc hệ thống q·uân đ·ội của Vương quốc Bouwanko trong vũ trụ song song mà nhóm từng ghé qua.
Sau trận chiến, Hajime đã đồng hóa lượng lớn thiết bị quân sự của vương quốc này, từ máy móc tự động, khí tài nhà máy, v·ũ k·hí quân sự cho đến dữ liệu chiến thuật.
Bên trong tàu ngầm tự động được cậu cải tạo lại vừa đủ cho một người, thiết kế khép kín, trang bị đầy đủ cảm biến thăm dò, v·ũ k·hí phòng vệ và hệ thống tàng hình trong phạm vi ngắn. Ngoài ra do không cần lo lắng vấn đề chiếu sáng hay áp lực nước, nó còn được cải tạo để rộng mở tầm nhìn trực tiếp.
Với tàu ngầm riêng, Hajime vừa có thể theo sát nhóm, vừa có thể bí mật thực hiện các cuộc do thám nhỏ.
Cả nhóm bắt đầu tiếp tục di chuyển. Không ai vội vã, tốc độ di chuyển chậm rãi để tiện ngắm cảnh biển sâu đang thay đổi từng phút.
Từ tầng nước mờ nhạt chuyển sang sáng rõ khi họ tiến lên gần mặt biển, xung quanh là rừng rong biển bồng bềnh và từng đàn cá lớn nhỏ đang tung tăng bơi lội.
Trong khoang xe Baky, Nobita đang ngồi gần cửa sổ, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng đầy trầm tư. Cậu quay sang những người xung quanh, kể bằng giọng hơi thấp:
"Mình mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ… Trong mơ, cả nhóm b·ị b·ắt bởi người dưới đáy biển. Bọn mình bị nhốt vào các căn phòng riêng biệt. Tớ còn nhớ rõ là Jaien với Suneo bị tống thẳng vào tù chỉ vì tính cách xấu."
Ngay lập tức, Jaien đang lơ lửng bên ngoài nhờ Khăn Quàng Bay, bay sà xuống, cốc vào đầu Nobita một cái "bốp" khiến cậu kêu lên:
"Nói ai tính xấu hả?!"
Suneo, cưỡi trên cá ngựa khổng lồ, khoanh tay cười đầy châm chọc:
"Nobita lúc nào mà chẳng mơ mấy chuyện tào lao. Cậu quân tâm làm gì."
Shizuka lúc này ngồi kế Nobita, nhăn mặt quay sang trách:
"Hai cậu thật là… Nobita đang nói chuyện nghiêm túc mà."
Nhưng Suneo và Jaien dường như chẳng mấy quan tâm, chỉ nhún vai rồi hướng về một hang đá nhỏ bên rìa rạn san hô, tò mò bơi tới để khám phá.
Nobita ngồi lại trong Baky, vẫn còn xoa đầu, hơi ấm ức:
"Nhưng mà mình thật sự cảm thấy giấc mơ đó rất thật… Cứ như đã từng trải qua vậy."
Doraemon ngồi kế bên nhẹ nhàng an ủi:
"Có lẽ do cậu suy nghĩ nhiều quá thôi. Nhưng cũng đừng coi thường linh cảm, đôi khi giấc mơ là lời cảnh báo."
Shizuka cũng khẽ gật đầu, nhưng nét mặt vẫn nhẹ nhàng:
"Dù sao cũng chỉ là mơ thôi, bọn mình đang đi chơi mà, đừng để tâm nhiều quá, Nobita."
Những người khác gật đầu, an ủi Nobita theo phép lịch sự, nhưng thực lòng chẳng ai thực sự tin vào giấc mơ cậu vừa kể. Với họ, Nobita mơ mộng lung tung là chuyện quá quen thuộc, không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ duy nhất Hajime là giữ im lặng, đôi mắt khẽ nhíu lại, ánh nhìn thoáng qua một tia nghiêm trọng.
Cậu tin rằng giấc mơ kia không phải ngẫu nhiên.
Thực ra, Hajime từ lâu đã để ý đến một điểm đặc biệt ở Nobita, đó là tinh thần lực của cậu. Nó không mạnh một cách áp đảo, nhưng lại có một thứ khiến nó khác biệt hoàn toàn: thiên phú tinh thần bẩm sinh.
Trong nguyên tác, Hajime nhớ rất rõ một chi tiết, Nobita chỉ mất chưa đầy mười phút để kích hoạt siêu năng lực nhờ Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực, trong khi người thường cần vài tháng, thậm chí một năm mới có được dấu hiệu đầu tiên.
Nếu không vì bản tính lười biếng cùng rắc rối xảy ra sau đó khiến cậu từ bỏ, thì chỉ cần một tháng, Nobita hoàn toàn có thể trở thành một "siêu năng lực gia" hoàn thiện.
So với bản thân Hajime, người đã dung hợp nhiều phần linh hồn mới đạt tới trình độ đó, Nobita chỉ cần một cơ hội nghiêm túc là đủ, thậm chí mạnh hơn cả Hajime hiện tại nếu cứ tiếp tục luyện tập không gián đoạn.
Chính vì thế, cậu không dám xem thường giác quan thứ sáu, trực giác hay những giấc mơ bất chợt của Nobita, chúng đều rất có thể là phản ánh thực tế.
Chúng không phải giả thuyết mà có ví dụ thực tế, vượt cả rào cản thời gian và không gian, như khi cậu ấy mơ thấy được phi thuyền của Roppu mắc kẹt giữa vũ trụ, thấy được Shizuka b·ị b·ắt làm nô lệ trong quá khứ hay thậm chí xuyên đến các thế giới song song trong các tập như Ba Chàng Hiệp Sĩ Mộng Mơ hay Tây Du Ký phiên bản Doraemon.
Kể từ khi chuyển tu sang Ya Văn Minh Thuật Tu Luyện, năng lực niệm lực của Hajime đã đạt tới một tầm cao mới.
Cậu vẫn giữ lại tất cả các siêu năng lực cũ như di chuyển đồ vật, thấu thị, dịch chuyển tức thời, nhưng hiện tại đã được bổ sung thêm hàng loạt năng lực mới như thôi miên, tàng hình, đọc suy nghĩ, thần giao cách cảm, thậm chí cả tiên đoán.
Thế nhưng, dù trong tay cậu sở hữu cả một kho sức mạnh tinh thần đa dạng như vậy, Hajime lại rất hiếm khi sử dụng đến.
Lý do chính là vì không cần thiết, nhưng dù vậy bất cứ cái nào trong chúng vẫn không đủ để vượt qua thứ mà Nobita sở hữu bẩm sinh liền có.
Đó mới là điều khiến Hajime lo lắng.
Nếu giấc mơ Nobita nói chắc chắn là thật - nhóm bạn bị một thế lực đáy biển bắt giữ. Thì cậu không thể không đặt câu hỏi:
Lý do gì khiến bản thân cậu lại vắng mặt đúng lúc ấy?
Dựa theo suy nghĩ của cậu, dù không ở cạnh nhóm bạn, Hajime chắc chắn sẽ lưu lại thủ đoạn bảo vệ nào đó.
Vậy mà trong giấc mơ Nobita, cậu không xuất hiện.
Phải chăng... có chuyện gì nghiêm trọng đến mức khiến Hajime không thể can thiệp, thậm chí thu hồi hết tất cả sức mạnh của mình để chống lại?
Càng suy nghĩ, đầu cậu càng nặng trĩu. Trong lòng dâng lên một dự cảm khó chịu.
Hajime nghiêng đầu, tiếp tục lật lại trí nhớ. Nếu Nobita mơ thấy bị người đáy biển bắt đi, vậy "người đáy biển" ấy là ai?
Cậu nhớ không lầm, ngoài hai nền văn minh Mu và Atlantis, trong một truyện ngắn Doraemon từng đề cập đến một nền văn minh đáy biển khác, không rõ tên, có liên quan đến câu cổ tích Urashima Taro, cũng sở hữu nền kỹ thuật vượt trội, đặc biệt là trong lĩnh vực thao túng thời gian.
Dù chỉ xuất hiện vài trang nhưng đủ để Hajime khắc nó vào trí nhớ, càng nghiêm trọng là nó còn có đối địch nền văn minh.
Chưa kể, trong nhiều tiểu tiết rải rác suốt các tập truyện, còn có những dấu hiệu mờ nhạt cho thấy dưới lòng đại dương còn ẩn giấu nhiều nền văn minh khác, có thể đã ngủ quên, có cách biệt trần thế hoặc đang âm thầm quan sát âm mưu chuyện gì đó.
Hajime chậm rãi siết tay.
"Nếu giấc mơ là thật, thì đây không chỉ là chuyện của Nobita. Mà là lời cảnh báo cho một cơn sóng ngầm từ phía đáy đại dương."
Đột ngột, một cơn chấn động mạnh mẽ bất ngờ từ đáy biển cắt ngang dòng suy nghĩ của Hajime. Nước rung lên thành từng làn sóng xung kích, những sinh vật gần đó cuống cuồng bơi lẩn trốn, còn mặt biển phía xa như bị kéo căng rồi rung lắc dữ dội.
Cả nhóm lập tức tụ lại bên nhau. Đây không phải là dư chấn thông thường, so với các trận trước, nó dữ dội hơn nhiều. Và quan trọng là vị trí hiện tại của nhóm vốn không quá xa đất liền.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Không ai lên tiếng, nhưng trong lòng đều thầm cầu nguyện mong cho những người dân ở các quốc gia ven biển không gặp phải tai họa.
Với cường độ như vậy, một cơn s·óng t·hần lớn có thể đang hình thành.
Hajime khẽ cau mày, đứng lặng vài giây rồi giơ tay lên, tập trung niệm lực. Một màn mỏng vô hình lan rộng ra khắp lòng biển. Cậu không thể ngăn đ·ộng đ·ất nhưng có thể điều tiết dòng chảy thủy áp, chuyển hướng năng lượng sóng ngầm ra xa khu dân cư sinh sống.
Dưới tác động của cậu, mặt nước biển dần ổn định lại. Khoảng vài phút sau, trận địa chấn cuối cùng cũng kết thúc.
Tuy nhiên, trên mặt nhóm bạn ai cũng có vẻ mệt mỏi và lo lắng. Không phải vì sợ hãi, mà là do cường độ bất thường của các sự kiện gần đây. Không khí trở nên nặng nề, đến mức chẳng ai còn hứng thú tiếp tục hành trình.
Bất ngờ, Jaien bước lên. Cậu bạn to xác đập nhẹ hai tay, giọng rắn rỏi:
"Này, bọn mình còn Doraemon mà, lo gì chứ! Dù có chuyện gì xảy ra thì Doraemon chắc chắn sẽ bảo vệ được tất cả."
Doraemon nghe vậy, ngẩng đầu cười nhẹ, nhưng chưa kịp nói gì, Jaien đã quay sang nhìn Hajime, tiếp lời:
"Mà kể cả khi Doraemon không xử lý được thì còn Hajime nữa cơ mà! Cậu ấy chắc chắn sẽ bảo vệ bọn mình."
Lời vừa dứt, cả nhóm ánh mắt liền dồn về phía Hajime. Những đôi mắt đầy tin tưởng và hy vọng, không có một chút hoài nghi.
Hajime khựng lại, thoáng ngẩn người. Cậu không giỏi tiếp nhận mấy ánh nhìn thế này, càng không giỏi đối diện với sự kỳ vọng lặng lẽ mà kiên định. Nhưng cậu khẽ gật đầu, mỉm cười trấn an:
"Ừ. Kể cả các cậu không nói thì tớ vẫn sẽ làm vậy thôi."
Không ai lên tiếng nữa. Nhưng chỉ vài giây sau, không khí trong nhóm đã ấm lại như cũ.
Chuyến hành trình tiếp tục, vẫn mang theo không khí vừa khám phá, vừa thư giãn như thường lệ.
Do sáu tấm mặt nạ đã tạm thời "nửa no bụng" nên ảnh hưởng tiêu cực lên nhóm bạn dường như không còn. Tinh thần của mọi người cũng vì thế mà phấn chấn hơn hẳn.
Jaien và Suneo vẫn giữ phong độ tách nhóm đi lung tung, chẳng rõ vì tìm kho báu hay chỉ để tránh làm việc. Doraemon phải luôn miệng gọi với theo, tay vừa bật thiết bị định vị vừa thở dài.
Shizuka và Nobita thì chậm rãi dạo chơi, tay trong tay ngắm nhìn từng đàn cá phát sáng bơi ngang qua, cười nói rì rầm như trong một thế giới cổ tích.
Gần tối, mọi người tụ về. Hajime và Doraemon hướng dẫn cả nhóm thu bắt một ít hải sản làm bữa tối, lần này là tôm càng xanh cùng tảo biển non. Món ăn được chế biến đơn giản, nhưng lại thơm phức, thịt tôm chắc, ngọt; rong biển được xào giòn cùng mè rang và sốt chanh nhẹ.
Cả nhóm ăn uống vui vẻ, ai cũng cảm thấy thoả mãn sau một ngày dài.
Màn đêm buông xuống. Mọi người trở về phòng trong Lều Chung Cư dưới đáy biển, dần chìm vào giấc ngủ.
ẦM!!!
Tiếng nổ bất ngờ xé tan màn đêm.
Cả nhóm giật mình tỉnh dậy, lao vội ra ngoài. Khung cảnh xung quanh tạm thời vẫn yên tĩnh, không có rung chuyển hay kẻ thù xuất hiện.
"Có chuyện gì vậy?" Shizuka lo lắng nhìn quanh.
"Có phải đ·ộng đ·ất nữa không?" Nobita lắp bắp hỏi.
Xung quanh vẫn không có chuyện gì tiếp theo. Tưởng chỉ là một âm thanh bình thường, mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Suneo tinh mắt đã nhận ra điều gì, bất chợt chỉ tay lên trên:
"Mọi người nhìn kìa… phía trên ấy!"
Ánh mắt cả nhóm đồng loạt hướng lên trần nước phía trên.
Mặt nước biển đột ngột trở nên tối sẫm, không còn trong xanh như thường ngày nữa. Không phải do trời tối hay mây che mà như thể có ai đó nhỏ mực đen đặc vào nước, lan rộng từng vệt, từng mảng, rồi nhuộm cả màn biển thành một khối u tối mờ mịt.
Hajime lập tức nhắm mắt, triển khai niệm lực như mạng lưới tinh vi quét thẳng lên trên. Chỉ vài giây sau, cậu mở mắt, giọng trầm xuống:
"Có một tàu chở dầu kích cỡ trung x·ảy r·a t·ai n·ạn, đang bị vỡ thân. Nó mang theo gần 100 triệu lít dầu thô và tất cả đang tràn ra biển."
Doraemon mở to mắt:
"Cái gì!? Vậy… cái thứ loang đen này là dầu sao?!"
Hajime gật đầu. Cậu tiếp lời, giọng trở nên nặng nề hơn:
"Con tàu đang chìm. Và… có ít nhất hơn 50 người vẫn đang kẹt bên trong."
Mặt ai nấy tái đi. Một v·ụ n·ổ, một con tàu chìm và một t·hảm h·ọa môi trường đang dần xảy ra trước mắt.
Jaien nắm chặt tay, nói to: "Không cần nghĩ nhiều nữa! Cứu người quan trọng nhất!"
Suneo nuốt nước bọt, mặt vẫn còn tái xanh, nhưng cũng gật đầu:
"Đúng, bọn mình phải làm gì đó, không thể đứng nhìn được!"
Shizuka lo lắng hỏi:
"Tụi mình... có đủ khả năng không?"
Doraemon nhanh chóng mở Túi Thần Kỳ:
"Tớ có vài Bảo Bối cứu hộ biển sâu. Chúng ta cần chia nhóm, một nhóm đi cứu người, nhóm còn lại ngăn dầu lan ra."
Hajime bước lên phía trước, giọng nói rõ ràng nhưng dứt khoát:
"Các cậu đi cứu người đi, đám dầu này để tớ lo. Nhớ cẩn thận! Tớ có cảm giác nguyên nhân khiến con tàu bị vỡ có điều gì đó rất đáng nghi."
Lời cảnh báo vừa dứt, cả nhóm lập tức siết lại tinh thần. Không ai dám xem nhẹ cảm giác của Hajime, nhất là khi cậu vẫn luôn chính xác trong những tình huống nguy hiểm.
Doraemon gật đầu, mở rộng túi Bảo Bối, chia thiết cứu hộ cho từng người.
Phía bên này, Hajime triệu hồi đội mực máy.
Bầy mực vừa trở về từ đợt thu gom rác trước đó chưa kịp nghỉ ngơi đã lần nữa hóa thành cơn lũ cát đen, cuộn xoáy quanh Hajime. Chỉ một động tác tay của cậu, hàng trăm ngàn dòng cát đen lan tỏa ra, bủa vây vùng nước bị nhiễm dầu như một mạng lưới khổng lồ.
"Không có thời gian để lọc từng lớp." Hajime thì thầm "Đồng hóa hết là cách nhanh nhất."
Cát đen bắt đầu thẩm thấu vào từng phân tử dầu, chia tách, đồng hóa và trả lại nước biển nguyên gốc. Cả một vùng biển rộng vài trăm mét vuông như bị hút sạch dần từng mảng màu đen đặc.
Xung quanh, sinh vật biển bắt đầu dạt đi, vài loài yếu hơn thì đã trúng độc, nổi bềnh trên mặt nước. Hajime cau mày, thúc đẩy đội mực hoạt động nhanh hơn nữa. Mỗi giây trôi qua là một phần hệ sinh thái nơi đây bị xé rách.
Song song với đó, cậu kích hoạt Haki Quan Sát, mở rộng cảm nhận ra vài cây số xung quanh.
Những dòng nước chứa mảnh vỡ tàu và dầu khuấy động không khí, khiến cảm giác trở nên hỗn loạn. Nhưng giữa đống nhiễu loạn ấy, Hajime lập tức bắt được một điểm bất thường…
"Thứ gây ra v·ụ n·ổ có vẻ vẫn chưa rời khỏi đây."
Phía trên mặt biển, cả nhóm bạn đã hành động, triển khai Bảo Bối và Thần Khí để cứu lấy con tàu chở dầu đang g·ặp n·ạn.
Jaien là người đầu tiên ra tay, cậu kích hoạt Thần Khí của mình, hóa thành một người khổng lồ với sáu cánh tay đá vươn dài hàng trăm mét lơ lửng xung quanh.
Mỗi cánh tay như trụ trời, nâng đỡ lấy thân tàu đang chìm nghiêng.
Lúc này cả nhóm mới thấy rõ con tàu không phải bị hư hại bình thường. Có vẻ như nó đã bị thứ gì đó bắn xuyên từ dưới lên, để lại một hành lang cháy đỏ rực xuyên suốt phần bụng tàu. Sau đó còn b·ị c·hém ngang hông, cơ hồ chia tàu thành hai nửa.
Khoang lái đang chìm trong biển lửa. Người trên tàu hoảng loạn, vài thủy thủ đang dùng vòi chữa cháy cầm tay nhưng hoàn toàn không đủ sức d·ập l·ửa. Tiếng kêu cứu, tiếng gió lửa rít lên xé toạc không gian.
Trên không, Doraemon, Shizuka, Suneo và Nobita đã dùng Chong Chong Tre bay đến nơi, ngay lập tức chia nhóm hành động.
Nobita không chần chừ, kích hoạt Thần Khí của mình.
Một khẩu bắn ra đạn c·ứu h·ỏa, tung ra từng loạt bọt trắng dập tắt ngọn lửa hung hãn như sóng dữ liên tục lao tới.
Khẩu còn lại nạp đạn keo dính, dùng để cố định những mảnh tàu sắp rơi, những cửa buồng chực văng khỏi bản lề, hoặc ghim chặt đồ đạc lung lay.
"Tớ xử lý bên khoang lái!" Nobita hét lớn, nhắm chính xác từng đ·ám c·háy, tay kia nhanh như chớp cố định lan can sắp đổ vào người b·ị t·hương.
Shizuka cũng không kém phần nhanh nhẹn. Cô triệu hồi từ Thần Khí của mình một đội thợ tí hon, gần một ngàn người, mỗi người chỉ cao cỡ một bàn tay nhưng mang đầy đủ trang bị cứu hộ.
"Tất cả nhờ mọi người! Xin kiểm tra kỹ từng phòng trong tàu! Nếu ai b·ị t·hương nghiêm trọng, lập tức báo lại cho tớ!" Cô lễ phép nói, tay cầm Doraemon đưa tới Túi Bác Sĩ.
Những người thợ tí hon chia làm đội, leo tường, luồn lách vào từng khe hở, chui vào những nơi mà người lớn không thể đến được. Có tiếng thét lên:
"Ở đây có người mắc kẹt dưới xà nhà! Mau đến!"
Suneo cũng không đứng yên. Cậu lập tức triệu hồi toàn bộ quân cờ Thần Khí, lần này biến toàn bộ thành quân tượng, mỗi quân tượng là một pháp sư nhỏ cao chưa đầy một mét, đầu đội mũ nhọn, tay cầm trượng phép tỏa sáng.
Cậu chia đội quân thành bốn nhóm riêng biệt, hành động nhanh chóng và có tổ chức:
Đội một nhận lệnh di chuyển tới hỗ trợ Nobita. Bằng các phép thuật hệ nước, băng và gió, họ tạo thành các cơn mưa lạnh, thổi bay ngọn lửa đang b·ốc c·háy trên tàu.
Do ngọn lửa bắt từ dầu, sức nóng cực cao khiến việc dập tắt trở nên gian nan. Nhưng nhờ phép thuật liên tục và kịp thời, từng vệt lửa dần bị đẩy lùi.
Đội hai được điều về phía Shizuka, hỗ trợ cô trong việc giải cứu người bị kẹt. Các quân tượng này dùng phép trinh sát để dò tìm người sống sót trong những khu vực khói đen mịt mù, dịch chuyển tức thời để nhanh chóng đưa người b·ị t·hương đến khu vực an toàn, hoặc điều khiển trọng lực để nâng các mảnh đổ nát đang chèn ép n·ạn n·hân.
Đội ba được phái đến hỗ trợ Doraemon, giúp cậu phục hồi cấu trúc con tàu.
Bằng các ma pháp khôi phục vật chất và cường hóa kết cấu, họ tạo thành vòng bảo vệ quanh thân tàu, ngăn không cho các phần bị nứt vỡ lan rộng thêm.
Đội bốn thì phân tán ra tuần tra xung quanh. Suneo ra lệnh:
"Nếu có bất kỳ dấu hiệu dị thường hay nguy hiểm nào, lập tức báo về!"
Đội này có nhiệm vụ cảnh giới, sẵn sàng phản ứng nếu có thêm t·ai n·ạn hoặc kẻ gây rối xuất hiện.
Phần Suneo cũng không rảnh rỗi gì. Cậu nhận lấy Đèn Pin Thu Nhỏ từ Doraemon, bắt đầu chiếu vào các mảnh tàu vỡ lớn chắn đường.
Một mảnh cột sắt to như thân cây cổ thụ nhanh chóng co nhỏ lại bằng nắm tay, bị Suneo hất sang một bên, mở rộng đường đi cho đội cứu hộ.
"Cẩn thận, mình mở đường đây!" Cậu hét lên, chạy song song với các quân tượng đang vận phép.
Doraemon ở phía bên kia thì bay xung quanh con tàu, tay cầm Đèn Pin Phục Hồi. Những tia sáng của cậu liên tục vá lại các lỗ thủng, ghép lại từng mảng sắt bị tách rời.
"Không được rồi diện tích khôi phục quá nhỏ... Thời gian cũng không đủ!" Doraemon nhíu mày.
Ngay lập tức, cậu lấy ra Đèn Pin Phóng To, phóng đại Đèn Pin Phục Hồi lên gần bằng chiều dài một căn nhà lớn.
Nhưng vì kích thước tăng quá mức, Doraemon không thể giữ nổi nữa.
Jaien lập tức hiểu ý. Một cánh tay đá khổng lồ từ phía cậu vươn ra, nâng đỡ Đèn Pin khổng lồ, cố định nó vào vị trí thích hợp để Doraemon điều chỉnh hướng chiếu.
"Giữ vững nhé Jaien!"
"Cứ để tớ lo!" Jaien gầm lên, tay còn lại tiếp tục chống đỡ thân tàu đang chìm.
Mọi người đều phối hợp ăn ý như một cỗ máy nhịp nhàng giữa giữa lửa, khói và tiếng kêu cứu. Cả nhóm như trở thành một đơn vị cứu hộ thực thụ, mạnh mẽ, đồng lòng và hiệu quả.
Bên dưới mặt biển sâu, Hajime lặng lẽ lơ lửng giữa một cảnh tượng hoang tàn. Cát đá cuộn lên, những mảnh giáp vỡ vụn trôi lơ lửng, xác của hơn chục con Cá Quỷ rải rác xung quanh như minh chứng cho trận chiến vừa xảy ra.
Ở giữa chiến trường, một sinh vật khổng lồ bất thường nằm gục. Hình dáng của nó khiến Hajime lập tức nhíu mày.
Đó là một con khủng long cổ dài sống dưới nước nhưng không phải sinh vật nguyên thủy thông thường. Phần thân thể to lớn có lớp da thịt dày màu xám lục, lốm đốm ánh kim, như phủ một lớp áo giáp sinh học.
Tuy nhiên, bên trong thân thể lại là hệ thống cơ học phức tạp. Cậu có thể thấy các khớp thủy lực, lõi năng lượng, dây dẫn cùng các mạch tinh vi nằm rải rác trong tứ chi và cổ họng.
Ở yết hầu sinh vật, vẫn còn vết cháy đen cùng luồng khí nóng rỉ ra, chứng tỏ đây chính là thứ đã bắn xuyên thân tàu gây ra t·ai n·ạn phía trên.
"Kết hợp giữa sinh vật sống và máy móc... v·ũ k·hí s·inh h·ọc." Hajime thì thầm.
Cậu không chần chừ, vung tay điều khiển cát đen tràn ra bao phủ toàn bộ t·hi t·hể, bắt đầu quá trình đồng hóa.
Mục tiêu là tái tạo lại cấu trúc sinh học và cơ học của sinh vật này, để đọc được dữ liệu bên trong.
Nhưng rồi...
"Không có dữ liệu...?"
Cậu cau mày. Não bộ sinh vật này gần như không cải tạo, chỉ giữ cấu trúc tự nhiên ban đầu, không gắn chip điều khiển hay ổ ghi dữ liệu. Nó như bị sai lầm trong thiết kế hoặc cố ý không để lại gì.
Không nản, Hajime chuyển sang xử lý xác của bầy Cá Quỷ xung quanh. Cát đen một lần nữa bao trùm chiến trường, nhanh chóng nuốt lấy các phần còn nguyên.
Một lát sau, hình ảnh và dữ liệu bắt đầu hiện lên trong tâm trí cậu.
Khác với con Cá Quỷ đầu tiên Hajime từng đồng hóa, bầy này có dữ liệu rất mới, trong đó có đoạn ghi lại một cuộc chạm trán bất thường.
Một nền văn minh mới vừa được phát hiện.
"Chúng tự gọi mình là Người Khủng Long Đáy Biển."
Theo ghi chép, họ từng là đồng loại với Người Khủng Long Lòng Đất. Nhưng do ganh tị và mâu thuẫn quyền lực, bị đẩy ra khỏi trung tâm, ép buộc di cư xuống biển sâu hàng triệu năm trước.
Gần đây, để tái khẳng định mình, Người Khủng Long Đáy Biển đã bắt đầu phái các sinh vật do thám tiếp cận các vùng chiến lược, đặc biệt là quanh Atlantis.
Việc này gây ra căng thẳng với hệ thống phòng thủ tự động của Atlantis, dẫn đến giao chiến giữa các bên.
Con khủng long vừa rồi chính là một đơn vị t·ấn c·ông, được cải tạo để tiêu diệt đám Cá Quỷ và vô tình gây t·ai n·ạn cho tàu thuyền trên mặt biển.
"Một xung đột đang âm thầm diễn ra không chỉ giữa con người và các nền văn minh dưới đáy biển, mà còn giữa chính các tộc cổ xưa."