Chương 125: Xen giữa câu chuyện nhỏ (1).
Đến hơn ba giờ sáng, cuộc cứu hộ cuối cùng cũng kết thúc.
Con tàu chở dầu bị phá hủy nặng nề trước đó đã được Doraemon dùng Bảo Bối khôi phục về trạng thái ban đầu.
Lượng dầu tràn ra biển, toàn bộ cũng được Hajime trả lại nguyên vẹn, không thiếu một giọt.
Tổng cộng, trên tàu có 55 người.
30 người chỉ bị xây xát nhẹ, chủ yếu là do va đập hoặc bỏng nhẹ.
12 người b·ị t·hương nặng, gồm b·ỏng n·ặng, xương gãy hoặc tổn thương nội tạng.
13 người còn lại đều ở tình trạng gần như hấp hối, nhưng may mắn thay, với nỗ lực của cả nhóm, không ai t·ử v·ong.
Thật ra, việc cứu hộ kéo dài lâu như vậy cũng không hoàn toàn ngoài dự đoán.
Một phần, bởi vì cả nhóm bạn đều chưa quen vận dụng sức mạnh Thần Khí của mình thật thuần thục.
Dù đã nhận được chúng từ vài tháng trước, nhưng ngoại trừ việc dùng linh tinh trong sinh hoạt hoặc nghịch ngợm, không ai nghiêm túc rèn luyện.
Một phần khác, là bởi Hajime cố ý không tham gia cứu hộ.
Cậu đứng ngoài quan sát cả quá trình, âm thầm ghi nhớ điểm mạnh, điểm yếu trong cách các bạn mình hành động.
"Chỉ khi tự thân trải nghiệm, họ mới hiểu mình cần học thêm điều gì." Hajime thầm nghĩ.
Sau khi xác nhận tình trạng con tàu đã ổn định, Hajime lặng lẽ ra tay.
Cậu thôi miên toàn bộ thủy thủ đoàn, gieo vào tâm trí họ một ký ức giả rằng đêm qua họ chỉ đơn giản là gặp phải một trận sương mù dày đặc, bất ngờ phủ kín mặt biển, khiến tàu buộc phải dừng lại neo giữa khơi, đợi tới khi bình minh lên, sương tan, mới tiếp tục hành trình.
Theo sự ám thị của cậu, đám thủy thủ cũng không cố tìm cách liên lạc hay báo cáo, mà chỉ đơn giản là ngồi yên làm việc riêng, rồi đợi trời quang.
Mọi chi tiết giữa nhóm người đều được đan cài khéo léo, không sơ hở, tự nhiên như chính trí nhớ thật. Để không ai cảm thấy có điều gì bất thường.
Đứng từ xa, cả nhóm bạn nhìn theo con tàu dần khuất xa trong làn nước tối mờ chớp hiện ánh trăng sáng cùng tia bình minh từ xa.
Trong lòng, vừa mệt mỏi, vừa trào dâng một loại cảm giác tự hào khó tả.
Nobita dụi mắt buồn ngủ, ngồi gục vào bên cạnh Shizuka, thở dài nhẹ nhõm: "Buồn ngủ quá! Tớ đi ngủ trước đây! Zzzzz...."
Suneo và Jaien ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, vừa thở hổn hển vừa cười ngốc nghếch, khoe ai hỗ trợ nhiều hơn.
"Tớ cứu được tới tận ba mươi người đấy."
"Nói phét ít thôi! Nếu không có tớ giữ con tàu ổn định thì cậu cứu được bao nhiêu người."
"Cái này không thể tính như vậy! Tớ cũng d·ập l·ửa cùng bảo vệ con thuyền mà!"
"Tại sao không tính, cậu cứu ba mươi người đó, toàn bộ đều giao cho Shizuka chăm sóc, còn mình thì tò mò đi lung tung."
"Khục khụ khụ! Làm sao cậu biết..."
Doraemon thì vỗ nhẹ bụi bẩn còn bán trên cái bụng tròn vo của mình, mắt sáng lấp lánh tràn đầy hãnh diện nhìn cả nhóm.
Shizuka cười dịu dàng đưa chút nước cùng thức ăn cho những người bạn, rồi cùng Hajime lặng lẽ thu dọn lại những dụng cụ cứu hộ còn sót.
Họ đã cứu được năm mươi lăm sinh mạng. Dù ai cũng kiệt sức tới mức rã rời, mệt mỏi ngấm vào từng thớ cơ nhưng ánh mắt của tất cả đều sáng ngời, ánh lên niềm vui sâu thẳm khi làm một được điều có ý nghĩa.
Nhìn vui vẻ cả nhóm, Hajime cũng vui lây, cậu không có ý định tiết lộ cho nhóm bạn về cuộc xung đột giữa Atlantis và Người Khủng Long Đáy Biển vào lúc này. Như việc cậu không nói cho họ về sự tồn tại của Người Đáy Biển.
Dù biết rằng, nếu mình mở lời, mọi người chắc chắn sẽ tin cậu ngay.
Nhưng Hajime cũng hiểu rõ, nói ra lúc này chỉ khiến cả nhóm thêm áp lực, làm mất đi bầu không khí kỳ nghỉ vui vẻ mà họ và cậu đều đang cố gắng gìn giữ.
Nếu thật sự đến lúc cần thiết phải đối mặt, cậu tất nhiên sẽ nói ra. Cũng như họ luôn tin tưởng cậu, Hajime cũng tin rằng họ cũng có thể vượt qua mọi thử thách, ngay cả khi không có cậu bên cạnh.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Hajime quay lại, cười khẽ:
"Đi về ngủ bù thôi! Vẫn còn nhiều nơi thú vị chờ bọn mình khám phá nên phải giữ đủ tinh thần thật tốt."
"Ừm, đi thôi!" Những người khác đồng thanh đáp, đánh thức đáng say giấc nồng Nobita. Cậu bạn thức dậy, mờ hồ nói theo, làm cả nhóm cười lăn.
Tiếng cười vang vọng trên nền cát trắng dưới nước kết thúc lần này giữa đêm sự kiện.
Cả nhóm lục tục kéo về Lều Chung Cư dựng bên trong mê cung san hô biển. Ai nấy đều lảo đảo vì mệt, chỉ mong nhanh chóng ngã lưng xuống nghỉ ngơi.
Hajime khẽ dừng lại bên ngoài một lúc.
Sau lưng cậu, chiếc hồ lô cát đen mở ra. Từng làn sóng cát đen cuộn trào, phân tách thành những dòng nhỏ như từng làn sóng biển rồi dần tụ hội, hợp thành từng con Cá Quỷ.
So với việc thu gom rác thải dưới nền đại dương, Hajime hiểu rằng điều tra tình trạng xung đột giữa hai nền văn minh Atlantis và Người Đáy Biển mới là việc quan trọng hơn.
Tuy vậy, thực ra hai nhiệm vụ này cũng không nhất thiết phải tách riêng.
Đám Cá Quỷ so với đàn mực máy cậu từng tạo ban đầu đã vượt trội hơn rất nhiều, bất kể là độ sâu tối đa, số lượng rác có thể mang đi, phạm vi điều tra, thậm chí cả trí năng tự hành động, tất cả đều có nâng cấp toàn diện.
Chúng hoàn toàn có thể vừa thu thập rác thải vừa điều tra dấu vết của hai nền văn minh cùng lúc.
Nếu phải nói về điểm yếu duy nhất, thì chính là vấn đề số lượng.
Nếu như trước đây lượng cát đen đủ để Hajime tạo ra năm vạn con mực máy, thì bây giờ, cùng lượng cát ấy, cậu chỉ có thể tạo ra khoảng bốn ngàn con Cá Quỷ.
Sau khi kiểm tra xong số lượng và tình trạng của chúng, Hajime ra lệnh cho đàn Cá Quỷ tản đi, tự động thực hiện nhiệm vụ.
Còn bản thân cậu thì lặng lẽ không làm ồn người khác, bước vào trong phòng để nghỉ ngơi.
Vừa mới chợp mắt được một lúc, Hajime đột ngột mở bừng mắt.
Cậu nhíu mày, ánh mắt đăm đăm nhìn lên trần lều, như đang cố gắng truy tìm lại ký ức vừa vụt qua.
Vừa rồi, một năng lực siêu nhiên trong cơ thể cậu đã bị kích hoạt, đó là Tiên tri.
Với người khác, năng lực này có thể là bảo vật quý giá, con bài cứu mạng trong những tình huống sinh tử hoặc là cơ hội ngàn năm hiếm có để thay đổi vận mệnh.
Nhưng với Hajime, tiên tri lại chẳng có nhiều giá trị.
Nguyên nhân rất đơn giản: Tiên tri ở chỗ cậu bị hạn chế quá nhiều.
Tiên tri chỉ có thể mơ hồ cảm nhận những sự kiện có khả năng xảy ra trong tương lai. Hơn nữa, điều kiện để nó hoạt động thường chỉ xảy ra trong trạng thái ngủ say.
Mà Hajime, một khi chìm vào giấc ngủ, sẽ tiến vào một nơi khác, không gian mà nhóm cậu và các phần linh hồn quen miệng gọi là không gian trong mơ.
Nhưng thực ra, nơi đó vượt xa định nghĩa "giấc mơ" thông thường nhiều, nó liên quan tới vật chất, tư duy, năng lượng, thậm chí là những quy tắc, khái niệm căn bản cấu thành thế giới. Rồi vượt trên tất cả đạt đến một trạng thái siêu nhiên hơn nữa, mà bản thân các phần linh hồn cũng tải nào diễn tả hay hiểu nổi.
Dù trải qua thời gian rất lâu, dù có người với tri thức sâu rộng và thủ đoạn chạm đến sức mạnh của khái niệm như Altheris, đã đang miệt mài nghiên cứu, thì bản chất thực sự của không gian trong mơ vẫn là như nó tên, tràn đầy khó hiểu cùng không tưởng.
Cho đến tận bây giờ, ngay cả Hajime - người đầu tiên đến đó, cũng không thể hiểu được hết nơi đó là gì.
Bỏ qua việc truy cứu bản chất không gian trong mơ, Hajime nhanh chóng tập trung vào những gì mình vừa cảm nhận được từ giấc mơ tiên tri.
Cậu dần sắp xếp lại từng điểm chính.
Thứ nhất, cũng là điều khiến Hajime tạm thời yên tâm, đó là trong suốt bảy ngày tiếp theo, nhóm Nobita sẽ không gặp phải bất kỳ khó khăn hay rắc rối lớn nào.Chỉ có vui chơi, thám hiểm những cảnh quan kỳ thú dưới đáy biển, thoải mái tận hưởng chuyến du lịch kéo dài.
Sự an toàn tạm thời này khiến Hajime thở phào nhẹ nhõm.
Điểm thứ hai, vào khoảng ngày thứ tám, Hajime sẽ vì một lý do nào đó mà đột ngột rời khỏi nhóm. Cậu cũng thu hồi toàn bộ các thủ đoạn bảo vệ đang âm thầm bố trí quanh bạn bè mình.
Kết hợp với trạng thái cơ thể gần đây, Hajime đại khái đoán ra nguyên nhân khiến bản thân phải biến mất. Nhưng hiện tại, chưa phải lúc để xác nhận.
Thứ ba, sau khi Hajime rời đi, nhóm Nobita sẽ gặp biến cố, bị Người Đáy Biển bắt đi. Đây cũng là phần Hajime đã biết được trước qua giấc mơ của Nobita.
Tuy nhiên, tiên tri mà cậu nhận được cũng chỉ là những phác họa mơ hồ về các sự kiện có khả năng xảy ra.
Chúng không hoàn toàn chắc chắn sẽ trở thành sự thật. Nhưng Hajime lại biết mình có thể kiểm chứng độ chính xác của tiên tri này.
Trong những bài tập gần đây do cô Tamamo giao, mỗi lần hoàn thành, cậu đều rút ra được những Bảo Bối Thần Kỳ quen thuộc như Cánh Cửa Thần Kỳ, Đèn Pin Thu Nhỏ, Đèn Pin Phóng To,...
Thậm chí, cậu còn rút được cả TV Thời Gian, món bảo bối có thể xem được hình ảnh quá khứ cùng tương lai.
Trong thế giới Doraemon, tương lai vốn tồn tại dưới hình thức đặc biệt, nó vừa cố định ở những đại sự trọng yếu, vừa có thể thay đổi ở những chi tiết nhỏ.
Nói cách khác, những biến cố lớn khó lòng bị đảo ngược, nhưng các tình tiết nhỏ thì vẫn có khả năng uốn nắn.
Với TV Thời Gian trong tay, Hajime hoàn toàn có thể xem trước tương lai mình sắp trải qua, để đối chiếu với giấc mơ tiên tri vừa rồi.
Chỉ là...
Khi chính tay giao món Bảo Bối đó cho cậu, cô Tamamo từng mỉm cười nói:
"Tiên tri thường giống như một lời nguyền hơn là một lời chúc phúc."
Câu nói ấy khắc sâu vào tâm trí Hajime. Bởi vậy, cho dù có trong tay công cụ để xác minh, cậu vẫn không khỏi do dự.
Có những tương lai, biết trước cũng không thể thay đổi. Mà càng biết rõ, đôi khi chỉ càng khiến người ta thêm nặng gánh mà thôi.
Cuối cùng, Hajime vẫn quyết định sử dụng TV Thời Gian. Cậu khởi động thiết bị, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh nhưng hơi căng thẳng.
Trên màn hình, những hình ảnh tương lai chầm chậm hiện ra.
Hajime theo dõi cẩn thận từng chi tiết. Sau một lúc lâu, cậu lặng lẽ tắt TV đi. Kết quả khá rõ ràng, diễn biến tương lai đại khái trùng khớp khoảng 80% trở lên so với nội dung tiên tri trong giấc mơ.
Một số chi tiết nhỏ có khác biệt, nhưng đều không đủ để gây ảnh hưởng lớn hoặc thay đổi bản chất sự việc.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Hajime đưa ra quyết định. Cậu sẽ thức đêm, tranh thủ chuẩn bị trước một số thứ cho nhóm bạn, để dù tương lai có biến động thế nào, họ cũng sẽ có thêm cơ hội tự bảo vệ mình.
Trong lúc Hajime cặm cụi lập kế hoạch, sắp xếp công việc, thì ở một nơi khác - trong không gian trong mơ, những người khác cũng đang bận rộn với việc riêng của mình.
Tại phòng thí nghiệm cá nhân, Nanami đứng lặng trước một bồn nuôi cấy sinh học.
Bên trong, những khối thực vật vặn vẹo, méo mó, chầm chậm chuyển động dưới lớp dung dịch nuôi dưỡng, trông vô cùng kỳ dị.
Nanami thở dài. Đây đã là lần một nghìn ba trăm linh hai cô thực hiện thí nghiệm nuôi cấy Linh Tính Thực Vật mới.
Và kết quả... vẫn là thất bại.
Ngay từ đầu, Nanami đã hiểu rằng việc này sẽ không dễ dàng. Cô thậm chí đã dùng cả mảnh vỡ của các Linh Tinh Thực Vật cũ, cố gắng lai tạo ra giống loài mới có khả năng sinh trưởng và có nhận thức như nó cha mẹ.
Nhưng bất kể cố gắng thế nào, kết quả đều giống nhau. Những sinh vật cô tạo ra chỉ là những khối thực vật sống kỳ dị, thiếu hoàn toàn linh tính, ý chí và khả năng tự tiến hóa đặc biệt.
Chưa hết, Linh Tinh Thực Vật là một tồn tại đặc biệt.
Điểm cốt lõi của nó không chỉ nằm ở thân thể mà còn ở những yếu tố khác, thậm chí còn quan trọng hơn, chẳng hạn như Tính Truyền Kỳ - một loại khí chất hoặc bản chất kỳ diệu gắn liền với sự tồn tại của nó.
Thật ra, Nanami cũng biết, có một phương án khả thi hơn nhiều so với những thí nghiệm cô đang tiến hành.
Đó là sử dụng một Trái Ác Quỷ làm cơ sở gốc, để Hajime dùng hạt giống Kỳ Tích cấy ghép vào nó một loại đặc tính truyền kỳ.
Sau đó, nhờ Steingard sử dụng sức mạnh của Titan Thần mở ra cho nó khả năng tiến hóa chung cực, sở hữu thế giới kia sức mạnh Titan.
Cuối cùng, dựa vào quá trình bồi dưỡng dưới sự chăm sóc của cô, để sinh vật đó tích lũy tuổi đời và năng lượng đến một mức độ đủ lớn, từ đó thực sự đạt được cấp độ Linh Tinh Thực Vật.
Xét về lý thuyết, phương án này hoàn toàn khả thi.
Nhưng thực tế, nó lại gần như bất khả thi.
Ngay từ khâu đầu tiên - chọn nguyên liệu, mọi chuyện đã trở nên vô cùng khó khăn.
Trái Ác Quỷ dùng làm nền tảng bắt buộc phải là loại có năng lực liên quan trực tiếp đến thực vật. Mà yêu cầu này lập tức trở thành nút thắt gần như không thể vượt qua.
Dù hiện tại Freeman đang bận rộn khắp nơi sưu tầm các loại Trái Ác Quỷ, nhưng những loại liên quan tới thực vật vẫn cực kỳ hiếm hoi.
Ngay cả trong nguyên tác thế giới kia, nổi bật nhất trong mảng thực vật cũng chỉ có Mori Mori no Mi, Trái Ác Quỷ thuộc về Ryokugyu, Đô đốc Hải quân.
Ngoài ra, các trái tương tự gần như không xuất hiện hoặc sức mạnh quá yếu, phiến diện, không đủ để làm nền móng cho thí nghiệm cấy ghép cấp cao như thế này.
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài. Chỉ cần nghe qua, Nanami đã nhận ra ai đang tới. Mấy ngày nay, đối phương gần như ám lấy cô, lần nào cũng tìm đến cô đầu tiên, không hề thay đổi.
Nanami thở dài một tiếng. Cô tháo găng tay, rời khỏi phòng thí nghiệm. Bộ áo blouse trắng đang mặc lập tức biến đổi, hóa thành bộ kimono màu hồng nhạt mềm mại quen thuộc.
Đi ra ngoài, cô thấy Ame đang từ xa bước lại. Không đợi đối phương lên tiếng, Nanami đã mở miệng trước, giọng thản nhiên như nước:
"Ngươi không cần lại hối thúc. Đồ vật ta đã làm xong rồi."
So với trước kia, ngoại hình cô đã thay đổi rõ rệt. Tóc để dài hơn, buộc thành hai bím đuôi ngựa nhỏ, hai bên còn cài thêm kẹp tóc đáng yêu.
Quân phục màu đen lạnh lùng trước kia cũng bị thay thế.
Giờ đây, Ame mặc một bộ váy áo vàng trắng, mang theo cảm giác tươi sáng và mềm mại, hoàn toàn khác hẳn phong thái quân nhân ngày trước.
Trên gương mặt cô thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy vừa mơ hồ vừa rực rỡ, khiến người ta khó nắm bắt.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Nanami âm thầm nghĩ: "So với trước kia mặt lạnh, bây giờ đúng là đáng yêu hơn nhiều."
Cô thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu. Ngày nào Ame cũng thay một bộ trang phục mới, mỗi ngày lại mang đến cho cô một chút thay đổi nho nhỏ mà rực rỡ hơn.
Ame nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, không thúc giục thêm.
Cả hai cùng ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ trong phòng họp bên cạnh. Nanami mở lời, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút chuyên nghiệp: "Về những thứ ngươi yêu cầu, ta đã hoàn thiện mẫu thử ở đây."
Nói rồi, cô lấy ra một vật thể lớn cỡ bằng quả dừa, bề mặt vật thể dẹt, phủ kín những hoa văn hình xoáy kim màu bạc. Phần đầu hạt giống nhô lên một đỉnh nhọn sắc xanh nhạt, trông như mũi thương nhỏ chọc xuyên qua thân.
Nanami đặt hạt giống xuống giữa bàn, rồi chậm rãi giới thiệu: "Ta gọi nó là Tháp Khổng Lồ Xanh."
Cô tiếp tục giải thích, giọng điệu tự tin:
"Chu kỳ sinh trưởng của nó là khoảng hai năm rưỡi. Khi trưởng thành, nó có thể đạt tới chiều cao tối đa một ngàn mét, không có tán lá mở ra mà áp sát lại như vẩy, thân cây chiếm diện tích khoảng năm trăm mét vuông, tạo thành một tháp xanh khổng lồ."
Ame lặng im lắng nghe, ánh mắt sáng lên rõ rệt.
Nanami chỉ vào phần đỉnh hạt giống, tiếp tục: "Nó có khả năng lọc sạch không khí trong phạm vi một trăm km². Các tạp chất, bụi bẩn hấp thu được sẽ được nó phân giải thành phân bón."
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung:
"Nó chỉ cần ánh sáng và nước làm cơ sở vận hành. Ngoài ra còn có thể phân giải rác hữu cơ và một lượng nhỏ rác vô cơ, tạo ra phân bón tự nhiên để tăng cường độ màu mỡ cho đất."
"Vùng đất xung quanh trong bán kính hai mươi km sẽ nhận được hiệu quả mạnh nhất."
"Trong khu vực ảnh hưởng, bất kể thực vật hay động vật, đều sẽ tăng trưởng với tốc độ gấp mười lần bình thường."
Ame khẽ nhướng mày, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng cô không chen ngang, chỉ chờ Nanami nói hết.
"Không cần lo lắng về chất lượng sản phẩm hay tình trạng sói mòn đất. Phân bón sinh ra chủ yếu có tác dụng tăng độ màu mỡ, bổ sung dinh dưỡng và kích thích hoạt động tế bào sinh trưởng."
Ame khẽ gật đầu, công nhận thành quả mà Nanami vừa trình bày, sự hài lòng hiện rõ trên ánh mắt cô.
Thời gian gần đây, tình hình trong Đế Quốc đã bước vào giai đoạn vận hành ổn định, các Bộ và cơ quan trọng yếu đều đã tuyển đủ thành viên nòng cốt. Mọi nhiệm vụ Ame đề ra, từ nhỏ đến lớn, đều đang được triển khai đều đặn.
Sơ đồ bản vẽ địa hình quốc gia mới đã hoàn thành những bước đầu tiên. Ngoại giao, sản xuất, xây dựng cơ sở hạ tầng đều đồng loạt tiến hành rầm rộ.
Khắp nơi tràn ngập không khí hối hả, tràn đầy sức sống.
Tuy vậy, một chỉ tiêu lớn vẫn còn dang dở, đó là xây dựng một hệ sinh thái hoàn chỉnh, hài hòa giữa con người và tự nhiên.
So với những nhiệm vụ khác, việc này khó khăn hơn rất nhiều.
Virus Gastrea tuy không l·ây l·an qua không khí, nhưng tác động đến môi trường thì vẫn cực kỳ rõ rệt. Trong hơn mười năm tận thế, dù bên trong tường Monolith còn duy trì được hệ sinh thái, nhưng bên ngoài, thực vật cũng đã biến dị không ít.
Thực vật, dù có sức chống chịu mạnh hơn động vật, vẫn bị ảnh hưởng nặng nề. Nhiều loài cây bên ngoài tường Monolith mang theo biến dị khác nhau, hoặc không ổn định hoặc phát sinh độc tố nguy hiểm với sinh vật sống.
Chính vì vậy, Ame đã đặc biệt ủy thác Nanami chế tạo ra các giống thực vật đặc biệt. Chúng sẽ hỗ trợ cho quá trình kiến thiết và phục hồi môi trường Đế Quốc trong tương lai.
Nanami gật đầu, tiếp tục giới thiệu sản phẩm kế tiếp. Cô lấy ra một hạt giống khác, lần này trông giống như một khối tre nhỏ màu bạc.
"Đây là một loại tre đặc thù," Nanami giải thích.
"Nó có tốc độ trưởng thành cực nhanh, chỉ mất chưa đến một tuần để đạt kích thước trưởng thành."
Tuy nhiên, cái giá phải trả cho tốc độ sinh trưởng đó là mức tiêu hao dinh dưỡng cực kỳ lớn. Loài tre này không mọc thành bụi rậm như tre thông thường, mà chỉ mọc đơn độc một gốc cực lớn duy nhất.
Điểm đặc biệt nổi bật của nó nằm ở hệ thống rễ có khả năng cắm sâu xuống lòng đất tới hàng trăm mét. Chúng siêu rắn chắc, giúp cố định nền đất và tăng cường khả năng chống chịu cho khu vực trồng.
"Nó được ngươi nhờ ta phát triển để ứng phó với đ·ộng đ·ất," Nanami bổ sung thêm.
"Bên cạnh đó, bộ rễ còn mang một chức năng phụ. Có thể bơm nước ngầm lên như một cái giếng, đồng thời lọc nước qua màng tự nhiên tích hợp."
Sau đó, cả hai cùng nhau bắt đầu kiểm tra từng loại thực vật mà Nanami đã chế tạo.
Có những giống cây được cô dày công nghiên cứu, tỉ mỉ cải tạo từng đặc tính. Cũng có những loài ra đời từ những lần thử nghiệm ngẫu nhiên, mang theo những biến dị kỳ diệu ngoài dự kiến.
Nanami đầu tiên giới thiệu một loại tảo phát điện đặc biệt.
Khi bị đốt nóng, loại tảo này sẽ sinh ra điện năng. Chỉ cần một nồi nước sôi thông thường đặt lên đốt, lượng điện sản sinh đã đủ để cung cấp năng lượng cho một căn nhà trung bình hoạt động trong suốt một ngày.
Tuy nhiên, tảo này không thể sử dụng mãi mãi liên tục, càng đốt nhiều, hiệu suất phát điện sẽ càng giảm dần.
Muốn phục hồi, cần có thời gian chăm sóc, nuôi dưỡng lại, tương tự như cách sạc đầy một chiếc ác quy sinh học.
Dù vậy, chỉ cần được vận hành đúng cách, chúng có thể coi như những nguồn điện di động, đơn giản và cực kỳ hữu dụng trong dã ngoại hoặc các khu vực khó tiếp cận.
Tiếp theo là một loại cây kết mật hoa săn côn trùng.
Mật hoa do cây này tiết ra không chỉ có hương thơm ngọt ngào mạnh mẽ, cực kỳ hấp dẫn đối với côn trùng,
mà còn mang theo khả năng sát khuẩn cực kỳ cao.
Một hũ mật nhỏ của loài cây này có thể đồng thời làm thuốc kháng khuẩn, nước rửa tay, và thậm chí cả thuốc chống muỗi tự nhiên.
Mang theo chúng trong những chuyến thám hiểm hoặc định cư dã ngoại, gần như có thể miễn dịch với các vấn đề thường gặp như vết côn trùng đốt hay nhiễm trùng nhỏ.
Nanami tiếp tục giới thiệu đến một loại nấm biển khổng lồ, mang hình dáng gần giống với mô hình Tháp Khổng Lồ Xanh, nhưng được thiết kế đặc biệt để trồng dưới đáy biển.
Loài nấm này có chức năng chính là lọc sạch nguồn nước, loại bỏ độc tố và tạp chất tồn đọng. Đồng thời, hệ thống rễ và kết cấu nấm còn tạo ra môi trường sinh thái lý tưởng để nuôi trồng thủy hải sản quy mô lớn.
Nhờ chúng, các khu vực biển hoang tàn hoặc ô nhiễm có thể nhanh chóng phục hồi, biến thành trang trại thủy sản tự nhiên.
Tiếp theo là một loại ngô vàng hấp thụ ánh sáng nhân tạo. Dù nhìn ngoài giống bắp thông thường, nhưng trên thực tế, bất kể về dinh dưỡng hay kích thước, chúng đều vượt xa giống bắp truyền thống.
Nhờ khả năng hấp thụ cực kỳ mạnh ánh sáng mặt trời nhân tạo, những cánh đồng bắp này có thể đạt sản lượng cực kỳ cao.
Chúng đã được Ame quyết định chọn làm nguồn lương thực chính của Đế Quốc, thay thế hoàn toàn các sản phẩm tinh bột nhân tạo mà nhân loại trước kia đang sử dụng.
Những hạt ngô vàng bóng bẩy ấy, không chỉ chứa hàm lượng dinh dưỡng vượt trội, mà còn có tính bền vững cực cao, thích hợp canh tác quy mô rộng lớn.
Tiếp đến là một loại củ cải mềm hóa đất. Loại thực vật này được thiết kế đặc biệt cho thi công và di dời.
Trong giai đoạn phát triển, rễ của nó tiết ra hợp chất tự nhiên làm mềm kết cấu đất đá, giúp quá trình đào móng, di chuyển hoặc xây dựng dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi đạt kích thước tối đa, bản thân củ cải cũng có thể dùng làm lương thực. Chỉ cần giữ lại phần gốc, cây sẽ không ngừng đâm chồi sinh trưởng, cung cấp nguồn thực phẩm ổn định.
Nanami còn lần lượt trình bày thêm hàng loạt các loài thực vật khác.
Mỗi chủng loài đều được nghiên cứu tỉ mỉ để đáp ứng một nhu cầu cụ thể trong công cuộc tái thiết quốc gia.
Từ cây sản xuất vật liệu xây dựng tự nhiên, đến cây điều chỉnh khí hậu địa phương, cây chữa bệnh tự nhiên, cây chống ô nhiễm, thậm chí có cả cây ngăn chặn và g·iết virus Gastrea tương tự như kim loại Varanium.
Nhìn từng mẫu vật trải dài trước mắt, Ame thầm cảm thán.
Chúng chẳng khác nào những phiên bản thực vật hóa của Bảo Bối Doraemon, đáp ứng đầy đủ những nhu cầu kỳ lạ và thiết thực nhất mà con người có thể nghĩ ra.