Dư Ôn - Kim Vụ

Chương 10: Có tính là bạn không?




Tưởng Sương nghiến răng, ngầm đánh liều, cô giẫm chân lên viên gạch rồi leo lên. Một bàn tay đưa ra, cô nắm lấy nó, nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương khiến cô khẽ giật mình, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được kéo lên.

Mặt tường chỉ rộng chưa đầy một bàn chân, vừa đứng lên cô đã nghiêng ngả không vững.

Phó Dã đứng sát bên cô, hơi thở của cậu hòa vào trong không khí lạnh.

Có tiếng người đang đến gần, chửi rủa om sòm ở phía bên kia mấy bức tường, dọa nếu để chúng tìm được sẽ đ á n h q u è chân tay.

Tưởng Sương run rẩy, cẩn thận di chuyển từng bước.

Phó Dã quan sát khuôn mặt cô, hai chữ "sợ hãi" hiện rõ mồn một. Cậu nắm lấy cánh tay cô, đợi cô đứng vững rồi quay người đạp lên tường, nhảy lên mái nhà. Thân hình của cậu nhanh nhẹn vững vàng, như thể trước khi cô đến, cậu đã làm vậy cả trăm lần, Tưởng Sương vất vả theo sau. Phó Dã nhuần nhuyễn nhảy xuống một sân thượng lớn.

Khi nhảy lên trên sân thượng, nhìn thấy cửa sổ đóng kín Tưởng Sương mới biết đây là nhà người khác. Sân thượng này chất đầy đồ linh tinh, cây trong chậu đã chết khô từ lâu, góc phòng mọc rêu xanh, nơi này đã không người ở, bị bỏ hoang từ lâu rồi.

Không nổi bật, cũng đủ bí mật, chắc những người kia không tìm đến đây được đâu.

Tưởng Sương ngó đầu nhìn xuống dưới, những con hẻm như mạch máu chằng chịt, khi ngẩng đầu lên có ánh đèn tỏa sáng, nhìn về phía xa hơn là dãy núi liền kề, bao bọc kín mít một phương trời.

Những đứa trẻ lớn lên trong núi rất dễ khao khát thế giới bên kia núi.

Cô cũng vậy, cô nhớ mình đã từng đi ra ngoài. Khi đó bố cô chở hàng đưa cô và mẹ đi cùng, coi như một chuyến du lịch gia đình. Đến giờ nó chỉ còn là một đoạn ký ức mờ nhạt, xe tải từ trong núi chạy ra đồng bằng, cô ghé sát vào cửa sổ, được nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Hóa ra bên ngoài núi không chỉ có núi.

Tưởng Sương mải mê suy nghĩ, Phó Dã đã ngồi trên bức tường thấp bên cạnh cô. Trong bóng tối, cậu cao lớn như ngọn núi, nhìn từ góc nghiêng này còn thấy sống mũi cậu cao hơn mọi khi, lông mi vuốt lên một đường cong.

Cô nhớ ra tay của cậu đang bị thương, nhìn qua thì thấy băng gạc vẫn quấn quanh đó, chỉ là không còn giống như hôm qua, giờ nó đã lỏng lẻo, bẩn thỉu, vết máu thấm ra đã ngả thành màu nâu sẫm.

Mùa đông vốn lạnh, đến đêm lại ở ngoài trời, gió thổi qua như dao cắt vào từng thớ da thịt. Tưởng Sương kéo chặt áo khoác rồi kéo khóa lên cao, giấu cổ vào trong áo.

Yên tĩnh quá.

Phó Dã như biến ra một lon nước ngọt từ bên hông, một tay mở nắp lon phát ra tiếng "Cạch", rồi đưa đến trước mặt Tưởng Sương.

Trời mùa đông chẳng khác nào cái tủ lạnh tự nhiên, nước ngọt cũng lạnh như thể được đặt trong ngăn đông.

Đây là đồ cậu mua, cất đi lúc nãy, rất an toàn.

Tưởng Sương cứng nhắc lắc đầu.

Phó Dã cũng đoán cô sẽ phản ứng như vậy. Cậu cũng không ép mà chỉ đặt lon xuống bên cạnh cô, xoay người lấy thêm một lon nữa rồi tự nhiên mở nó ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Tưởng Sương nhìn yết hầu chuyển động lên xuống của cậu, nghe tiếng nuốt ừng ực phát ra, như phản xạ tự nhiên của cơ thể, cô nhìn thôi mà cũng thấy nó có vẻ rất ngon.

Vào mùa hè, cậu của cô hay uống bia. Trước tiên cậu lấy bia từ tủ lạnh ra trước, trên thành ly đọng đầy những giọt nước, sau khi uống một ngụm là cậu sẽ phát ra tiếng “àaa” đầy sảng khoái.

Thật sự ngon đến vậy sao?

Cô vô tình bị thu hút, rất muốn nếm thử, cô nghĩ vậy và cũng làm vậy.

Ngay từ ngụm đầu tiên cô đã bắt đầu thấy hối hận. Nó khó uống hơn cô tưởng tượng, quá ngọt đối với cô. Tưởng Sương không tin cúi đầu nhìn, lông mày và sống mũi không khỏi nhăn lại. Cô không hiểu tại sao lại có người thích uống thứ này.

Phó Dã nghiêng đầu, phản ứng của cô đã lọt vào mắt cậu. Cậu thầm cười rồi ngửa đầu uống một ngụm.

Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Tưởng Sương vẫn không nghĩ đến việc sẽ vứt đi.

Tuy khó uống, nhưng uống đồ lạnh vào mùa đông, cảm giác mát lạnh từ miệng xuống dạ dày, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy lạnh khiến cô không nhịn được mà rùng mình, có một cảm giác rất sảng khoái.

Thời gian chuyến xe cuối cùng đã qua, Tưởng Sương biết mình không về được. Lúc này cô cũng không lo lắng gì nhiều, có cảm giác tự do muốn làm gì cũng được. Cùng lắm thì ở lại đây một đêm, gió lạnh thổi qua làm da đầu tê cứng, nhiều chuyện cũng đã dần phai nhạt đi nhiều.

Hai người trò chuyện với nhau, nói cho nhau nghe một cách nghiêm túc, không tính là trò chuyện bình thường.

Ngôn ngữ ký hiệu Tưởng Sương biết thực sự có hạn, cô chỉ biết một số từ đơn giản, không đủ để trò chuyện. Ban đầu cô còn ra dấu tay lúng túng, về sau thì cứ thoải mái, tự sáng tạo ra nhiều ký hiệu, trông động tác rất lung tung, vậy mà cũng nói chuyện được.

Không biết từ lúc nào cô đã uống hết nửa lon.

Phó Dã đã uống hết một lon từ lâu. Lon rỗng bị cậu dùng một tay bóp méo, âm thanh nghe rất đã tai, sau đó mở thêm một lon mới.

Tưởng Sương đang nghĩ, có thể những người kia vẫn đang tìm kiếm cậu hết ngõ hẻm này rồi tới một ngõ hẻm khác. Nếu tối nay bọn họ không tìm thấy người, thì vẫn sẽ còn có đêm mai và nhiều đêm khác.

Nếu đã vào nghề này thì chuyện như thế rất bình nhiên, không thể tránh khỏi.

May mắn thì chỉ bị ăn vài cú đấm, vài vết thương ngoài da, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị gãy xương, không may mắn thì bị dao c h é m, có thể giữ được mạng hay không khó mà nói trước được.

Nhất định phải làm việc này sao? Tưởng Sương hỏi Phó Dã.

Phó Dã hỏi lại, không làm việc này thì làm gì đây?

Cậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt tập trung như khi đang dùng ngôn ngữ ký hiệu, trên mặt không có vẻ tự thương hại bản thân nữa. Cậu nhếch môi lên nở nụ cười không mấy bận tâm.

Chỉ là một cái mạng không đáng giá, làm gì thì cũng đâu quan trọng.

Tiếp tục học thì sao?

Điều đầu tiên Tưởng Sương nghĩ đến là việc này. Trong nhận thức của cô, chỉ có việc học hành mới thay đổi được vận mệnh. Phó Dã thông minh như vậy, nếu cậu chịu học nghiêm túc thì muốn thi đậu đại học cũng không thành vấn đề.

Nhưng sau khi thi đậu thì sao?

Tưởng Sương im lặng một lúc. Cô khoanh tay, hơi thở đọng lại thành sương lạnh.

Nếu có thể lựa chọn, ai mà không muốn chọn một con đường tốt chứ.

"Tôi muốn đi ra ngoài."

Tưởng Sương thở ra một hơi, nhìn dãy núi vây quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, nói thành tiếng: "Tôi thực sự rất muốn đi ra ngoài."

Cô biết Phó Dã không nghe thấy nên mới có can đảm nói ra.

Nói ra thấy thoải mái hơn nhiều. Tưởng Sương mỉm cười trông có sức sống hơn bình thường. Cô chống tay đứng dậy, hỏi Phó Dã: Vậy giờ chúng ta có tính là bạn bè chưa?

Tối hôm qua, tên mắt dài đã dùng hai tay nắm chặt rồi giơ ngón cái lên, chạm đi chạm lại, bây giờ cô cũng bắt chước làm theo.

Có tính là bạn không?

Cô không có nhiều bạn, thậm chí ít đến đáng thương.

Khi hỏi câu này, Tưởng Sương mím môi căng thẳng. Cô không phải kiểu người giỏi biểu đạt, tính cách cũng chẳng dính dáng gì đến hai từ hoạt bát. Cô hướng nội, trầm lặng, thậm chí có hơi nhàm chán. Có lẽ là do chút cồn nên hiện giờ hành động của cô hơi bất thường.

Phó Dã nhìn cô, bóng đổ vào hốc mắt của cậu. Cậu nhướng mí mắt, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì. Cậu chống hai tay hai bên người, vai hơi nghiêng về phía cô, sau đó giơ tay phải lên, ngón trỏ chạm vào ngón giữa, chạm một cái rất nhẹ.

Đúng vậy.

Tưởng Sương nhìn, cười rất nhẹ.

Phó Dã cũng đang cười, nếu đó được tính là cười.



Bên kia gửi tin nhắn, mọi việc hầu như đã được giải quyết. Minh Vĩ bảo Phó Dã qua đó ngay bây giờ, lộ mặt một chút rồi hai bên bắt tay làm hòa, chuyện này sẽ được bỏ qua.

Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần phải làm ra chuyện khiến đôi bên căng thẳng như vậy.

Phó Dã cất điện thoại, Tưởng Sương vẫn ở bên cạnh cậu.

Giờ này, dù cô có làm thế nào cũng không còn xe chạy về làng nữa, cậu cân nhắc một chút rồi quyết định đưa cô đến phòng trọ của mình. Tuy căn phòng này cũ kỹ, cũng không có nhiều đồ đạc, nhưng nó được dọn dẹp sạch sẽ. Bếp sạch sẽ, không có nồi bát muôi đũa, trong nhà không nấu nướng gì cả, bình thường cậu sẽ đi ăn bên ngoài, hoặc ăn mì gói cho xong.

Vốn dĩ đây cũng là quyết định đột xuất nên mọi thứ đều rất tạm bợ.

Tưởng Sương không phải người kén chọn, chỉ là trong căn phòng này chỉ có một cái giường, nếu cô ngủ lại thì Phó Dã ngủ ở đâu? Cậu nhìn cô một cái rồi bảo cô cứ ngủ đi, chưa chắc cậu sẽ về vào đêm nay.

Cửa sổ, cửa chính đều phải khóa kỹ, khu này rất hỗn tạp, có đủ loại người.

Phó Dã dặn dò xong thì đẩy cửa đi ra, chỉ bước vài bước đã xuống cầu thang, bóng dáng của cậu nhanh chóng biến mất.

Tưởng Sương đảo mắt quan sát môi trường xa lạ. Thậm chí trong phòng không có tủ quần áo, chỉ có một giá phơi đồ, vài bộ quần áo là tất cả tài sản của cậu. Một cái giường, bên cạnh giường có một cái ghế sofa cũ, một cái bàn trà với chân bàn xiêu vẹo, tất cả đồ đạc trong phòng chỉ có vậy thôi.

Bây giờ vẫn còn sớm, cô mở cặp sách, lấy sách vật lý cùng tập đề.

Thời gian dần trôi qua, bên ngoài vạn vật im lặng, không thấy dấu hiệu Phó Dã sẽ trở về. Cô ngáp, không thể chống đỡ nổi nữa bèn cất sách lại ngăn nắp, đến phòng tắm rửa mặt qua loa, cởi áo khoác nằm lên giường. Không gian chung quanh toàn mùi lạ, giường rất cứng, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà mơ màng.

Có lẽ sẽ không sao nhỉ?

Nửa đêm, ban đầu Tưởng Sương ngủ mãi không yên, thường xuyên thức giấc, Phó Dã vẫn chưa về.

Sau đó cô mơ liên tục, mơ thấy Phó Dã bị người ta đuổi theo, phía sau là cả đám người đông nghìn nghịt, tiếng chửi bới vang lên mãi không dứt, trên con phố vắng tanh, bóng dáng cậu chạy dần trở thành cái bóng mờ.

Giấc mơ không tiếp tục nữa.

Từ tận đáy lòng cô không muốn cậu bị bắt, cô hy vọng cậu có thể ổn.

Quả thực không có chuyện lớn gì, khi Phó Dã đến nơi, hai bên đã ngồi chung một bàn, đồ ăn đầy bàn, rượu là rượu trắng. Lúc cậu vào, những người trên bàn nhìn qua.

Minh Vĩ đứng dậy, anh ta đặt tay lên vai Phó Dã, tay còn lại cầm điếu thuốc đưa lên miệng, lên tiếng nói: "Hôm nay hãy nói ra hết những chuyện đã xảy ra trước đây đi, để sau này chúng ta đều là anh em."

Có những chuyện không thể chỉ nói bằng miệng được.

Rượu trắng rót xuống từng ly, phải có người uống.

Phó Dã nghĩ điếc cũng không có gì không tốt. Cậu không nghe thấy âm thanh của thế giới này, cũng không cần phải nghe thấy, chung quanh rất yên tĩnh. Cậu không cần phải nghĩ về những người kia đang há miệng ngậm miệng như thế, rốt cuộc là họ đang nói cái gì, cậu chỉ cần uống rượu trắng vào bụng, dạ dày cuộn trào như một nồi nước sôi sùng sục.

Khi cậu về đã là quá nửa đêm.

Phó Dã lấy chìa khóa mở cửa, bên trong vẫn còn sáng đèn. Khi cậu đi vào Tưởng Sương đã ngủ, vì lạnh nên cả người cô co lại thành một cục. Ánh đèn sợi đốt chiếu lên đường nét mềm mại bên góc mặt nghiêng của cô, sống mũi cô cao, mày đang cau lại, ngay cả khi ngủ cũng có vẻ như đầy tâm sự.

Cô không có vẻ linh động tinh nghịch mà một cô gái tuổi này nên có, phần lớn thời gian vẻ mặt của cô luôn cứng đờ, phản ứng chậm chạp, dáng vẻ xám xịt, đôi khi có vẻ quá già dặn.

Phó Dã biết chuyện của Tưởng Sương từ bà nội, từ Trần Dương và từ những gì cậu tận mắt thấy.

Cậu biết bố mẹ cô mất, để lại cô một mình từ khi cô còn rất nhỏ. Ban đầu cô được chú ruột đón về chăm sóc, nhưng vốn dĩ gia đình đó chỉ làm thế vì tiền bảo hiểm, biết bố cô vì tiết kiệm tiền nên đã không mua bảo hiểm, hoàn toàn không được bồi thường gì, cô lập tức trở thành gánh nặng của họ, cuối cùng được cậu ruột đón về nuôi. Cậu biết cô ở nhờ nhà người, chắc chắn cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Đôi chân nhô lên của cô có hơi nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần chớp mắt một cái là có thể biến mất.

Phó Dã thu lại ánh mắt, lấy quần áo sạch vào phòng tắm, tắm một cái, mùi rượu nhạt đi nhiều. Cậu lấy chăn dự phòng từ trong tủ ra, định ngủ tạm trên ghế sofa một đêm.

Khi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Phó Dã ngồi xuống ghế sofa đơn, ngả người ra sau rồi đắp chăn lên, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Điếc lâu rồi nên kỹ năng quan sát trở nên cực kỳ quan trọng.

Phó Dã cũng biết đọc khẩu hình một chút, nhưng chỉ đọc được những chữ đơn giản, tốc độ chậm. Cậu đã "nghe" thấy lời cuối cùng Tưởng Sương nói trên sân thượng.

Cô muốn ra ngoài kia, thoát khỏi nơi này.

Cậu cũng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.