Tên truyện: Dư ôn
Tác giả: Kim Vụ
Độ dài: 25 chương
Thể loại: Hiện đại, đô thị, nhẹ nhàng
Edit: Meo thiếu ngủ
Bìa: Xiaohongshu
Giới thiệu:
Tưởng Sương vẫn còn nhớ đêm hôm đó.
Bóng đèn huỳnh quang được bao quanh bởi một cái chụp đèn tạm bợ, treo trên cột gỗ đã bị côn trùng gặm nhấm. Gió thổi qua khiến chụp đèn đung đưa, ánh sáng lay động. Phó Dã bước ra từ trong bóng tối, bờ vai gầy gò, cả người đầy vết thương, vết máu trên mặt còn chưa lau sạch, ánh mắt sắc lạnh, trông như một con chó hoang hung dữ và cô độc.
Cậu bước đến cửa sổ quầy tạp hóa, mùi máu tanh xộc vào mũi cô. Cô thấy cậu móc từ trong túi ra một nắm tiền lẻ nhàu nát rồi chỉ tay ra phía sau lưng cô, muốn mua một bao thuốc.
Cô biết cậu ấy.
Kể từ sau căn bệnh nặng mắc năm mười tuổi, Phó Dã bị mất đi thính giác. Sau khi bố mẹ ly hôn, cậu bị vứt cho người bà sống một mình. Phó Dã mà nổi điên lên thì vô cùng liều mạng, cả khu ai cũng biết, không ai dám dây vào.
Mợ đã khuyên cô nên tránh xa loại người có thể làm ra bất cứ chuyện gì như cậu.
Sau này cũng là vào ban đêm, cậu lấy từ trong ví ra một chiếc máy trợ thính rồi đeo lên, giơ tay chỉ vào tai, ra hiệu cô tiến lại gần.
Tưởng Sương chống tay nhích người về phía trước, chậm rãi dựa sát lại.
Đường nét xương quai hàm thiếu niên sắc bén như lưỡi dao. Cô đè chặt trái tim đang đập điên cuồng, khẽ thì thầm một câu.
Phó Dã nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt cô.
Cậu khẽ nhếch môi, âm thầm nở nụ cười.
Đã mười năm rồi, âm thanh đầu tiên cậu nghe được là giọng nói của Tưởng Sương.
Cô gọi cậu: “A Dã.”