Dư Ôn - Kim Vụ

Chương 20: Uống gì?




Lưu ý: Chưa beta

Tưởng Sương đã ở lại.

Công việc sửa chữa không nhiều, Phó Dã đi làm thêm nhiều hơn, xe là của đội xe, tiền kiếm được cũng có một phần thuộc về đội, số tiền còn lại, cậu chia đôi cho Tưởng Sương, lần đầu tiên, có phí vận chuyển, cô được chia 60.

Tưởng Sương trả lại 20, nói: “Chia bốn – sáu là được.”

Xe do Phó Dã lái, xăng cũng do cậu đổ, cô không có lý do nhận nhiều như vậy.

Phó Dã liếc mắt nhìn cô: “Một là lấy tiền, hai là biến đi.”

Chỗ nằm ngoài cũng biến thành chỗ cho Phó Dã ngủ, Tưởng Sương chuyển vào phòng ngủ, cô có nói thêm một câu, cũng chỉ có câu này đáp lại, cô không có khả năng tranh luận.

Tưởng Sương im lặng, chọn lấy tiền.

Khi không có việc làm, cô lau dọn, giặt giũ, nấu ăn, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người, việc làm không nhiều. Lúc rảnh, cô đọc những quyển sách có được từ những đợt chuyển nhà. Có lần chuyển nhà cho một giáo viên, nhà họ chứa đầy sách và tạp chí từng tịch thu của học sinh, còn lại một thùng lớn không ai muốn, Tưởng Sương xin chúng, về nhà cô vui đến cười liên tục không thể khép miệng lại, như vừa trúng số.

Phó Dã liếc cô qua gương chiếu hậu, cậu nhếch môi: “Mở mắt ra.”

Những thứ cô nhặt được không chỉ có sách. Bất kỳ thứ gì người khác không cần, cô nghĩ rửa sạch vẫn còn dùng được, thì sẽ mang về không ít. Có lần là một cái đèn bàn bị vỡ, thay bóng đèn là vẫn sáng, chiếc ghế thiếu chân, nồi cơm điện, dao, thớt… rất nhiều thứ, lấp đầy góc phòng cho thuê.

Phó Dã rất ghét, gọi cô là “vua nhặt rác”, chỉ nhặt những thứ vỡ, nếu thực sự muốn có thể mua mới, nhưng Tưởng Sương kiên quyết, mua đồ mới phải tốn tiền, rõ ràng đồ cũ vẫn còn dùng được, chỉ cần rửa sạch là xong.

Cậu đá một chiếc ghế thiếu chân, nó lăn vài vòng, thứ này được cô coi như báu vật.

“Tôi sẽ dọn sạch sẽ.” Tưởng Sương phân loại từng thứ, rửa sạch, mang ra ban công phơi, cô làm việc nhanh nhẹn, những thứ mới nhặt về cũng không làm cho căn nhà trở nên lộn xộn.

Thậm chí cả thùng carton và chai rỗng cô cũng không bỏ qua, mà sắp xếp gọn gàng, lúc nghỉ trưa cô mang đi bán phế liệu, đổi lấy một xấp tiền giấy, cô gấp lại, bỏ vào túi.

Phó Dã thấy vẻ mặt ham tiền của cô, gõ đầu cô, hỏi liệu cậu có bớt xén tiền công của cô không mà cô phải làm thế.

Cô không để ý, vui thú với việc này.

Sau vài lần, cậu cũng để mặc cô, lúc nghỉ ngơi thì vô tình sửa chân cho chiếc ghế đó. Về sau, chiếc ghế đó trở thành chỗ ngồi thường xuyên của cậu khi ăn, Tưởng Sương nhìn thấy, ngẩng cao cằm, vẻ mặt tự hào, như muốn nói “nhìn này, nếu không phải tôi nhặt về, cậu sẽ phải ngồi thụp xuống khi ăn”.

Lại còn một chậu cây chết, lá và cành đều khô héo, chỉ còn phần rễ hơi xanh, chưa chết hẳn, Tưởng Sương mang nó về, cho một chút nước và ánh sáng, thế mà nó thực sự sống lại.

Tưởng Sương khoe với cậu, hỏi: “Có giống cậu không?”

“Giống cái gì?”

“Chỉ cần một chút nước là sống được.” Kiên cường, sức sống mãnh liệt.

Phó Dã khẽ cười nhạo: “Đây có phải là lý do mà bây giờ cô không nấu ăn không, chỉ cần một chút nước, sống là được?”

“Quên mất.” Tưởng Sương nhe răng cười, đi vo gạo nấu cơm, nghe cậu làm ồn ào nói về việc cô ngược đãi mình, cô nhếch môi cười mãi. Lúc chợt quay đầu, cô thấy Phó Dã tựa vào lan can ban công, dùng một tay vuốt v3 cái cây.

Chiếc lá mới mọc non nớt, ẩn giữa những chiếc lá vàng già cỗi, bị vuốt đến lắc lư, như một chú chuột đất nhón đầu nhón cổ, quan sát thế giới mới trước mắt.

Tưởng Sương nói sai rồi.

Không giống cậu, mà giống cô.

Công việc chuyển nhà cũng không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Đôi khi cũng gặp phải khách hàng khó chịu, buộc tội họ ăn trộm và doạ gọi cảnh sát, chửi bới rằng tuổi trẻ không học hành mà đi làm thuê, cũng có người đàm phán thêm phí chuyển đồ nhưng khi đến nơi lại quay mặt không nhận. Tiếp xúc với càng nhiều người, càng thấy được nhiều điều xấu xa hơn.

Trước đây, Tưởng Sương chưa từng trải qua những chuyện như vậy.

Phó Dã đã trải qua nhiều, biết cách xử lý tình huống này, cậu còn ngang ngược hơn đối phương, lập tức tháo máy trợ thính, ánh mắt lạnh lẽo và đen kịt.

Gọi cảnh sát cũng được, nhưng đối phương chưa kịp nói hết câu, cậu đã bấm số điện thoại.

Khi mọi chuyện được giải quyết, cậu ngồi trong xe đếm tiền như thường lệ, sau đưa phần của cô sang, nhưng cô vẫn chưa chịu nhận.

“Sợ đến mức ngớ người à?” Phó Dã hỏi.

Tưởng Sương cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô vẫn nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra, thậm chí đã sẵn sàng ứng phó.

Phó Dã áp sát, nắm lấy tay phải vẫn còn nắm chặt của cô, từ từ mở bàn tay ra. Lòng bàn tay có hai vết đỏ, là do một khúc gỗ được cô nắm chặt trong lúc khẩn cấp, vì nắm quá chặt nên để lại dấu ép.

Lần trước ở cửa hàng tạp hóa, cô cũng như vậy, rõ ràng là sợ hãi đến chết.

“Cô từng đánh nhau chưa?” Cậu dùng ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, nơi có vết chai mỏng do làm việc lâu năm: “Với cơ thể nhỏ bé này của cô, lại dám xông vào chỉ có nước bị đánh.”

“Tôi có sức lực không nhỏ, tôi cũng có thể chống đỡ.” Tưởng Sương nói với vẻ nghiêm túc, muốn chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng.

“Vậy lần sau để cô đứng trước làm bia đỡ đòn.”

“Hả?”

Dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến cậu muốn cười, cậu cúi đầu, nhét số tiền vào tay cô và nói: “Nếu thực sự đánh nhau, cô hãy chạy. Cô ở đây chỉ làm tôi bị cản trở.”

“Tôi sẽ không chạy.”

Tưởng Sương nhìn thẳng, quyết tâm. Cô sẽ không chạy, cũng sẽ không làm cậu bị cản trở.

Giọng nói kiên định của cô khiến Phó Dã ngẩn người trong giây lát, nhưng chỉ trong thoáng chốc cậu đã bình thường trở lại. Cậu nhét tiền xong thì rút tay lại, không nói gì về câu trả lời của cô. Sau đó, cậu vặn chìa khóa xe, khởi động chiếc xe tải, lao vào đêm tối bao la.

Ngoài những chuyện đó ra, mọi thứ đều ổn.

Khi báo cáo tình hình với gia đình, cô cũng nói như vậy. Mọi thứ đều ổn, không có gì phải lo, ăn ngon, ngủ rất tốt, mọi người đều rất thân thiện, chăm sóc cô rất kỹ, những lời này cô luôn nói một cách dễ dàng.

Mợ dặn cô buổi tối ít ra ngoài, ngoài trời không an toàn, lo ngại một cô gái trẻ như cô sẽ gặp phải người xấu.

Tưởng Sương không có điện thoại, nên cô dùng điện thoại của Phó Dã để liên lạc. Đó là một chiếc điện thoại của người già chỉ để gọi điện và nhắn tin.

Danh bạ không có mấy người liên lạc, thường xuyên liên lạc nhất là bà nội Phó Dã, Phó Dã cứ vài ngày là lại gọi điện về, lo bà nội tuổi già dễ bị ngã hoặc va đập mà không ai hay.

Kết quả thi đại học vừa được công bố, nhưng không thể tra trên điện thoại được, tối hôm đó Phó Dã đưa cô đi tra ở nơi khác.

Trên đường đi, Phó Dã liếc nhìn cô, hỏi: “Cô có lo lắng không?”

Tưởng Sương lắc đầu, sau khi thi cô đã ước tính điểm số, không ngoài dự đoán thì chỉ có cao chứ không thấp.

Phó Dã đi trước, Tưởng Sương theo sau, vừa bước vào, một mùi khói tanh nồng xộc vào mũi, cô chỉ nhíu mày, nhìn thấy hai máy tính ở trong góc, có người ngồi trước sau, bên cạnh còn trống một chỗ, so với các nơi khác thì tương đối yên tĩnh.

Chưa đến giờ, Phó Dã bảo cô cứ thoải mái chơi trước.

Tưởng Sương ít khi dùng máy tính, chỉ tiếp xúc trong giờ học công nghệ thông tin ở trường, giờ học rất dễ dàng, cơ bản là tự do chơi, thường là xem phim, cô không hề chạm vào game. Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đeo tai nghe, chọn một bộ phim để xem.

Phim đường phố, miền Tây Bắc hoang vu, ống kính như phủ một lớp cát vàng, thô ráp và vàng nhạt, bản chất con người bị xóa mờ, những cảnh đấu tranh sinh tồn xuất hiện thường xuyên, hình ảnh tràn ngập bạo lực và máu me đen tối. Tưởng Sương xem say mê, Phó Dã mở game, liếc nhìn màn hình cô, vừa lúc thấy được nhân vật bị một cái rìu chém vào đầu, máu bắn lên kính xe, sau một lúc bị gạt nước lau đi. Cậu lại quay sang nhìn Tưởng Sương, đang đeo tai nghe, khuôn mặt nhỏ xíu không rời mắt khỏi màn hình, không hề chớp mắt, bình thản và yên lặng.

Khẩu vị khá nặng.

Phó Dã quay đi.

Phim xem xong, cũng gần 12 giờ.

Tưởng Sương đăng nhập QQ, nhóm lớp đã nổ ra từ lâu, tin nhắn liên tiếp, phần nhiều là trêu chọc, cũng có người lo lắng, thời gian càng đến gần, cảm giác lo âu như mang theo một quả bom sắp nổ bên người.

Cô cũng nhiễm phải không khí đó, thỉnh thoảng thở dài.

Đêm nay, sẽ quyết định số phận của cô.

Sau 12 giờ, Tưởng Sương nhập tài khoản và mật khẩu trên trang tra cứu, do đông người nên không dễ đăng nhập, cô thử nhiều lần mới vào được, thấy tổng điểm bắt đầu bằng 6, cô cũng thở phào, 643, cao hơn so với điều cô tưởng tượng.

Cô thở ra, như bụi đã lắng xuống, muốn cười nhưng mắt đã ươn ướt, sức lực toàn thân như bị xả hết, cô tựa vào ghế.

“Bao nhiêu điểm?” Phó Dã bên cạnh quay lại hỏi.

Tưởng Sương nghiêng người, nhường chỗ cho cậu nhìn, số điểm trên màn hình hiển thị rõ ràng, Phó Dã tựa tay, nhếch môi cười nhẹ.

“Thi khá cao.”

“Cũng được.”

Phó Dã nhẹ nhàng ừm một tiếng, mí mắt rũ xuống, cậu nheo mắt, xem từng môn điểm, tính toán lại một lần.

Xem xong hết, cậu cười nhẹ.

Tưởng Sương nhìn chằm chằm cậu, theo dõi những biến đổi nhỏ trên khuôn mặt của cậu. Khi cậu cười, cô cũng cười, như nhận được phần thưởng tốt nhất, cô không làm người bên cạnh thất vọng.

Hai người nhìn nhau, nụ cười vẫn còn.

Không có tiếng reo hò, không có động tác thái quá, nhưng cảm xúc như chiếc bánh quy rơi xuống nước, từ từ nở ra.

Cậu đưa chiếc điện thoại của mình, nói: “Gọi điện cho gia đình đi.”

Cậu và mợ vẫn chưa ngủ, đang chờ kết quả của hai người, cô gọi điện, bên kia nghe ngay, cô nói điểm số của mình, cậu rất hân hoan, lặp lại lời cô nói liên tục, mợ cười bảo cậu nói nhỏ lại. Sau một thoáng ồn ào, Trần Dương lại nghe máy.

Cô hỏi Trần Dương điểm số.

Trần Dương trả lời 512, lại hỏi: “Chị ơi, em có thể vào đại học loại một không?”

Tưởng Sương không nhịn được cười, cô cắn ngón tay, chân thành nói: “Chắc là được.”

Năm nay khó khăn không nhỏ, điểm tuyển sinh sẽ không cao hơn so với mọi năm, nhìn vào đó, Trần Dương có thể vào đại học loại một là chuyện chắc chắn.

Trần Dương hét lên như được giải tỏa, đối với cậu, đây đã là kết quả tốt nhất, sau khi hét xong, cậu bình tĩnh trở lại để tiếp tục điện thoại.

“Tiếng Anh vẫn còn thiếu một chút, nhưng 96 điểm, so với trước kia 30-40 điểm đã tốt hơn nhiều.”

“Đã rất tốt rồi.”

“À, chị ơi, điểm tổ hợp khoa học của chị là bao nhiêu?”

“…”

Cúp máy, Tưởng Sương mới để ý tin nhắn trên máy tính vẫn liên tục nhảy ra, Tô Nhuế cũng đến hỏi điểm số. Cô ấy thi cũng khá, đậu đại học loại một cơ bản là điều chắc chắn, nếu điểm tuyển sinh thấp thì vẫn có lợi thế ở chuyên ngành lựa chọn, nhưng khi cô ấy biết điểm của Tưởng Sương, dấu chấm than gần như chiếm hết màn hình.

“Sương Sương, cậu hơn tớ một trăm điểm ư? Tớ thậm chí không dám nghĩ, cho dù mở riêng một môn thi cho tớ, tớ cũng không thi bằng cậu.”

Tô Nhuế phân tích những trường đại học hàng đầu mà Tưởng Sương có thể vào, sau này cô ấy sẽ đến thăm cô, tính ra cũng gần như là nửa sinh viên của trường đó.

Còn có tin nhắn của các bạn học khác, hỏi thành tích cô, cô trả lời từng tin, có người ngưỡng mộ, có người khóc vì thi không tốt, kỳ thi đại học như một cái cây, có quả chín ngọt ngào, cũng không thiếu quả xanh chua chát.

Một người, là người luôn tranh giành vị trí thứ nhất với Tưởng Sương, họ Văn, Văn Duệ, lần này vẫn không thi vượt qua cô, nhưng cũng không thấp, 631 điểm.

Văn Duệ gửi một biểu tượng cười khổ: “Chấp nhận số phận làm học sinh đứng thứ hai muôn năm rồi.”

Tưởng Sương: “Tôi cũng từng là học sinh đứng thứ hai, cậu cũng từng đoạt giải nhất.”

Văn Duệ: “Không cần an ủi tôi, thua cậu tôi cũng không quá buồn, Tưởng Sương, cậu định đến thành phố nào?”

Tưởng Sương: “Chưa nghĩ kỹ.” Cô quả thực chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc này.

Vài phút sau, tin nhắn lại nhảy ra.

Văn Duệ: “Tưởng Sương, chúng ta hãy đến một thành phố, tốt nhất là cùng một trường đại học, học cùng một chuyên ngành, may ra còn cùng một lớp. Có điều này tôi vẫn luôn giữ trong lòng rất lâu chưa nói, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, thực ra tôi rất thích cậu, cậu đáp ứng đầy đủ mọi suy nghĩ của tôi về một người bạn gái. Tưởng Sương, tôi thích cậu, chúng ta đến một thành phố mới, bắt đầu một cuộc sống mới được không, tôi sẵn lòng mãi mãi thua cậu.”

“…”

Tưởng Sương hơi ngỡ ngàng, đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ, cô không kịp phản ứng. Nhìn lại suốt ba năm học phổ thông, Văn Duệ cũng chưa từng dành cho cô bất kỳ sự quan tâm đặc biệt nào, ít nhất là cô hoàn toàn không nhận ra.

Tình cảm này khiến cô trở nên bối rối.

“Xin lỗi.”

Tưởng Sương suy nghĩ kỹ, cuối cùng chỉ gõ được hai chữ, gửi đi rồi nhanh chóng đóng khung chat.

Cô ngồi một chỗ, trong đầu trống rỗng. Từng có một khoảnh khắc nào đó, cô cũng nghĩ về việc đến một thành phố mới và bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, đi cùng những người xung quanh trên một con đường, với những khát vọng như nhau… Tốt nghiệp, tìm một công việc xứng đáng, có một mức lương khá.

Nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Như một giấc mộng ảo, dễ dàng bị chọc thủng. Cô lại quay về với thực tại.

Tưởng Sương quay đầu nhìn Phó Dã, không biết từ khi nào cậu bắt đầu hút thuốc, nhắm mắt chăm chú vào màn hình đầy màu sắc, cậu hầu như không bao giờ hút thuốc trước mặt cô, khi nghiện thuốc thì đi ra ngoài hút, mùi thuốc lá cháy là mùi khô đắng, trên bàn để thuốc và bật lửa nhựa, cậu hút loại Hồng Tháp Sơn.

“Đi thôi,” cô nói.

Phó Dã phát ra tiếng “ừ” khẽ từ khoang mũi, vụt tắt điếu thuốc chưa hút hết: “Đợi chút, chơi hết ván này đã.”

Không khí còn sót lại mùi thuốc khó chịu.

Rẻ tiền, thuộc tầng lớp dưới.

Đó là cuộc đời của cậu, không phải của Tưởng Sương.

Làm xong một việc vào buổi chiều, mặt trời đã có vẻ chán nản, ánh vàng trải rộng khắp thành phố, lóng lánh chói chang, như sự nóng bỏng trước khi lửa tàn.

Cả hai người đều đẫm mồ hôi, lấy khăn lau mặt, mồ hôi ướt chảy đến góc mắt, hơi cay. Mồ hôi thấm ướt quần áo, dính chặt vào da, cả hai đều đã quen. Lên xe, Phó Dã bật quạt điện mà cậu đã lắp, mặt Tưởng Sương ửng đỏ, chống tay dựa vào xe, làn gió thổi vào cũng nóng, nhưng vẫn tốt hơn là ngột ngạt.

Hóng gió một lúc, hai người nhìn nhau.

“Tối nay còn một việc nữa, được chứ?”

“Ừ, không vấn đề gì.”

Tưởng Sương gãi gãi đầu, mấy sợi tóc trước trán rủ xuống mi mắt, cô gạt sang bên, để lộ vầng trán đầy đặn.

Phó Dã ngồi nghiêng người, dựa vào cửa xe, để hoạt động tiện lợi, cậu chỉ mặc áo ghi-lê xám và quần ngắn, làn da của cánh tay, cổ và hai bên vai bị nắng nhuộm thành màu mật đen, đường nét cơ bắp càng ngày càng rõ ràng, một tay cậu đặt trên vô lăng, gân xương trên mu bàn tay hiện rõ.

Chai nước suối đã uống hết, Tưởng Sương đặt chai trống ở cạnh cửa xe, để tiện mang đi khi xuống xe, nhưng triệu chứng khát vẫn chưa giảm, cô ho khan khó chịu.

“Đi mua.” Phó Dã chỉ tay ra ngoài.

Tưởng Sương quay đầu nhìn ra ngoài, cách một con phố, bên đường là một cửa hàng trà sữa. Khác với quán nước ở huyện, đây là chuỗi cửa hàng. Cô đã nhìn thấy vài cửa hàng, trước cửa có nhiều người, trông có vẻ kinh doanh rất tốt, Tưởng Sương chưa từng uống một lần nào.

Phó Dã đưa tờ năm mươi, cậu hất cằm, bảo cô đi mua: “Hôm nay kiếm được nhiều việc, kiếm được nhiều tiền.”

“Được, đợi tôi.”

Tưởng Sương không lấy do bản thân có tiền, cô mở cửa xe xuống, mang theo chai nước suối trống, vứt vào thùng rác bên đường. Càng đến gần quán nước, bước chân cô càng chậm, cô nhìn vào cửa hàng xinh đẹp chỉnh tề, trong lòng lo lắng, không biết phải đặt thế nào, đặt cái gì, cô chưa từng uống, liệu cô có bị chê cười vì sự vụng về không… cô cắn răng đi qua đường.

Trước cô, có vài cô gái đi tới, tuổi tác của họ có vẻ tương đương với cô, xinh đẹp rạng rỡ, quần áo chỉnh trang. Họ đi đến quầy và bắt đầu đặt hàng, trò chuyện cười nói rất tự nhiên và bình thường.

Tưởng Sương dừng bước, cô cúi đầu nhìn mình, áo phông nam rộng thấm mồ hôi một mảng, giày sắp bong keo, cánh tay đen nhẻm, thậm chí bị cháy nắng quá mức mà đỏ lên rồi bắt đầu bong da, mái tóc ngắn còn chưa dài quá tai, xù xì lộn xộn, thậm chí cô còn có thể có mùi, mùi hôi của mồ hôi và bụi đất.

Như hai thế giới khác nhau, cô đi vào, cố gắng chen chân vào thế giới kia.

Những cô gái kia chẳng có lỗi gì, thậm chí họ còn không để ý đến cô, không hề có ánh mắt không thiện cảm hay khinh miệt, chỉ đứng ở đó thôi mà đã khiến cô cảm thấy một sự tự ti trước đây chưa từng có dâng lên.

Tưởng Sương mím môi, trên trán là những hạt mồ hôi nhỏ, sự mỏng manh trong nội tâm của cô bị phơi bày dưới ánh nắng, khiến cô khó mà bước tiếp.

Chỉ cần không nhìn, không thử, cô có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, cô vẫn có thể an nhiên ở thế giới của mình, nơi mà không có ánh mắt đánh giá của người khác.

Tưởng Sương nắm chặt vạt áo, quay người bỏ đi.

Phó Dã đã xuống xe, đang hút thuốc, thấy cô trở về tay không thì nhăn mày hỏi: “Sao không mua?”

Tưởng Sương giả vờ bình tĩnh, nói mình không khát lắm, cũng không muốn uống, đi mua hai chai nước suối còn tiết kiệm tiền hơn.

Thậm chí để trông thật hơn, cô còn ép bản thân nở một nụ cười.

Phó Dã liếc nhìn phía sau cô, ngón tay kẹp điếu thuốc hút một hơi cuối cùng rồi vứt đi, cậu dùng chân dập tắt đầu thuốc, bước những bước dài về phía cô. Tưởng Sương vẫn đang nói về cửa hàng tiện lợi phía trước và cô sẽ đi mua, chưa kịp nói hết câu, một cánh tay đã vươn tới, nắm lấy cổ cô, hung hăng xoay cô lại, cánh tay đó đặt lên vai cô, kéo cô quay trở lại.

Cô nhìn thấy hướng cậu đang đi.

Tưởng Sương vẫn còn đang vùng vẫy, quay đầu ngửi thấy mùi thuốc lá nơi ngón tay cậu, lo lắng nói: Tôi không muốn uống, thật sự không muốn uống nữa.”

Phó Dã như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.

“Phó Dã!” Cô khẽ gọi cậu.

Cửa hàng trà sữa càng lúc càng gần, Phó Dã giơ tay, nói “nhường chỗ”, các cô gái phía trước nghe thấy liền nhường đường, cậu ôm lấy cô, đi đến quầy, để cô đứng tại đó, ngón tay chỉ vào thực đơn trước quầy, hỏi cô muốn uống gì.

Nhân viên ngẩn người một chút, ánh mắt lướt qua mặt hai người, những người xung quanh có lẽ cũng đang nhìn. Tưởng Sương cúi đầu, tim đập loạn, không dám nhìn, trong đầu cô toàn là tiếng ồn ào, hỗn loạn như bề mặt nước sôi.

“Xin chào, quý khách muốn uống gì?” nhân viên mỉm cười hỏi.

Tưởng Sương bị kẹp chặt trong vòng tay Phó Dã, hai cơ thể áp sát nhau, cô cảm nhận được hơi nóng mãnh liệt từ cơ thể cậu, cũng ngửi thấy mùi mồ hôi và bụi đất trộn lẫn, lòng tự trọng và tự ti của cô đang giằng co, khiến cô khó chịu đến mức không thể chịu đựng nổi.

Nhưng Phó Dã có sức lực rất lớn, cô không thể thoát ra, chỉ đành bị ép ngay tại đó.

Âm nhạc trong cửa hàng vẫn phát, đối với Phó Dã đây là thứ gây nhiễu, cậu quay đầu, chiếc máy trợ thính ở tai nghiêng về phía nhân viên, đường hàm rõ ràng và kiên quyết, hỏi nhân viên có gợi ý gì không.

Nhân viên hơi cứng người, nhận ra cậu đang đeo máy trợ thính, họ bèn cúi người xuống, bắt đầu giới thiệu với tốc độ nói chậm lại.

Khi giới thiệu xong, Phó Dã nhìn chằm chằm vào cô, kiên nhẫn hỏi: “Uống gì?”

Tưởng Sương ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của cậu. Đó là ánh mắt bình tĩnh, không quan tâm, thản nhiên, đầu tóc của cậu nhuộm màu xám, mặc quần áo chợ rẻ tiền, làm những công việc chân tay bẩn thỉu, đứng đây toàn mồ hôi, tư thế thoải mái lỏng lẻo, giống như những người khác, không có gì khác biệt.

Họ chỉ đơn giản đi qua, đứng ở đây, dùng tiền kiếm được để đổi lấy một ly đồ uống mát mẻ.

Chẳng ăn cắp, chẳng cướp giật, có vấn đề gì sao?

Tưởng Sương chớp mắt, dần bình tĩnh lại.

Hai người mua hai ly, họ đều không thích đồ ngọt nên gọi mức độ ngọt ba phần, Phó Dã mang về xe tải, châm ống hút, uống một ngụm lớn, hơi mát lan tỏa khắp ruột gan, thoải mái đến mức khiến cậu muốn thở dài.

Tưởng Sương uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn cậu, Phó Dã đã uống gần hết, cậu nhíu mày liếc cô một cái, ánh mắt như nói, thứ này cũng chẳng ngon, không hiểu sao nhiều người lại mua.

Cô tựa vào ghế sau, quạt điện vẫn quay xòng xành, cô cúi mặt mỉm cười, một cách chân thành.

Sau này, Tưởng Sương không bao giờ uống được ly trà sữa ngon như thế nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.