Dư Ôn - Kim Vụ

Chương 22: Ôm nhau




Lưu ý: Chưa beta

Ánh mắt giao nhau, Tưởng Sương cũng không hề có ý định lùi bước, cô giả vờ bình tĩnh đáp: “Đã từng hôn nhau rồi mà.”

Ánh mắt cô thẳng thắn, giả trang dũng cảm.

Nhưng dù sao cũng chỉ là giả vờ, dễ dàng bị nhận ra. Đầu ngón tay Phó Dã vuốt qua môi cô, động tác hơi mạnh, như để xả một loại cảm xúc nào đó. Phó Dã buông tay, ngọn nến nhảy múa trên khuôn mặt, anh bảo cô đi ngủ sớm, còn mình thì ra ngoài hút thuốc.

Tưởng Sương nhìn ra cửa sổ, khói trắng nhẹ nhàng, như không thể tan ra, bao phủ người bên ngoài.

Cô thở d ốc, nhịp tim sau khi nhanh chóng đập mạnh dần bình ổn. Một lúc, cảm xúc phức tạp, cô yên lặng nhìn chằm chằm ánh nến, sau đó ăn hết miếng bánh kem của mình. Nến đã cháy hết gần một nửa, cô thổi một hơi, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Tưởng Sương ngồi một lúc.

Giờ đây cô không biết mối quan hệ của họ là gì nữa.

Nhưng cả hai đều rõ, giữa họ đã có chút khác biệt rồi. Mặc dù cả hai đều cố gắng giữ mối quan hệ như trước, nhưng trong từng cử chỉ, vẫn luôn tiết lộ chút tình cảm kín đáo.

Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi.

Tưởng Sương thầm nghĩ, cô đã trưởng thành!

Việc tiếp xúc với thị trường đồ cũ là một sự tình cờ. Giúp người chuyển nhà, đóng gói giúp người ta, luôn có một số đồ bị loại bỏ, không thể mang đi, nhưng lại tiếc không thể vứt. Khi đó, thị trường này chưa được mở rộng lắm, điện thoại di động còn đang phát triển, 4G còn là từ ngữ mới, trong môi trường tương đối khép kín, sự phát triển diễn ra chậm chạp hơn. Việc mua bán đồ cũ vẫn diễn ra ở chợ. Phó Dã đã dành dụm được một số tiền, thu mua những món đồ cũ mà người khác không muốn, kéo về nhà làm sạch và sửa chữa đơn giản, sau đó bán lại cho những người quen cần.

Ban đầu cũng kiếm được chút tiền lẻ khi đứng bán ở chợ đồ cũ, sau đó tìm ra được cách bán lại cho các xưởng đồ nội thất để làm mới… Sau khi nhận thấy nhu cầu, họ bắt đầu tự làm, thu mua đồ đạc, tìm xưởng làm mới sửa chữa, bán cho những người ở nông thôn hoặc một số người thuê nhà.

Tưởng Sương rất thích làm việc này, phù hợp với tính cách tiết kiệm không phí phạm của cô. 

Cô không chán việc lục lọi những thứ bị vứt đi, sau khi được cô lau chùi cẩn thận, chúng lại trở nên có giá trị. Quá trình đó mang lại cho cô một niềm thỏa mãn vô bờ.

Phó Dã không đánh giá cao những thứ Tưởng Sương để lại, dù có sửa chữa cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cô cứng đầu, không muốn vứt bỏ. Số tiền bán được từ những thứ do cô sửa chữa sẽ để lại cho cô, vì vậy cô càng thích làm việc này hơn.

“Ham tiền.” Cậu nói cô là người ham tiền, nhưng vẫn để cô làm, coi như một thú tiêu khiển.

Dần dần, việc chuyển nhà không còn cần thiết nữa, họ bắt đầu tìm các cách để thu mua đồ cũ, chạy khắp thành phố. Không nhàn nhã hơn so với việc chuyển nhà trước đây, nhưng lại thoải mái hơn. Việc thu hồi vốn không nhanh, nhưng lại kiếm được nhiều hơn.

Thời gian trong xe của hai người nhiều hơn, cả hai mặc áo phông quần short, cố gắng mặc mát nhất có thể để chống chọi với cái nóng của mùa hè. Đôi khi họ ngủ luôn trong xe, mở cửa sổ, quạt thổi trực tiếp, cánh quạt quay không mệt mỏi, khi tỉnh dậy, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.

Phó Dã xuống xe mua que kem, bóc bọc, cắn một miếng, miệng và cổ họng đều lạnh lẽo, hơi thở ra cũng lạnh.

Trong thời gian chờ đợi, Tưởng Sương cầm sách đọc. Phó Dã chán chường liếc cô một cái, hỏi cô đang đọc gì, cô liền đọc to cho cậu nghe, đó là tác phẩm “Anna Karenina” của nhà văn Nga Tolstoy.

Giọng cô rõ ràng, trong trẻo, vừa lạnh lẽo vừa êm dịu.

“Trang phục và tư thế của cô ấy chẳng có gì khác thường, nhưng Levin ngay lập tức nhận ra cô giữa đám đông, như việc tìm ra một bông hồng giữa đám cỏ gai. Tất cả đều tỏa sáng vì cô ấy…”

Cô cũng từng đọc cho cậu nghe cuốn sách “Mặt Trăng và Sixpence” của Maugham: 

“Cuộc đời dài lại chóng vánh, có người nhìn thấy bụi bặm, có người nhìn thấy các vì sao. Mặt đất đầy rẫy những đồng sixpence, nhưng anh ta lại ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng.”

“…”

Phó Dã dựa vào cánh cửa xe, một tay đặt trên vô lăng, khi nghe cô đọc, có một cảm giác quá chăm chú, im lặng, nghiêm túc, làm cho người khác muốn cô tiếp tục đọc.

Cậu không quan t@m đến câu chuyện, chỉ muốn nghe giọng của cô, như thể để bù đắp cho những năm tháng vô thanh trước đây.

Tưởng Sương đọc xong, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Dã đã ngả đầu ngủ.

Cô ngừng không đọc nữa, cúi đầu, lật trang sách nhẹ nhàng hơn, tiếp tục chìm đắm trong câu chuyện.

Một ngày bận rộn, bữa tối được giải quyết tại một quầy ăn vỉa hè. Cả hai uống một chai đồ uống lạnh, đêm về ngã lưng là ngủ, sáng hôm sau vừa sáng đã thu dọn ra đi.

Những ngày này khá bận rộn nhưng cũng đầy đủ.

Không có gì giải trí, nhưng hai người cũng sẽ tranh thủ đi xem phim. Hôm đó khi lái xe ngang qua một trung tâm thương mại mới xây, biển quảng cáo rạp chiếu phim vô cùng nổi bật, Tưởng Sương đang muốn nhìn kỹ hơn, Phó Dã dừng xe bên đường.

Tưởng Sương nhìn cậu: “Sao thế?”

“Đi xem phim.” Phó Dã mở cửa xe bước xuống.

Tưởng Sương chưa từng xem phim, cô đi theo sau, hỏi giá vé có đắt không.

“Lải nhải.”

Phó Dã không trả lời, bước dài vào trong.

Tưởng Sương thấy giá vé mà kinh ngạc, cô kéo áo Phó Dã, muốn nói rằng về nhà xem ti vi cũng được, số tiền này không đáng chi.

Cậu kéo cô lại, ấn vào màn hình hỏi: “Xem phim nào?”

Đây là lần đầu cả hai đi xem phim, lần mò mua vé ở quầy, chọn ngẫu nhiên một bộ phim sắp chiếu, mua coca và bắp rang, phim sắp bắt đầu, hai người mò mẫm tìm chỗ ngồi.

Tưởng Sương ôm bắp rang, hơi thở đầy mùi ngọt ngào.

Màn hình rất lớn, gần như chiếm toàn bộ bức tường, những thứ này cô từng thấy trên ti vi, nhưng khi trực tiếp thì lại là một trải nghiệm khác.

Có vẻ bộ phim này là một bộ hài kịch, Phó Dã không nhớ rõ, chỉ nhớ những tiếng cười nổ ra từng đợt, cậu liếc sang, Tưởng Sương chăm chú nhìn màn hình, đáy mắt có chút ẩm ướt, trong bóng tối long lanh như sao, thỉnh thoảng cũng cười, kín đáo, môi mím lại, bên môi là đường nét mờ nhạt của nếp nhăn. Phó Dã quay đầu, ngón trỏ chạm qua hốc mày, miệng cũng mỉm cười.

“Cậu cũng ăn đi.” Tưởng Sương đưa bắp rang.

Phó Dã lấy, bốc vài hạt bỏ vào miệng rồi thôi, cậu chê ngọt, bảo cô đừng lãng phí mà ăn hết.

Tưởng Sương ôm nó, ăn đến khi phim kết thúc, trái tim cứ đập liên hồi, cô mím môi cười, e thẹn nhưng không che giấu được niềm vui.

Sau khi xem phim xong đã là 11 giờ đêm.

Những chiếc xe đỗ quanh đó đã rời đi, chỉ còn lại chiếc xe bán tải của hai người bọn họ, ánh đèn đường cũng keo kiệt không chiếu vào.

Xung quanh tĩnh lặng.

Tâm trạng của Tưởng Sương vẫn còn đắm chìm trong bộ phim, cô khen với Phó Dã rằng phim quay rất hay, có chỗ gây cười cũng có chỗ làm rơi nước mắt, cái kết bất ngờ vừa trong dự đoán lại ngoài dự đoán, cô hiếm khi nói nhiều như vậy, líu lo như một chú chim sẻ nhỏ.

Phó Dã lắng nghe, cũng bị ảnh hưởng bởi không khí của cô.

Chỉ một bộ phim mà đã khiến cô vui đến như vậy.

Tưởng Sương càng nói càng hào hứng, bước về phía trước mãi mới phát hiện Phó Dã không theo kịp.

“Tưởng Sương.” Phó Dã gọi cô.

Tưởng Sương không hiểu, ngẩng mắt nhìn cậu, nét mặt sinh động: “Gì thế?”

Cô chủ động lại gần, đó là thói quen, lo rằng cậu không thể nghe rõ giọng của mình.

Cho đến khi, Phó Dã nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô.

Không khí lẫn mùi gỉ sét, xăng dầu, ẩm ướt, chẳng phải một nơi lãng mạn để hôn, thậm chí nụ hôn còn vụng về, non nớt, môi răng chạm nhau, lực không vừa, va phải cả răng.

Cả hai đều đau, nhưng không ai buông ra.

Môi áp sát, chỉ theo bản năng mà lại gần, thận trọng khám phá, trao đổi hơi thở, cảm nhận nhịp tim đang cuồng loạn.

Tưởng Sương mở mắt, bắt gặp đôi mắt đen láy của Phó Dã.

Trong đầu trống rỗng, cô quên hết những gì vừa xem, chỉ nhớ hình dáng đôi mắt cậu rất đẹp.

“Về thôi.”

“Được, về nhà.”

Tưởng Sương mím môi.

Trên đường, cửa sổ xe được hạ xuống hoàn toàn, gió thổi ào vào, Tưởng Sương úp mặt vào cánh tay dài, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn người bên cạnh. Cậu ở tuổi đôi mươi, lái xe với vẻ già dặn, da rám nắng, góc mặt càng thêm sắc nét, cánh mũi cao và sống mũi in một bóng mờ.

Cô phải cắn chặt môi mới không cười ra tiếng.

Hai người đã quen nhau được hai năm.

Khoảnh khắc có cảm giác khác thường, Tưởng Sương cũng không thể nói rõ, có lẽ từ lần đầu gặp, cậu từ trong bóng tối bước ra, vết máu trên người rất đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo và hoang dã, cũng có thể là lúc cậu ném túi cam đến cho cô, phía sau là một bầu trời hoàng hôn, hay khi cậu đưa tay về phía cô… Sự rung động luôn đến ở một giây phút nào đó, nhưng không thể truy tra đến nguồn gốc ban đầu.

Trước đây, cô chưa từng có cảm giác này, cô biết mình khác biệt thế nào so với những người cùng trang lứa, cuộc đời cô u ám và khó khăn, cô biết mình không có tập sửa bài để sửa lại cuộc đời này. Sai là sai, không có cơ hội sửa chữa, trong lòng cô luôn giấu kín những điều, miệng thì rất kín, không nói gì, tất cả đều chôn sâu trong tim.

Cô mong có người hiểu, dù không nói, dù cô nói không muốn, nhưng vẫn hiểu được mong muốn mãnh liệt mà cô khao khát hơn bất kỳ ai.

Tưởng Sương nghiêng đầu, cười một cách thanh thản.

Nụ cười này bị Phó Dã bắt gặp, xe dừng lại ở đèn đỏ, Phó Dã nhìn cô, hỏi một cách khó chịu và bất cần: “Cười cái gì?”

Từ giọng điệu nghe chừng như đang nói: cười cái quái gì đấy.

Thực sự rất khó chịu.

Còn khó chịu hơn cả cô nữa.

“Không có gì.”

Tưởng Sương quay đi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, gió quật vào hàng mi, cô nhăn mũi, nụ cười rạng rỡ lan tỏa trên môi.

Phó Dã nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, khóe mắt vẫn có thể thấy từng cử động của cô, khi xe khởi động lại, cậu mỉm cười thầm.

Đó là khoảng thời gian rất hạnh phúc.

Tưởng Sương cùng Phó Dã chạy khắp thành phố, thỉnh thoảng đi đến các huyện, chiếc xe bán tải phát ra tiếng ồn quá tải nhưng họ vẫn kiên cường chịu đựng. Phần lớn thời gian cô ngồi trong xe, nhìn Phó Dã thương lượng với đối phương. Cậu ít nói, không dùng lời ngoa ngoắt, có thể thương lượng về giá thì thương lượng, không được thì cũng không ép buộc, cậu thu lại sự sắc bén, không còn dùng nắm đấm nữa mà vẫn có thể sống êm đẹp.

Miễn là ở bên cậu, cô sẽ cảm thấy bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không sao, cậu sẽ giải quyết.

Tưởng Sương sẽ lén học theo, học cách thuyết phục và đàm phán của cậu, cô không muốn trở thành người luôn được bảo vệ.

Đôi khi, họ bận đến rất khuya.

Trên đường về, Tưởng Sương ngủ gục trên ghế, đêm ít xe, Phó Dã giảm tốc độ, cậu không hề buồn ngủ, trái lại còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu nhạy cảm với con số, càng làm việc càng thấy thị trường rộng mở.

Cứ chạy như thế này, cũng chỉ kiếm được vài đồng mồ hôi nước mắt, cậu không cam lòng với điều đó.

Khi đến phòng trọ, Phó Dã nhìn sang Tưởng Sương, thấy tóc cô dường như đã dài hơn, không còn như mái tóc nhím trước đây nữa, trông mềm mại hơn, ép sát bên tai. Cô thở đều đặn, sau nhiều ngày bôn ba như vậy, cô cũng đã rèn luyện được một số kỹ năng, chẳng hạn như giờ đây cô có thể ngủ được an giấc ngay cả trên xe. Cậu sắp xếp đồ đạc trong xe một cách gọn gàng, xong xuôi lại ngồi một lúc, nhận ra đã muộn, liền vuốt nhẹ tóc cô và đánh thức cô dậy.

Tưởng Sương mơ màng mở mắt.

Phó Dã ở ngay trước mặt cô, nói: “Về rồi, lên lầu mà ngủ.”

“Được.” Tưởng Sương ngáp dài, đẩy cửa xe ra.

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt còn đờ đẫn, vô thức dụi mắt, cơ thể chưa hoàn toàn tỉnh táo, bước chân loạng choạng.

Chưa được vài bước, tay đã được nắm lấy.

Phó Dã đi phía trước, cô đi sau, chỉ thấy bóng lưng cậu, cô cứ thế theo cậu lên cầu thang.

Về đêm, cô mới chợt nhận ra, đó là một trong số ít lần họ nắm tay nhau, tự nhiên như thể đã từng làm vậy rất nhiều lần.

Những ngón tay siết chặt rồi buông lỏng, cảm giác nắm tay lúc nãy dường như vẫn chưa tan.

Thông báo nhập học nhanh chóng đến, Tưởng Sương vẫn như thường lệ đi quán net xem. Cô nhìn thấy trạng thái đã trúng tuyển vào nguyện vọng đầu tiên, không cần phải điều chỉnh gì thêm nữa, chuyên ngành là máy tính ở trường tốt nhất trong tỉnh. Phó Dã thường xuyên tra cứu thông tin về trường đại học, diện tích, môi trường ký túc xá, tỷ lệ việc làm, cuối cùng không tự chủ nở nụ cười, di chuột lên xuống, đọc đi đọc lại, không bỏ sót một chữ, đọc xong thì gật đầu thỏa mãn.

Cứ thế, cũng không tồi.

Trần Dương cũng đã được tuyển, sẽ phải vượt qua gần nửa bản đồ. Thông báo nhập học đến sau vài ngày, cậu và mợ đã cất giữ như một bảo vật.

Văn Duệ đi Thượng Hải, gửi tin nhắn cho Tưởng Sương: “Từ giờ chúng ta sẽ cách xa, cậu phải biết chăm sóc bản thân.”

Phó Dã liếc thấy, khẽ cười khẩy.

Tưởng Sương mỉm cười, đáp: “Được, chúc cậu thành công rực rỡ.” Sau đó tắt khung chat, đóng trang web, quay sang hỏi Phó Dã bữa tối nay ăn gì.

Được tuyển là chuyện lớn, tất nhiên phải ăn mừng.

Cuối cùng, họ ăn lẩu, trong nồi toàn là ớt, dầu đỏ sôi sùng sục, mùi ớt và dầu bò thơm nức. Ăn đến gần xong, môi hai người cay đỏ bừng, thậm chí nước lạnh cũng không giảm được độ cay. Tưởng Sương yếu đuối đến mức rơi nước mắt vì cay, cô lén lau đi. Quay đầu lại nhìn, nhiều chuyện đã trở thành mây khói, cô đang thực sự sống ở hiện tại và sẽ sống cho tương lai.

Tưởng Sương nâng ly, trong ly là nước mơ, gương mặt cô ửng hồng, có lẽ vì độ cay hoặc vì hơi nóng, lúc này trông cô có vẻ ngớ ngẩn.

Không phải chỉ một chút, mà là ngớ ngẩn đến mức khiến người ta phì cười.

Tuy Phó Dã chê bai cô nhưng vẫn cầm ly, nhanh chóng chạm ly với cô.

Bữa tối hôm đó ăn quá no, cô nhất định phải trả tiền, dù không uống rượu nhưng vẫn như say, nhíu mày trừng mắt nhìn cậu, phòng thủ để ngăn cậu móc ví, cho đến khi cô trả xong tiền, đôi lông mày mới hạ xuống rồi trở lại như cũ.

Phó Dã khẽ cười nhạo.

Cậu cũng đã về nhà một lần.

Địa điểm chở đồ đạc không xa nhà lắm, chạy xe khoảng hai mươi cây số là tới. Phó Dã về thăm bà ngoại, Tưởng Sương cũng tranh thủ về nhà, ở lại một đêm rồi đi tiếp ngày hôm sau.

Phó Dã mang theo quạt mới về, đặt trong phòng bà nội. Cậu cắm điện thử, cánh quạt quay nhanh. Bà nội ngồi trên giường, mái tóc ngắn bạc bay lên, bà lau trán, mỉm cười e thẹn, tay vẫn nắm chiếc quạt mo cũ, nói trời không nóng nên không cần phải tốn tiền.

“Con đã mua rồi, bà cứ xài đi, đừng tiếc của.” Phó Dã nói.

Bà nội nhìn quạt, lầm bầm: “Phí điện.”

“Con trả tiền điện.”

“Đừng phung phí, con còn nhiều chỗ phải dùng tiền.”

Trong phòng để nguyên hộp quà chưa mở, bà nội bảo Phó Dã mang đi ăn đi, bà già rồi không ăn nhiều, những thứ này để ở nhà bà cũng chỉ là lãng phí. Phó Dã liếc qua, hỏi là của ai.

Bà nội có vẻ không tự nhiên, ngồi một lúc rồi mới nói: “Bố con… đã về.”

“Ông ta về làm gì?” Phó Dã đang sửa chiếc tivi cũ hỏng, thời gian đã lâu, cậu ngồi xổm xuống, tháo ốc vít, nheo mắt, trông không có gì bất thường.

“Bà không biết, nó còn đi thăm mộ ông nội, cũng nhắc đến con, biết con hiện giờ đã thành đạt, nó cũng khá vui, hiện nay nó chạy xe ôm, ngày nào cũng bận, hầu như không có thời gian ăn uống, dạ dày cũng đã bị hư hỏng… ” Bà nội ngập ngừng: “Có thời gian, con cũng đi gặp cha con đi.”

“Không có thời gian.” Phó Dã nhìn bên trong ti vi, dây điện đã cũ, ốc bị lỏng, cậu vặn chặt lại, sửa gần xong. Cậu bật nguồn, hình ảnh nhấp nháy, không rõ lắm, cậu liền đánh một cái, đúng là sáng hẳn ra.

Bà nội thở dài, không nói gì thêm.

Phó Dã ở nhà sửa đủ chỗ, những thứ không thể sửa thì vứt đi hết, đến chiều mua thịt và rau về nấu vài món. Tối, bà nội xem tivi, cậu nhét một phong bì tiền vào tay bà.

“Bà đừng tiết kiệm quá, giờ đã có tiền rồi, bà muốn ăn gì thì mua cho mình.”

Bà nội đẩy lại: “Bà ba bữa ăn no nê rồi, còn mua gì nữa, tuổi già như bà còn cần gì, để dành tiền cho con đi, đừng phung phí, con phải để dành.”

“Cứ lấy đi, về sau đừng làm việc nặng nhọc, để ruộng cho người khác thuê, đợi một thời gian nữa, con sẽ đón bà lên thành phố.”

“Không đi đâu, bà ở đây, con đừng lo, bà khỏe lắm.”

Tiền được cậu cứng rắn nhét vào tay bà.

Phó Dã nói: “Con sẽ nuôi bà, bà đợi con đến đón, đừng đi đâu hết.”

Bà nội lau mặt: “Con vẫn còn là một đứa trẻ, quan tâm chuyện chăm sóc hay không chăm sóc gì đó làm gì, bà vẫn có thể tự chăm sóc bản thân mà không cần ai giúp đỡ.”

Hôm sau, trên đường quay về, Tưởng Sương nhận thấy Phó Dã rõ ràng có vẻ không vui, im lặng hơn bao giờ hết. Cô hỏi thăm vài câu, cậu bảo không sao, không muốn nói nhiều, vì vậy cô cũng không hỏi thêm.

Vài ngày sau, họ lại gặp nhau.

Phó Dã và Tưởng Sương vừa trả hàng xong, xe dừng, hai người xuống xe. Một người từ chỗ râm mát đi tới, là một người đàn ông trung niên gầy cao, trên trán có vài sợi tóc trắng. Ông ta bước ra chỗ nắng, nheo mắt, nhìn chằm chằm Phó Dã. Đôi mày đậm, gò má cao, tổng thể gương mặt có vẻ nghiêm nghị.

Phó Dã nhìn thấy người đàn ông, nhíu mày, động tác đóng cửa xe trở nên thô bạo hơn.

Tưởng Sương đoán chừng đây là cha của Phó Dã.

Phía sau người đàn ông trung niên là một người phụ nữ dắt một đứa trẻ năm sáu tuổi, đứng khá xa nên không thấy rõ mặt.

“Con cũng biết lái xe à?” Người đàn ông bước tới, liếc nhìn chiếc xe tải cũ kỹ, mở lời với giọng điệu bình thản.

Tưởng Sương nhìn Phó Dã, nói: “Tôi sẽ lên lầu trước.”

“Được.”

Phó Dã đáp lại.

Cô đi xa, quay lại thì thấy hai người đã đứng gần nhau. Cô chỉ nhìn thấy lưng Phó Dã, không biết cậu đang nói gì hay có biểu cảm như thế nào.

Lần này cậu về với tâm trạng không tốt, chắc hẳn liên quan đến người cha của mình.

Thực tế, cậu chẳng có gì để nói, cậu và ông ta đã không gặp nhau suốt mười năm, hoàn toàn không liên lạc. Phó Dã là người bị bỏ rơi, và người bỏ rơi cậu cũng không phải để xin lỗi hay tìm kiếm sự thấu hiểu. Ông ta bảo Phó Dã phải cẩn thận khi lái xe, đừng uống rượu, đừng lái nhanh, kiên nhẫn hơn, đừng nóng nảy khi gặp chuyện, như thể khoảng trống mười năm không hề tồn tại, giờ đây ông ta đóng vai một người cha, giả vờ giảng dạy những điều ông ta cho là đúng đắn.

Ông ta hỏi cô gái vừa rồi có phải bạn gái của cậu không, lại nói việc hẹn hò không phải là điều xấu, nhưng sống chung thì không tốt, là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm.

Trách nhiệm.

Hai từ này dễ dàng tuôn ra khỏi miệng ông ta.

Cha Phó Dã gọi vợ và con đến, đứa bé có nét giống mẹ, mặt tròn, mắt to, mi dài. Ngoan ngoãn nghe lời, nhỏ giọng gọi cậu là “anh trai”, đứa bé hơi e thẹn, ẩn náu bên cạnh mẹ, tò mò nhìn cậu chăm chú.

Anh trai.

Phó Dã lẩm nhẩm hai từ này, bất ngờ thấy lòng mình bình tĩnh.

Hồi nhỏ, cậu từng mong cha quay lại.

Càng lâu, cậu càng hiểu ông sẽ không quay lại, và cũng không cần ông quay lại nữa. Cậu nghe bà nội kể ông ta đã kết hôn, có con mới, lần này chắc hẳn đã ổn định.

Cậu không trả lời, đứa bé nhìn mẹ thất vọng, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh trai không để ý đến con?”

“Đi chơi đi.” Cha Phó Dã gật đầu.

Người phụ nữ lại dắt con vào chỗ râm mát.

“Ba chuẩn bị về, nhưng muốn gặp con trước. Con có gặp mẹ con chưa? Bà ta giờ ra sao? Bà ta thật tàn nhẫn. Con đã lớn như vậy rồi, bà nội con không khỏe, con đừng chỉ lo cho bản thân, nếu có điều kiện hãy đón bà về chăm sóc, bà đã nuôi con lớn, con phải tốt với bà…”

Cha Phó Dã vẫn không giãn nét mày, có lẽ do ánh sáng chói chang, ông ta vô thức nheo mắt, hay là vì điều gì đó khác.

Nói quá nhiều, nghe thật khó chịu.

Phó Dã tháo máy trợ thính ra, ngẩng cằm nhìn thẳng, thái độ hoàn toàn rõ ràng, không hề che đậy.

Cậu thậm chí không muốn tranh cãi, một từ nữa cũng là thừa.

Những lời còn lại của cha Phó Dã bị mắc kẹt trong cổ họng.

Trước mắt ông ta không còn là đứa trẻ lờ mờ từng bị bỏ rơi, giờ đây cậu đã cao lớn, thậm chí vượt qua ông ta, dáng người đứng thẳng và vững vàng, bờ vai rộng lớn. Còn ông ta, sau nhiều năm co ro trong không gian hẹp của xe, lưng còng, ăn uống không đúng giờ, cả người gầy yếu. Khi đối diện nhau, cả hai hoàn toàn xa lạ, thậm chí khiến ông ta cảm thấy buồn cười và sợ hãi.

Rõ ràng ông ta là người cha, nhưng lại bị con trai làm cho choáng váng.

Cha Phó Dã vốn định nói chuyện và cho cậu tiền, nhưng với thái độ này, mối quan hệ không thể hàn gắn được nữa. Số tiền chuẩn bị sẵn vẫn nằm trong túi, không có ý định rút ra.

Ông ta thậm chí còn tự hỏi, làm sao một đứa con trai tốt lại trở nên như vậy?

Phó Dã nhận ra ông ta cảm thấy bị xúc phạm, giận dữ nhưng không thể làm gì. Cậu nghiêng đầu cười nhạo, trước khi quay đi, cuối cùng nhìn một cái, rồi bước đi, sau đó mới đeo lại máy trợ thính.

Khi lên cầu thang, tại góc quay, cậu không thể tránh khỏi nhìn xuống cảnh tượng phía dưới.

Cha Phó Dã đến chỗ hai mẹ con, đứa bé giơ tay muốn cha ôm, không chịu tự đi. Ông ta cúi xuống, ôm đứa bé lên, người phụ nữ ôm lấy tay ông, cả ba cùng đi ra ngoài.

Khung cảnh một gia đình hạnh phúc.

Phó Dã di chuyển ánh mắt, dừng lại một giây, sau đó thở ra dửng dưng, tiếp tục bước lên lầu.

Trên lầu, Tưởng Sương đã chuẩn bị bữa ăn, cô nấu hai món đơn giản, không lâu sau đã dọn lên bàn, rửa tay xong là ăn được. Ăn xong, Phó Dã tự giác dọn bát đ ĩa đi rửa, vài cái bát, không mất vài phút là xong. Trưa cậu sẽ tranh thủ ngủ bù, chiều còn việc phải làm, mỗi người về phòng riêng, hai giường đều ở sát tường, giữa họ vẫn có một bức tường ngăn cách.

Tưởng Sương không phải là người hay nói, về người đàn ông đột ngột xuất hiện đó, cô không hỏi nửa lời.

Ngủ trưa đến hai giờ chiều, nắng đã bớt gay gắt, hai người lại đi ra ngoài. Trong xe tải nóng không chịu nổi, Tưởng Sương mở cửa để làm mát, Phó Dã bật quạt, ngồi một bên hút thuốc, hút được nửa điếu thì tắt, nói: “Lên xe, đi thôi.”

Cô và cậu bận rộn đến rất khuya mới về, ăn tạm ở ngoài, cơ thể cả hai đều nhễ nhại mồ hôi, quần áo dơ bẩn. Trước khi ngủ, ai cũng tắm sạch sẽ, Phó Dã tắm nước lạnh để giảm nhiệt độ cơ thể, tắm xong cậu cảm thấy dễ chịu hơn, lau khô người, mặc quần áo sạch, khi ra thì Tưởng Sương đã vào phòng, cửa không đóng, đèn vẫn sáng.

Cơ thể mệt mỏi đến mức não trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì nhiều.

Cậu nằm xuống, không lâu sau đèn trong phòng cũng tắt. Mắt dần quen với bóng tối, có thể nhìn rõ một số thứ. Tưởng Sương bước ra khỏi phòng, trong ánh sáng mờ nhạt, cô mặc áo phông rộng và quần short, đôi chân thon dài ẩn hiện dưới quần short. Dường như cô muốn đi uống nước, đi vài bước lại dừng lại. Cậu không lên tiếng, không biết cô muốn làm gì, cho đến một thời gian sau, cô bước đến cạnh giường, như quyết tâm điều gì đó, cô nằm xuống cạnh cậu.

Nằm thẳng, hai tay nắm chặt, cứng như một bức tượng.

Phó Dã vẫn mở mắt, nhìn cô nằm xuống cạnh mình, đôi môi mím chặt lại tiết lộ sự lo lắng và bối rối.

“A Dã.” Tưởng Sương lên tiếng, cô nằm thẳng, nhìn chăm vào trần nhà trống trải.

Như có cái gì đó bị nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu sau Phó Dã vẫn không nói được.

“Tôi biết cậu chưa ngủ.”

“…”

Trong đêm tối, giọng Tưởng Sương trở nên đặc biệt lạnh lẽo: “Tôi cũng không ngủ được, chúng ta có thể trò chuyện một chút được không?”

“Trò chuyện về cái gì?” Phó Dã lên tiếng, giọng trầm thấp.

“Tôi cũng không biết, bất kỳ chuyện gì cũng được.” Tưởng Sương nhìn lên trần nhà: “Thực ra tôi không nhớ rõ mặt bố mẹ mình, thời gian càng trôi qua, ký ức càng mờ nhạt. Ấn tượng sâu sắc nhất là khi bố mẹ gặp tai nạn, bà nội đón tôi tan học, trên đường bà mua bất cứ thứ gì tôi muốn, tôi rất hạnh phúc, liên tục yêu cầu bà sau này luôn đón tôi. Cho đến khi về nhà, bà nội bảo với tôi bố mẹ đã đi rồi, từ nay về sau tôi sẽ sống cùng bà.”

“Trong văn hóa chỗ chúng tôi, dường như từ ‘chết’ rất kiêng kỵ, thường dùng các từ khác để thay thế. Tôi không hiểu ‘đi rồi’ nghĩa là gì, đi đâu, tôi non nớt hỏi. Bà nội đã khóc rất nhiều, nước mắt chảy dọc theo những nếp nhăn, ướt đẫm khuôn mặt, khóc không thành tiếng, mãi sau mới nói được từ đó. Lúc đó tôi mới hiểu “đi rồi” nghĩa là chết. Tôi đã biết chết là gì, tôi đã từng chứng kiến.”

Sau này, dù cuộc sống tốt hay xấu, Tưởng Sương vẫn thường nghĩ, nếu không có tai nạn đó, bố mẹ vẫn còn thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào. Chắc hẳn cũng sẽ có phiền muộn, nhưng không phải là phải làm gì đó để thoát khỏi cảm giác mang ơn khi sống nhờ người khác, cũng không phải là phải cân nhắc từng lời để khi xin tiền không trông có vẻ quá vô liêm sỉ… Có lẽ cô sẽ sống thoải mái hơn, giống như những đứa trẻ cùng trang lứa, chỉ quan t@m đến điểm số, bài tập, và những mối tình lãng mạn nảy nở trong tuổi xuân.

Nhưng bây giờ, cô đã mười tám tuổi rồi.

Tưởng Sương không biết phải an ủi người ta như thế nào, cô rất vụng về trong việc này. Cô chỉ có thể đặt mình vào vị trí của cậu. Cô quay sang, nói: “A Dã, chúng ta đã lớn rồi.”

Tuy quá trình có chút khó khăn.

Nhưng, thật tốt, họ đã lớn như vậy.

Những thời gian khó khăn nhất cũng đã qua, họ đã lớn, đã có thể chủ động quyết định cuộc đời mình. Về sau sẽ càng tốt hơn, họ còn có một đoạn đường dài phía trước.

Phó Dã quay người, không khí quanh người cậu như một ngọn núi ập xuống. Cô chưa kịp phản ứng, nhưng cậu đã vươn tay, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô. Da cô lạnh, dù mùa hè có nóng bức đến mấy vẫn lạnh, cảm giác mềm mại này là thứ cậu chưa từng trải qua. Hơi thở gần sát bên, là mùi của cô, ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những lúc bình thường. Cậu áp trán vào vai cô, nhắm mắt.

“Chỉ tựa vào một chút, rồi sẽ ổn thôi.” Cậu nói.

Cảm xúc đang dâng trào, nhưng không quá kịch liệt. Trong một thời gian ngắn, cậu đã ôn lại hai mươi năm cuộc đời của mình: bố mẹ cãi nhau dữ dội, cuối cùng người bị bỏ rơi là cậu, không ai nghĩ đến việc muốn nuôi cậu cả. Cậu được bà nuôi lớn, luôn cảm thấy lạc lõng ở trường học, phải hung dữ hơn người khác để không bị bắt nạt. Những thứ cậu nhận được rất ít, nhưng những thứ cậu mất đi thì không đếm xuể. Cậu từng đánh người ta và cũng bị người ta đánh, giống như những con chó hoang vật vã bên đường tranh giành thức ăn. Cậu biết ánh mắt của người đi đường nhìn mình như thế nào, cũng từng nghĩ về tương lai: làm tổn thương người khác, ngồi tù, ăn cơm tù, ra ngoài khi đã ba bốn mươi tuổi, cố gắng sống sót qua hết cuộc đời này.

Cậu chưa từng tưởng tượng ra một đêm như thế này, ánh đèn sợi đốt trắng chói lọi. Dưới ánh đèn, cô gái trẻ có đôi mày sạch sẽ xinh đẹp, ánh mắt ướt nhẹp nhìn cậu.

Và rồi, miếng băng y tế vô dụng rơi xuống lòng bàn tay.

Sau đó cậu nhận ra, cô gái cũng giống cậu, không có cha mẹ, sống nhờ nhà cậu, chăm chỉ ngoan ngoãn, là một học sinh giỏi xuất sắc. Thậm chí với những điều đó, cô vẫn có thể không thể học đại học.

Sống nhờ người khác, phải nhìn sắc mặt người khác, sống dựa vào những lòng trắc ẩn lan tràn.

Cậu nghĩ, có lẽ cuộc đời của cậu có thể sống khác đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.