Dư Ôn - Kim Vụ

Chương 8: Bạn gái




Không chỉ Tưởng Sương nhìn thấy Phó Dã, mà Tô Nhuế đi cùng cũng thấy. Cô ấy ôm chặt cánh tay Tưởng Sương, nhíu mày hỏi: "Sương Sương, không phải lần trước cậu ta còn mượn sách của cậu sao?"

"Ừm."

"Lúc đó tớ còn khá ngạc nhiên, không ngờ trong hoàn cảnh đó mà cậu ta vẫn cố gắng đến vậy. Thế mà sao giờ lại đi cùng với mấy tên côn đồ ngoài trường rồi?" Giọng Tô Nhuế đầy vẻ khinh thường.

Tưởng Sương cười gượng: "Tớ không biết."

Tô Nhuế là đứa trẻ thành phố, từ nhỏ cô ấy đã được bố mẹ rằng nếu gặp phải mấy tên côn đồ hung hãn như vậy, nhất định phải tránh xa. Những người này suốt ngày không lo làm ăn, chỉ làm thuê cho mấy ông chủ cho vay nặng lãi ở quán net, quán karaoke, nói tốt thì là đi làm, nhưng thực chất toàn là những kẻ máu nóng, không màng tính mạng.

"Sương Sương, tớ không có ý muốn dạy đời gì cậu đâu. Tớ biết cậu tốt bụng, nhưng sau này cậu thực sự cần phải tránh xa người này ra đấy." Biểu cảm của Tô Nhuế rất nghiêm túc.

Tưởng Sương gật đầu.

Tô Nhuế nhăn mũi đầy vẻ khinh bỉ: "Mấy người này bây giờ ngang ngược như vậy, sau này chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp. Lúc nào cũng có tin tức kiểu ai ch é m ai, tàn phế, ch, bị bắt trên đường... Không biết họ làm vậy để làm gì nhỉ?"

Đúng vậy, để làm gì chứ?

Nhưng Tưởng Sương không muốn đơn giản quy chụp đại một nguyên nhân, là vì tiền hay vì thể diện.

Phó Dã làm như vậy chắc chắn có lý do của cậu ấy, dù hiện giờ cô không biết lý do đó là gì.

"Cậu nghe tớ đi, hai người các cậu không phải cùng một kiểu người đâu." Giọng Tô Nhuế đầy kiên quyết.

Tưởng Sương nhớ lại ngày hôm đó, Phó Dã đứng bên bờ sông ném cho cô một túi quýt. Phía sau cậu là cả trời hoàng hôn rực rỡ, hơi thở của tuổi trẻ ấy thật khó mà diễn tả bằng lời.

Thế nhưng khi hoàng hôn qua đi rồi lại là đêm dài đằng đẵng.

Cô không muốn nói thêm về chủ đề này nữa nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay sang cười với Tô Nhuế, hỏi cô ấy sẽ nói với bố mẹ thế nào về kết quả thi giữa kỳ. Vẻ mặt Tô Nhuế vô cùng hối hận, như muốn tự trách bản thân, hy vọng rằng với thái độ thành khẩn hối lỗi của mình, bố mẹ có thể cho qua chuyện điểm số bị giảm đi một chút.

Tưởng Sương an ủi: "Thi cuối kỳ cậu hãy cố hơn nhé."

"Ôi, càng học càng khó. Sương Sương à, cậu nói xem hai ta đều có một cái đầu, tại sao cậu lại thông minh thế?"

"Không sao đâu, tớ sẽ giúp cậu học."

Tô Nhuế dụi đầu vào vai Tưởng Sương làm nũng: "Sương Sương tốt quá đi à!"

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã đi hết một con đường, bóng dáng nhanh chóng khuất sau góc phố.

Sau khi bước vào mùa đông dài mặt trời rất ít khi xuất hiện, ban ngày cũng luôn âm u, không khí lạnh như một lớp màng nhựa dày khiến người ta ngột ngạt.

Một điếu thuốc bị vứt xuống đất, có bàn chân giẫm lên, dập tắt đi ngọn lửa cuối cùng.



Lần này điểm thi của Tưởng Sương đứng thứ hai trong lớp, các môn khác đều làm tốt, chỉ có Vật lý là bị điểm yếu.

Trần Dương và Tưởng Sương học chung một khối, đều là khối tự nhiên. Cũng vì vậy mà khi kết quả thi được công bố khó mà tránh khỏi việc bị đem ra so sánh.

Lần này Trần Dương thi rất tệ, cậu đứng ở mức trung bình khá trong lớp, tổng điểm kém Tưởng Sương hơn một trăm điểm.

Cậu cầm bảng điểm so sánh, không nhịn được trêu: "Trần Dương, có lẽ trường phải mở riêng một môn cho con thì con mới theo kịp chị của con được nhỉ?"

"Bố ơi, nếu mở thêm một môn chính nữa thì con cũng phải đạt điểm tuyệt đối mới theo kịp chị được." Trần Dương lẩm bẩm.

Cậu cười: "Thằng nhóc này cũng biết tự lượng sức mình đấy."

Liếc thấy vẻ mặt đen như đít nồi của mợ, cậu cố ý nói to cho mợ nghe: "Từ nhỏ bố đã thông minh rồi, còn từng đạt điểm tuyệt đối, không biết cái thành tích lẹt đẹt này của con giống ai nữa?"

"Chắc giống mẹ." Trần Dương phụ họa.

Mợ bước ra từ trong bếp, liếc mắt nhìn hai bố con: "Anh mới chỉ học hết tiểu học thôi đấy. Thời học lớp một ai chả từng đạt điểm tuyệt đối, có thế mà anh cũng dám lấy ra khoe à?"

"Học hết tiểu học thì sao? Hồi đó nhà nghèo, ăn còn không đủ, ai rảnh đi học." Bị mợ liếc, cậu cười cười đổi giọng: "Giống anh, giống anh, con trai giống bố là chuyện đương nhiên!"

Tưởng Sương đang nhặt rau trong bếp, nghe đoạn hội thoại bên ngoài cô khẽ cúi đầu cười. Cô rửa sạch lá rau hai lần rồi để sang một bên, lau khô tay, thêm vài que diêm vào bếp lò, tia lửa bắn lên phát ra tiếng lách tách.

Đêm xuống, Tưởng Sương xuống nhà đổ nước rửa chân, cầm vòi nước rửa sạch chậu rồi phơi ở góc tường. Khi lên lầu, cô nghe thấy tiếng mợ:

"Thành tích của con như vậy thì sau này phải làm sao đây? Suốt ngày chỉ lo đi chơi, làm sao thi đậu đại học được?"

Trần Dương không quan tâm: "Con đã nghĩ rồi, học hết cấp ba con sẽ không học nữa, lấy bằng tốt nghiệp rồi đi làm cùng với đám Lưu Uy. Đi làm công nhân trong nhà máy cũng kiếm được kha khá tiền đó mẹ."

"Con muốn ch à? Học hành tử tế không chịu lại muốn đi làm lao động chân tay?"

"Con trai chúng con có thể bán sức kiếm tiền, chị thì khác. Chị học giỏi, chị ấy hợp với việc học đại học hơn."

Mợ không nói gì. Trần Dương kêu lên một tiếng: "Mẹ, mẹ đánh con nhẹ tay thôi được không?"

"Con đừng gọi mẹ là mẹ nữa, mẹ không có đứa con vô dụng như con."

"..."

Tưởng Sương lùi lại vài bậc cầu thang, đi qua phòng khách, mò mẫm ra cửa, dựa vào tường đứng dưới nhà một lúc. Cô không làm gì cả, chỉ biết ngẩng đầu nhìn sao trời lưa thưa, mà thực ra cũng chẳng có gì để ngắm.

Hồi nhỏ bầu trời đêm rất sáng, sao đầy trời, không biết từ lúc nào những vì tinh tú ấy đã biến mất.

Sau kỳ thi giữa kỳ, Tưởng Sương dành nhiều thời gian hơn cho môn Vật lý. Có gì không hiểu lập tức cô sẽ đi hỏi bạn đứng đầu lớp. Bạn đứng đầu là một chàng trai sống độc lập, tính cách cô độc, có người đến hỏi bài thì cậu ấy đều giảng giải, chỉ là dường như EQ của cậu ấy không cao, thỉnh thoảng sẽ buông ra một vài câu khiến người khác nghẹn lời.

Có lần Tô Nhuế hỏi cậu ấy bài toán, cậu ấy giảng đi giảng lại ba lần cô ấy mới hiểu. Tô Nhuế nói mình hơi đần, bài đơn giản vậy mà cũng không hiểu. Có lẽ bạn đứng đầu muốn an ủi cô ấy, nghĩ một lúc rồi nói ra một câu: "Không sao, hồi lớp 10 tôi đã biết cái này rồi, bây giờ cậu biết cũng không muộn."

Tô Nhuế bật cười, rồi than thở với Tưởng Sương mấy ngày liền: "Chắc EQ của cậu ấy nhường hết cho IQ rồi."

Bạn đứng đầu thấy Tưởng Sương dành nhiều thời gian cho Vật lý thì vặn nắp bình nước uống một ngụm rồi nói: "Vật lý cần năng khiếu, cố gắng chưa chắc đã có ích đâu."

Đổ thời gian vào môn này, chi bằng dành để làm bài toán.

Ngòi bút dừng lại, Tưởng Sương kiên quyết đáp: "Cần cù bù thông minh."

"Đúng là bù được, nhưng không bù được điểm cao." Giọng cậu ấy đầy tự tin.

Có những việc đã định sẵn kết quả ngay từ đầu rồi.

Tưởng Sương ngẩng đầu lên. Cô gấp sách lại, bình thản nói: "Có chí thì nên, không ai sinh ra đã biết hết mọi thứ cả."

Nói xong cô cũng tự hỏi mình có phải vậy không?

Cô biết mình chỉ đang cứng họng cãi lại thôi.

Bạn đứng đầu không nói thêm, chỉ nói "cố lên" rồi quay về chỗ ngồi.

Hiếm khi Tưởng Sương nghe thấy tên Phó Dã. Đối diện bến xe vẫn có những học viên trẻ bị sai vặt, họ chui xuống gầm xe, vặn ốc đến mức tê cứng cả tay.

Cô từng đến thăm bà nội Phó, sức khỏe bà không có vấn đề gì, có điều bà ít nói hơn trước, cũng không nhắc đến Phó Dã nữa. Chiều hôm đó bà nội Phó giữ Tưởng Sương lại ăn cơm, cô nói mình cũng phải về nấu cơm. Khi bước ra khỏi sân, cô ngoái lại nhìn thêm một lần, chỉ thấy bóng lưng bà còng xuống, cô đơn lẻ loi.

Lúc nghe thấy chuyện của Phó Dã một lần nữa là lúc cô tình cờ gặp Đinh Nghị ở bến xe. Khi Tưởng Sương đang đợi xe, có một gương mặt trẻ tuổi đến bắt chuyện, hỏi cô có nhớ mình không.

Cậu ta chỉ về phía cửa hàng sửa xe: "Tôi là Đinh Nghị ở cửa hàng sửa xe, chúng ta đã nói chuyện với nhau vào cái lần cậu đến tìm Phó Dã rồi, nhớ không?"

Tưởng Sương nhớ ra, do dự gật đầu.

Đinh Nghị tự nhiên bắt chuyện với Tưởng Sương, chủ đề đột ngột chuyển sang Phó Dã, cậu ta tặc lưỡi: "Cậu không biết tình hình lúc đó đâu, tay Phó Dã đen lắm, đánh thầy dạy mình nặng tới mức phải nằm viện, nhiều người can ngăn cũng không được, suýt chút nữa đã gây ra án mạng rồi."

"Sau đó như thế nào?" Cô nghe thấy giọng mình vô cảm.

"Người đó không sao, nhưng thể diện thì mất sạch, còn tuyên bố sẽ khiến Phó Dã không thể sống nổi. Không ngờ Phó Dã lại đi theo Uy ca, cậu ấy bị điếc nên đánh nhau rất dữ, giờ cũng sống khá tốt." Đinh Nghị sờ cằm, đầy vẻ ghen tị.

Tưởng Sương hỏi: "Tại sao cậu ấy lại đánh thầy của mình?"

"À, cậu chưa từng thấy thầy của cậu ấy đối xử với cậu ấy thế nào đâu. Đánh mắng là chuyện thường như cơm bữa. Ông ta không muốn dạy gì cả, chuyên đẩy hết mấy việc bẩn việc nặng cho cậu ấy, ức hiếp do cậu ấy là người tàn tật. Hôm đó bà của cậu ấy nhìn thấy đúng lúc ông ta đánh lại Phó Dã, tội nghiệp lắm. Bà ấy già cả rồi mà còn phải đi cầu xin người khác. Phó Dã đưa bà ấy về xong, vừa quay lại đã lập tức đánh thầy."

"Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu nổi. Ông ta là một tên hèn, trước mặt ông chủ thì khúm núm, vừa quay đầu lại là lập tức ức hiếp học viên chúng tôi ngay." Đinh Nghị khinh bỉ.

Tưởng Sương im lặng.

Cô không thể tưởng tượng được chuyện đã xảy ra hôm đó.

Đinh Nghị tò mò hỏi cô dạo này có gặp Phó Dã không, có tiện hỏi giúp cậu ta bên đó còn thiếu người không. Cậu ta cũng không muốn làm nữa, chịu đựng hai ba năm sao bằng việc kết bè kết phái, vô cùng phóng khoáng.

"Không, chúng tôi không thân." Tưởng Sương nói thật, cậu ta chọn nhầm người để nhờ rồi.

"Cậu không phải là bạn gái của cậu ấy sao?"

"Không phải."

Đinh Nghị vỗ nhẹ lên trán, cười nói: “Lỗi tại tôi, tôi hiểu nhầm rồi. Thế này đi, chúng ta cũng coi như đã quen biết, chi bằng kết bạn với nhau, sau này có thời gian cùng đi chơi nhé?”

Nói rồi cậu ta lấy điện thoại ra.

“Tôi không có điện thoại.” Cô nói thật.

Xe đến, Tưởng Sương nói lời tạm biệt rồi khoác ba lô lên xe, để Đinh Nghị đứng lại một mình. Cậu ta hít một hơi: “Thôi, tốn công vô ích rồi. Kiêu căng cái gì thế không biết nữa.”

Sinh nhật lần thứ mười bảy của Tô Nhuế là vào thứ Sáu. Cô ấy đã nhắc Tưởng Sương từ hai tuần trước, hy vọng hôm đó cô đừng về nhà, muốn cô ở lại ăn uống, cắt bánh cùng các bạn, tối ngủ lại nhà Tô Nhuế một đêm, như vậy họ còn có thể đi dạo phố cùng nhau.

Tưởng Sương nói với mợ đầu tiên, mợ vui vẻ đồng ý: “Đi chơi đi, con đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc về nhà làm việc, việc đã có người làm rồi. Ở nhà người ta phải ngoan ngoãn, đừng làm phiền người ta đấy nhé.”

Trước khi đi, mợ đưa Tưởng Sương năm mươi tệ. Tưởng Sương từ chối, mợ bảo cô cứ cầm lấy, đã là sinh nhật người ta không mua quà sao được, nhà này không đến mức không có quy củ như thế.

“Con cảm ơn mợ.”

Tưởng Sương đến hiệu sách chọn cho Tô Nhuế một cuốn truyện tranh mà cô ấy thích làm quà sinh nhật.

Tô Nhuế nhận lấy, ôm chặt cô: “Cảm ơn Sương Sương, món quà này mình thích lắm!”

Thứ Sáu tan học, nhóm bạn thường chơi cùng tụ tập đến nhà hàng. Chủ nhà hàng là dì của Tô Nhuế, dì ấy đã để dành cho họ một phòng riêng, muốn ăn gì tùy ý.

Sau bữa ăn, chiếc bánh sinh nhật hai tầng được đẩy vào. Họ ăn một nửa, còn một nửa thì bôi lên mặt và tóc nhau, buổi sinh nhật cứ thế trôi qua trong bầu không khí vui vẻ.

Bước ra khỏi nhà hàng rồi tất cả mới nhận ra trời đã khuya, nhưng Tô Nhuế vẫn hứng khởi, kéo Tưởng Sương đi dạo phố, mệt rồi mới quay về. Họ đi tắt qua một con đường gần nhất, đi dưới cầu là một con phố thương mại đã vắng vẻ, không còn nhiều người qua lại, cửa hàng đóng cửa sớm, đường phố tối om, chỉ còn vài chiếc đèn đường le lói.

Không ngờ lại gặp phải một nhóm người đang vẽ sơn lên một cửa hàng. Họ nhúng cọ vào thùng sơn, xoẹt xoẹt viết lên tường chữ “Ch cả nhà”, sơn đỏ vẩy đầy trước cửa, trong ánh sáng mờ ảo trông càng rùng rợn hơn.

Hai người hoảng hốt, lập tức muốn quay đầu bỏ đi nhưng bị người canh gác phát hiện. Chúng cười cười vẫy tay gọi hai người lại, hỏi xem có thấy gì không.

Tô Nhuế nắm chặt tay Tưởng Sương, cúi đầu sợ hãi núp sau lưng cô. Tưởng Sương gượng gạo đứng ra trước, lắc đầu cứng đờ nói không thấy gì.

“Không thấy gì thì tốt, chúng tôi cũng không phải người xấu. Làm thế này là vì chủ cửa hàng nợ tiền nhưng không trả, chắc cô giáo các em đã dạy rồi nhỉ. Nợ thì phải trả, trời kinh đất nghĩa, ông ta không trả, chúng tôi chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác thôi.”

“Vâng.”

Tưởng Sương gật đầu, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Bên phía kia những kẻ đang vẩy sơn và viết chữ cũng dừng lại, vai kề vai nhìn chằm chằm vào họ.

"Lại trêu ghẹo con gái nữa đấy à?" Một giọng nói khác vang lên.

"Cút đi, tao không có giống mày đâu." Sau tiếng cười đùa và chửi bới, chúng lại nhìn kỹ hai cô gái trước mặt. Da dẻ trắng trẻo, trông khá xinh xắn, dáng vẻ e dè rất đáng yêu, rồi chúng thong thả hỏi: "Thế hai em đã có bạn trai chưa?"

Tưởng Sương không nói gì. Tô Nhuế nắm chặt tay cô hơn, đôi chân nặng như đúc chì khiến cô ấy đứng chôn chân tại chỗ.

"Đừng căng thẳng, tôi không có ý gì đâu. Nói chuyện một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào."

"Mày thử đi tè rồi dùng nước đó tự soi gương xem, đứa con gái nào thấy cái bộ dạng bi3n thái của mày mà chẳng sợ? Tao thì khác, em ơi, anh là người tốt đấy."

"Cút đi!"

"..."

"Sao im thin thít thế, hai em coi thường bọn anh à?"

Có người bước lại gần.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tưởng Sương đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra. Cô định chạy ngược lại cùng Tô Nhuế, nhưng nếu chúng cố tình không cho hai người đi thì cho dù các cô có chạy cũng vô ích. Hoặc hai người làm theo lời chúng nói, biết đâu chúng cũng không có ý gì xấu thật. Nhưng nếu tình hình tồi tệ hơn thì sao? Ở đây chẳng có ai, nếu chúng thực sự muốn làm gì đó, hai người sẽ không có cơ hội kêu cứu...

Bước chân của chúng càng lúc càng gần, Tưởng Sương cảm nhận được tay Tô Nhuế đang run rẩy. Làm sao bây giờ? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lên: "Phó Dã!"

"Cái gì?"

"Phó Dã, tôi có quen cậu ấy." Tưởng Sương nuốt khan một cái, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mặt không biểu lộ cảm xúc, cô nói thêm: "Tôi là bạn gái cậu ấy."

Cô chỉ có thể hy vọng những người này cùng phe với Phó Dã.

Nghe vậy, người nói chuyện đầu tiên cười một cách kỳ quặc, quay đầu nhìn người bên cạnh, rồi lại nhìn về phía cô: "Thật hay giả vậy? Sao anh chưa từng thấy em bao giờ thế?"

"Là thật." Tưởng Sương bình tĩnh hơn một chút, ít nhất những người này thực sự quen Phó Dã.

"Có phải không thì hỏi anh Dã là biết ngay mà? Nếu là giả thì vui đây." Nói rồi họ lập tức kêu người đi gọi.

"Anh Dã đâu rồi?"

"Ở gần đây thôi, lúc nãy tôi còn thấy anh ấy đang ăn mì gì đó."

"..."

Tưởng Sương mở to mắt, tim cô lần nữ đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ ra được gì.

"Làm sao bây giờ?" Tô Nhuế hạ thấp giọng, sắp khóc.

Tưởng Sương chỉ có thể nắm chặt tay cô ấy. Cô chẳng làm được gì, càng chẳng nói được lời nào.

Trong con phố vắng vẻ, một bóng người cao gầy đi tới, càng lúc càng gần. Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của cậu dần hiện rõ, một nửa vẫn chìm trong bóng tối, ánh mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Tưởng Sương.

Tay trái Phó Dã quấn băng trắng trông rất nổi bật. Cậu đã đánh người, cũng đã bị người khác đánh, rất công bằng.

"Thật trùng hợp, anh Dã tới rồi."

Trong đám người đó, có một người có mẹ bị điếc nên biết ngôn ngữ ký hiệu. Đối phương dùng tay lau mũi, tiến lại gần Phó Dã, kể lại chuyện vừa xảy ra bằng ngôn ngữ ký hiệu. Cử chỉ cuối cùng, Tưởng Sương nhìn thấy rất rõ, người đó chỉ về phía cô, sau đó véo tai mình một cái, rồi để hai ngón tay cái chạm vào nhau.

Không cần nghĩ cũng biết, chúng đang hỏi xem Tưởng Sương có thực sự là bạn gái của Phó Dã không.

Tưởng Sương đứng im tại chỗ. Như vừa ăn phải ớt, mặt cô nóng bừng lên, cảm giác xấu hổ, hốt hoảng và hổ thẹn cuộn trào trong lồ ng ngực. Cô chỉ có thể mím chặt môi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Phó Dã khẽ nhướng mày, cậu không nói gì, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Cậu bước thẳng tới, bóng tối bao trùm lên đầu cô, cậu dừng lại trước mặt cô, hơi lạnh theo đó ùa tới, áp lực âm thầm nhưng rõ rệt. Khi đến gần, Tưởng Sương ngửi thấy mùi trên người cậu, một mùi hương không dễ chịu lắm, mùi thuốc lá nồng đến mức hơi ngột ngạt.

"Rốt cuộc là có phải không vậy?"

"Trông không giống lắm, cái cô này chắc chín, phần mười là nói dối rồi."

Phó Dã nhìn Tưởng Sương. Cô cứ cúi đầu nhìn xuống đất, mái tóc đuôi ngựa dài lướt qua vai, phía sau cổ trắng nõn. Những ánh nhìn xung quanh đầy vẻ tò mò, thậm chí còn có cả d â m đ ã n g, đủ mọi loại cảm xúc.

Cậu nắm lấy cằm Tưởng Sương, hơi ép cô ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt cả hai giao nhau, cậu thấy trong mắt cô lóe lên một dòng nước mắt.

Cậu nhíu mày, dường như thấy hơi bực bội.

Tưởng Sương nghiến chặt răng. Vì mím quá chặt nên đôi môi trở nên trắng bệch, vẻ mặt vừa cứng rắn vừa kiên quyết, nhìn thẳng vào đối phương.

Phó Dã đột nhiên hạ vai xuống, cả người cậu như nghiêng về phía cô. Cậu khẽ nhếch môi cười, cả người như dịu dàng hẳn đi, sau đó cậu chạm nhẹ vào má cô. Nhưng trong mắt người khác, đây chẳng khác nào một cử chỉ âu yếm.

Nơi bị chạm vào như có luồng điện giật nhẹ.

Phó Dã dùng tay trái đang băng bó rút ra một xấp tiền từ túi, tùy ý lấy hai tờ một trăm nhét vào tay Tưởng Sương. Cô không nhận, nhưng cậu nắm chặt tay cô rồi trực tiếp nhét vào.

Tưởng Sương ngẩng đầu, không hiểu. Phó Dã đặt một tay lên vai cô sau đó đẩy nhẹ về phía ngược lại, khiến Tô Nhuế đang nắm chặt tay cô lảo đảo một bước.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của Phó Dã. Cậu đang lười biếng dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với đám người kia.

"Anh Dã nói hai người họ cãi nhau, đã nhiều ngày rồi không nói chuyện." Vẫn là người biết ngôn ngữ ký hiệu chủ động làm phiên dịch viên.

"Cô ấy là chị dâu thật à?"

"Chị dâu đợi chút, em còn chưa xin lỗi nữa, ôi cái miệng này của em..."

"Anh Dã bảo mọi người để cô ấy đi đi, vừa nhìn thấy cô ấy là anh ấy phát ngấy rồi."

Theo sau là tiếng cười to.

"Anh đừng nói thế chứ, bạn gái anh giận mà anh không dỗ à?"

"Dỗ cái nỗi gì!" Người nói giọng khá to, sau đó xấu hổ gãi đầu: "Anh Dã nói thế đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.