Chương 25: Dấu chấm tròn, huấn luyện kết thúc
Phong vung chân lên, lập tức thủ môn Dupont lao người tới muốn ôm bóng trong chân của cậu, đồng thời thu hẹp khoảng cách, che chắn tất cả góc sút của Phong có thể thực hiện.
Chỉ thấy ánh mắt Phong đột nhiên bình tĩnh đến sắc lạnh, thu chân, bình tĩnh ngoặc bóng bằng má ngoài sang bên cạnh.
Dupont nhào tới, tựa như vô ếch, chụp hụt vào không khí, ngước nhìn Phong nhảy sang bên cạnh cùng với quả bóng, nhẹ nhàng đệm bóng vào khung thành trống.
Phong nhìn bóng chạy vào lưới, cảm giác vui sướng cùng nhẹ nhõm dâng trào trong lồng ngực.
Phong không ăn mừng điên cuồng, mà là chậm rãi mỉm cười, nụ cười vui sướng thoải mái ôm lấy các đồng đội đang nhào tới.
Phút thứ bảy mươi sáu, Nguyễn Trung Phong ghi bàn gỡ hòa cho đội Học Viện, cân bằng tỉ số 1-1!
Trên khán đài, hơn một trăm khán giả đến cổ vũ đội Học Viện điên cuồng reo hò vỗ tay.
Dupont đứng dậy, liếc nhìn thật sâu Phong đang được đồng đội bao vây ôm lấy, sau đó im lặng đi vào lưới nhặt bóng ra.
“Má, tao đã nói coi chừng nó rồi không nghe.” Julien tức tối.
“Mày hay quá, về mà kèm.” Martin không thèm quan tâm.
“Mày muốn gì? Thích kiếm chuyện không?” Julien nhào tới chỗ Martin, hai người ưỡn ngực hầm hừ như hai con gà chọi chuẩn bị đá nhau.
Đồng đội U17 chạy tới can ra, hai người mới hậm hực rời nhau ra.
Bên ngoài khu huấn luyện, huấn luyện viên Peter ngược lại không thèm quan tâm đến tình huống cãi vã của hai người mà là bình thản ngồi cạnh trợ lý Parker, hỏi:
“Cậu thấy thế nào?”
“Có tiềm năng.” Trợ lý huấn luyện viên Parker có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cũng chỉ nói ra ba chữ.
Huấn luyện viên Peter nghe lời này, gật đầu, ánh mắt nhìn về Phong lấp lánh, không biết đang suy tính điều gì.
Trên sân.
Bàn thắng của Phong dường như giải tỏa được xiềng xích của đội Học viện, mà đội U17 thì dường như bị chạm vào lòng tự trọng, càng đá càng thêm quyết tâm.
Hai đội hừng hực khí thế.
Phút thứ tám mươi ba, Moren dẫn bóng xuống biên, vượt qua hai cầu thủ của Boulogne, bóng treo vào giữa vòng cấm địa trước mặt thủ môn Tiago, Alaine nhảy lên đánh đầu dũng mãnh, ghi bàn thắng nâng tỉ số lên 2-1.
Cả đội U17 không ăn mừng, chỉ nhẹ nhàng đập tay nhau.
Đối với họ, để cho đội Học Viện gây khó khăn đến những phút này đã là chuyện đáng xấu hổ.
Phút tám mươi bảy, đội Học Viện được hưởng quả phạt góc từ bên cánh trái, Paul treo bóng vào vòng cấm địa nhưng bị hậu vệ của U17 phá ra, bóng đến chân Jack, lập tức cậu tung cú sút chéo góc.
Bóng sượt qua xà ngang của đội U17 trong gang tấc.
Những phút tiếp theo, Phong chỉ cần vừa tiến sang phần sang của U17 liền bị Julien và Martin kèm chặt như hình với bóng.
Ngay cả khi Phillip và Jack t·ấn c·ông xuống, thì Phong cũng không được rãnh rỗi, đồng thời khoảng trống sau lưng hàng hậu vệ của U17 cũng không còn xuất hiện rõ ràng như trước.
Hiển nhiên, sau mấy lần đột phá của Phong, đội U17 Boulogne đã ý thức được điểm sai của mình, đem kẽ hở lấp đầy.
Đội Học Viện dù quyết tâm, nhưng cũng không thể đột phá thoải mái vào gần khu vực cấm địa của đội U17 như trước. Chỉ có thể cầu may bằng những cú sút xa từ bên ngoài.
Thế nhưng đối với Dupont, những cú sút xa như cửa Jack vừa rồi thực sự khó có thể chiến thắng được cậu.
Phút bù giờ cuối cùng 90+3, Alain nhận được đường chuyền từ Patrick, lập tức tung cú vô lê từ ngoài vòng cấm địa, ghi bàn thắng ấn định tỉ số 3-1 cho đội U17.
Cú đúp đẳng cấp giúp cho Alain khẳng định vị thế người đầu tàu của đội U17, gánh vác đội trong những giây phút khó khăn với đội hình toàn dự bị.
Trận đấu theo tiếng còi của trọng tài Alex mà kết thúc.
Mặc dù thua 1-3, nhưng toàn đội Học Viện đều cảm thấy bản thân trong hiệp hai đã chiến đấu hết mình, có qua có lại, thi đấu hoàn toàn sòng phẳng với đội U17.
Điều này làm cho bọn hắn cảm thấy vui vẻ vì chơi một trận bóng cống hiến hết sức mình.
“Cậu đã làm rất tốt.”
“Làm tốt lắm.”
“Hôm nay chúng ta đá vậy ngon rồi.”
Phong đi đến bên đồng đội, đập tay trao đổi những lời động viên lẫn nhau.
“Mày học chiêu giật gót kiến tạo lúc nào mà mượt vậy.” Phong đập tay với Jack, cười hỏi.
“Khà khà, đột phát sử dụng, tập méo gì đâu.” Jack cười cười.
Sau trận đấu này, trong số họ có lẽ sẽ mỗi người mỗi ngả, bởi vậy trong mắt ai cũng có chút thổn thức, đều đi tới đi lui trên sân trao nhau những câu động viên chào hỏi mà có lẽ là lần cuối cùng trước khi đường ai nấy đi.
Bóng đá là như vậy, ngoài thắng thua, còn có tình cảm đồng đội và những giá trị tinh thần mang đến cho người ta những cảm xúc khó tả.
“Chúc mừng chiến thắng nhé anh.” Phong thấy Alain, đội trưởng đội U17 đi đến, liến bắt tay với anh, nói.
“Cậu đùa tớ đấy à, hôm nay các cậu xém chút nữa cho bọn tớ ăn hành rồi đấy, ha ha.” Alain là một cầu thủ chắc khỏe, khí chất trên người anh toát ra vẻ bình tĩnh đáng tin cậy, cười bắt tay với Phong trêu chọc, xong lại nói thêm: “Trận đấu hôm nay các cậu đá hay đấy, chúc cậu may mắn trong kỳ thi này nhé!”
“Em cảm ơn anh!” Phong mỉm cười.
Trên khán đài, toàn bộ khán giả đứng dậy, không tiếc những tràng pháo tay khích lệ, khen ngợi cho một trận đấu quả cảm của đội Học Viện, cũng như những màn trình diễn đẹp mắt của đội U17.
Cứ mỗi năm, vào thời gian này, đội U17 và đội Học viện Boulogne lại có một trận cầu nhiệt huyết, khiến cho họ năm nào cũng chứng kiến những mầm non mới, chứa đựng hi vọng cho tương lai của câu lạc bộ.
Điều này khiến khán giả vô cùng vui vẻ.
Phong cùng các đồng đội nắm tay nhau đi đến bên khu vực khán đài có những khán giả là người thân xen lẫn những fan hâm mộ không biết là ai, cùng nhau cúi đầu cảm ơn sự cổ vũ của những khán giả này, sau đó cả đội đi vào trong.
Bên trong phòng thay đồ, toàn đội chọn cho mình những chỗ ngồi, đem giày cởi ra, đồng thời quần áo trên người cũng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm cũng được một số cầu thủ dùng khăn lau khô đi sau đó bắt khăn trên vai, miệng nói cười với nhau rôm rả.
Dù là một trận thua, nhưng thua trong cố gắng nỗ lực, cũng đáng giá ngẩng cao đầu.
Đây chính là những gì huấn luyện viên Lucas đã từng dạy bọn họ.
Từ bên ngoài có tiếng bước chân.
Huấn luyện viên mở cửa đi vào, đến trước mặt các cầu thủ mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhất trong một năm huấn luyện:
“Các em thi đấu rất tốt, thầy rất tự hào về các em. Chúng ta đã hoàn thành xong trận thi đấu cuối cùng, cũng là bài kiểm tra đánh giá quan trọng nhất của một năm huấn luyện. Kết quả sẽ được câu lạc bộ gửi về nhà các em trong vòng hai tháng nữa.”
“Mặc kệ kết quả thế nào, thầy vẫn muốn nói, một năm qua các em đã cố gắng và nỗ lực như thế nào, thầy đều nhìn thấy và công nhận sự tiến bộ của các em. Chúng ta chính là một tập thể cùng nhau thi đấu.”
“Điều cuối cùng mà thầy muốn nói với các em, đó chính là bóng đá không chỉ là chiến thắng hay thất bại, mà còn là tinh thần và khát khao của mỗi chúng ta. Thầy chúc các em luôn thành công trong cuộc sống và đam mê của mình sau này!”
Huấn luyện viên Lucas nói xong, trong giọng nói đã có chút thổn thức.
Bộp bộp bộp…
Phong cùng Tiago là hai người đi đầu vỗ tay, sau đó là cả đội vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Những lời động viên, những giọt mồ hôi chảy qua đôi mắt, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt hòa quyện, đã trở thành một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho một năm huấn luyện của cả đội.
Mãi cho đến khi cùng chú thím ba trở về nhà, trong lòng Phong vẫn chưa thoát ra được mớ cảm xúc hỗn độn vừa rồi.
Có lẽ đây cũng là một phần của bóng đá!
Phong thầm nghĩ.