Chương 26: Chưa có tin tức
Tháng 6 năm 2000.
Hiện tại đã là cuối mùa hè, thế nhưng thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Nhất là thời gian vào cuối ngày, khi mà ánh mặt trời cả ngày nung nấu, khiến cho toàn bộ bầu không khí của thành phố Boulogne càng thêm oi bức.
Phía trước cửa hàng Jane Souvenir.
Phong hôm nay dọn hàng sớm, từng thùng hàng mới nhập về được cậu xếp ngay ngắn vào kho.
Thể hình của Phong so với một năm trước đã có tiến bộ rõ rệt, nhất là thể lực được tăng lên diện rộng, cho dù là sắp xếp hàng hóa trong thời tiết oi bức như thế này cũng không thấy Phong tỏ ra mệt mỏi.
“Phong, có tin gì chưa em?” Jane từ phía ngoài đi vào, trên tay cầm hai ly nước chanh, một ly đưa cho Phong, hỏi.
“Vẫn chưa thấy chị à. Sao hôm nay chị đến sớm vậy?” Phong cười cười, nhận lấy ly nước, quậy quậy ống hút rồi rít một hơi.
Nước chanh chua chua lạnh lạnh đi thẳng vào cuống họng.
Sảng khoái.
“Dạo này khách đông, chị đến sớm phụ em. Nghe nói em muốn tìm việc làm thêm ban ngày hả? Không phải em chờ câu lạc bộ báo tin sao, nếu đi làm thì làm sao đi đá bóng?” Jane trả lời.
“Qua hơn hai tháng rồi không có tin tức, em muốn tìm gì đó làm thêm trong hè phụ giúp chú thím. Chờ khi nào nhập học lại rồi tính tiếp chị ạ.” Phong nhẹ nhàng đáp.
Nhưng sâu trong ánh mắt, không thể che giấu được chút phiền muộn.
Kể từ khi đá xong trận cuối khóa với đội U17, nghe lời huấn luyện viên Lucas thông báo, Phong về nhà một mực chờ đợi.
Hai tháng trời, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng đối với Phong, hơn hai tháng qua thời gian quả thực dường như trôi qua quá chậm.
Hiện tại đã hơn hai tháng, phía câu lạc bộ một mực không có tin tức.
Bản thân Phong cũng từng nhịn không được đến Khu huấn luyện đi lòng vòng nhìn xem, nhưng ngoài việc nhìn thấy những học viên mới luyện tập dưới sự huấn luyện của huấn luyện viên Lucas thì huấn luyện viên Parker và huấn luyện viên Peter dường như bốc hơi khỏi thế giới, Phong không hề nhìn thấy bóng dáng của họ đâu.
“Ừm, chị có người bạn có công việc ở công trường, nếu em muốn làm chị có thể giới thiệu.” Jane đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói.
“Tốt quá, công việc gì vậy chị?”
“Phụ việc trên công trường xây dựng. Nghe nói cũng không nhẹ nhàng lắm đâu, em có làm không?” Jane đột nhiên nhớ đến gì đó, trong lòng hơi có chút hối hận vừa rồi nói cho Phong biết công việc nghe.
Nghe nói chỗ kia công việc vất vả nắng nôi, cậu em này mặc dù cao lớn không ít, nhưng dù sao vẫn còn là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn.
“Được chứ chị, chị cứ giới thiệu giúp em nhé.” Phong hồ hởi.
Nửa tháng nay, cậu luôn nghe ngóng ở đâu có công việc để đi làm thêm, nhưng một phần vì tuổi tác cậu còn nhỏ, dưới tình huống không có người giới thiệu, rất ít ai dám nhận Phong vào làm.
“Rồi, yên tâm. Chờ chị chút.” Jane mỉm cười, đi vào cửa hàng lấy chiếc điện thoại Nokia nắp gập ra, bấm một dãy số rồi nói chuyện.
Cách một tấm kính, Phong cũng không nghe được chị Jane nói những gì, nhưng nhìn thái độ vui vẻ của chị, dường như mọi chuyện khá suôn sẻ.
Chừng năm phút sau, Jane từ trong cửa hàng mở cửa đi ra, đưa tay làm dấu ‘OK’ cười nói:
“Rồi đó, ngày mai 7 giờ sáng em đến địa chỉ này gặp anh Lambert. Địa chỉ chị đã ghi trên mảnh giấy này. Khi em đến đó mang theo căn cước nhé.” Jane mỉm cười, đưa cho Phong một tờ giấy.
Nét chữ ngay ngắn gọn gàng, nội dung là số nhà và tên đường.
“Em cảm ơn chị nhiều.” Phong cầm lấy mảnh giấy cẩn thận cho vào túi áo, trong lòng cảm xúc nửa vui nửa buồn, tiếp tục làm việc.
…
Sáng hôm sau, Phong lấy cớ ra ngoài đi thư viện, từ sáu rưỡi sáng đã rời khỏi nhà.
Cũng may, địa chỉ mà chị Jane đưa không cách nhà cậu quá xa, chỉ tầm mười phút đi bộ.
Mà địa chỉ ghi bên trong mặc dù Phong chưa đi đến, nhưng nhìn qua liền đã có thể mơ hồ định vị được nơi đó nằm ở chỗ nào.
Lấy thể lực của Phong hiện tại, đi bộ một quãng đường như vậy chẳng hề hấn gì, chỉ giống như khởi động làm nóng người mà thôi.
Hiện tại là đầu giờ sáng, người trên đường đã bắt đầu đông lên, tất cả đều có vẻ hối hả chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Cầm theo mảnh giấy trên tay, nhìn công trường xây dựng ngổn ngang bê tông sắt thép có lưới rào bao bọc, Phong cẩn thận đi vào.
“Ê nhóc, đi đâu đó?” Có tiếng nói.
Phong quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc đồ bảo vệ cắt tóc ngắn, da ngăm đen, đang ngồi trên bậc thêm gặm một cái bánh Sandwich nhai ngấu nghiến, vừa nhìn về phía cậu.
“Dạ, em tìm anh Lambert ạ.” Phong bước tới, cúi đầu chào rồi lễ phép nói.
Người kia nghe vậy, hất hàm về phía đối điện, nơi có mấy cái container được chất thành hai dãy, bên trong có ánh đèn sáng.
“Lambert ở bên kia, khu này người ngoài không được vào.” Người đàn ông nói.
“Dạ em cảm ơn ạ.” Phong cúi đầu chào, sau đó đi lại về phía dãy container.
Lại gần, Phong mới biết những thùng container này được tận dụng để làm phòng ở, bên trong có tiếng người cười nói với nhau.
Trong chốc lát, từ bên trong có vài người đi ra, hiếu kỳ nhìn lấy Phong rồi rời đi.
Phong đi đến, hỏi thăm một chút, liền có một thanh niên da trắng tóc vàng, mặc quần jean áo sơ mi mang theo ánh mắt tò mò đi ra.
“Em là Phong phải không?”Thanh niên mang vội đôi giày, chộp lấy cái nón bảo hộ màu trắng đội lên đầu, đi tới nhìn Phong hỏi.
Phong gật đầu, lục túi áo lấy ra thẻ căn cước của mình hai tay đưa tới.
Người thanh niên kia mỉm cười, cầm lấy căn cước nhìn nhìn, sau đó trả lại cho Phong, nói:
“Anh là Lambert. Chị Jane là chị gái của anh. Em còn chưa đến tuổi lao động, chỉ có thể làm thời vụ dạng phụ việc vặt ở đây thôi. Lương của em là 3 Euro một giờ. Tính lương theo ngày. Em có làm hay không?”
“Dạ em làm. Em cảm ơn anh.” Phong gật đầu. Con số này đã là khả quan lắm rồi.
Phải biệt, cậu hiện tại mới có mười lăm tuổi, làm thế này chẳng khác nào ‘làm chui’ do đó không thể đòi hỏi lương cao được.
“Ừm, em sang bên đây ngồi chờ, lát nữa sẽ có người dẫn em đi làm việc. Việc mình mình làm, không cần để ý những việc không phải của mình nhé.” Lambert hình như có ý riêng, vỗ vai Phong căn dặn.
Phong gật mạnh đầu, đi đến một bên ngồi chờ.
“Em ăn sáng chưa? Mà thôi, em cầm lấy, ăn có sức mà làm việc.” Lambert đi vào trong, sau đó đi ra, vừa hỏi không kịp chờ Phong trả lời đã ném cho cậu một cái bánh mì kẹp thịt còn nóng hổi.
Phong vốn muốn từ chối, do trước khi tới đây cậu đã kịp đóng trước một gói mì ở nhà rồi.
Nhưng Lambert sau khi đưa bánh mì cho Phong thì cũng vội vàng rời đi, dường như là có việc gì gấp gáp.
Phong ngồi trên ghế đá, có chút buồn chán chờ đợi.
Công trường này hình như là đang xây dựng một tòa nhà lớn, cũng không biết là dùng để làm gì, theo Phong nhìn thì giống như một tòa chung cư hoặc đại loại như vậy.
Thời gian càng trôi qua, người đến làm việc cũng càng ngày càng nhiều.
Những người này có trung niên, có thanh niên, có nam có nữ, nhưng không thấy ai nhỏ tuổi như Phong cả.
“Ơ, sao chú mày ở đây?”
Đang lúc Phong cảm thấy nhàm chán nhìn ngắm mấy cánh chim sáng đang bay qua bầu trời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Xoay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc cùng ánh mắt ngạc nhiên mang theo chút mừng rỡ hiện ra.