Đường Đến Vinh Quang

Chương 53: Thứ mà người khác không có




Chương 53: Thứ mà người khác không có
15 phút giải lao giữa trận, trong phòng thay đồ Dunkerque có đến 5 phút là dùng cho huấn luyện viên Frédéric ‘ân cần’ thăm hỏi Marco.
"Marco! Em đang làm cái quái gì ngoài kia vậy?! Em là tiền vệ con thoi, nhưng có thấy mình đang để Phong muốn làm gì thì làm không?! Em có biết cậu ta đã đưa bóng thoát qua bao nhiêu lần qua mặt em không?!" huấn luyện viên Frédéric đỏ cả mặt lên, bước đến trước mặt Marco bắt đầu mở máy sấy.
“Thưa thầy, thằng nhóc đó…” Marco cảm thấy oan ức, đang định mở miệng bào chữa, liền bị Frédéric đưa tay ngăn lại rồi sấy tiếp:
"Em suy nghĩ lại thử xem. Nó có bao nhiêu thời gian để xử lý bóng? QUÁ NHIỀU! Em ở đâu khi cậu ta tổ chức t·ấn c·ông? Em ở đâu khi cậu ta sút xa? Em ở đâu khi cậu ta chuyền bóng cho đồng đội lao xuống?! Em đi đá bóng hay là đi để nằm khóc lóc như một đứa mít ướt ở trên sân đòi trọng tài cho uống sữa??"
"Trước trận đấu, thầy đã nhắc đi nhắc lại với em nhiệm vụ quan trọng nhất là gì? Là KHÓA CHẶT Phong! Phong tỏa cậu ta bằng các pha áp sát nhanh, phản ứng lẹ! Nhưng không, em cứ để cậu ta chạy nhảy thoải mái trên sân. Em có biết cậu ta in dấu giày đủ cả hai bàn thắng của Boulogne không?!"
Huấn luyện viên Frédéric nhìn thấy Marco co đầu rút cổ lại không dám hé răng, trong lòng có chút mềm nhũn, gõ gõ tay lên bảng chiến thuật, nói:
"Không quan tâm em có thù oán cá nhân hay là vấn đề gì với Phong, từ bây giờ thầy muốn em theo sát cậu như hình với bóng! Cậu ta đi đâu, em đi đó! Cậu ta nhận bóng, em phải áp sát ngay lập tức, không cho cậu ta không gian để chơi bóng!"
Những người khác nhìn thấy huấn luyện viên trưởng Frédéric sấy Marco xù hết cả tóc thì im thin thít không dám ho he một lời.
Vị huấn luyện viên này có tính khí gì bọn hắn đều biết rõ, giờ phút này tốt nhất là nên lắng nghe và tuân theo, nếu không muốn bản thân bị đem ra làm mồi thiêu trên bếp lửa.
Nhưng dường như huấn luyện viên Frédéric có phép đọc suy nghĩ, ông không để cho bọn hắn chờ đợi quá lâu, liền đưa tay gõ mạnh lên bảng chiến thuật, lần lượt chỉ vào mấy vị trí nơi hai hành lang cánh của Dunkerque, quát:
“Còn các em, có bàn thắng sớm liền bắt đầu chủ quan?”
“Các em nghĩ đây là buổi dạo chơi à?! Nhìn lại mình xem! Chúng ta đang để Boulogne dắt mũi ngay trên sân nhà! Từ tuyến giữa đến hàng thủ, ai cũng chủ quan và chậm chạp! Em nào ở đây thực sự muốn thắng trận này thì chứng minh đi, đừng chỉ đứng đó như tượng đá!"
Sau đó ông chỉ vào tiền vệ Galic:
“Còn em nữa, Galic! Em có nghĩ mình đang chơi bóng không? Em ở đây để làm gì? Thầy có cảm giác chúng ta đang chơi với 10 người trên sân vậy! Thầy cần một tiền vệ trung tâm kiểm soát nhịp độ trận đấu, chứ không phải một pho tượng đứng đấy để chờ xem Boulogne làm gì!"

"Em không pressing, không t·ranh c·hấp, không tạo ra bất kỳ đường chuyền nào đáng giá! Thế thì thầy giữ em lại trên sân làm gì?! Nếu em không bắt đầu di chuyển và giúp cho chúng ta thu hồi bóng ngay từ tuyến giữa thì tôi sẽ tìm ai đó có thể làm thay em."
Nói xong, huấn luyện viên Frédéric đưa tay nhìn thời gian, sau đó phất tay nói:
"Trong hiệp hai này, thầy muốn thấy tốc độ, sự quyết liệt của các em trong từng pha bóng. Đi thôi, cố lên nào.”
Cả đội Dunkerque bị sấy đến mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng kịp nhìn thấy vẻ quyết liệt trong mắt huấn luyện viên Frédéric.
Trong mấy mùa giải trước đó, có truyền ngôn kể lại rằng từng có lần huấn luyện viên Frédéric thay hết cả đội hình chính vì lý do không tuân thủ chỉ đạo, điều này khi đó tạo nên một cơn sốc trong nội bộ câu lạc bộ Dunkerque.
Kết quả khi đó đội dự bị được trao cơ hội, lập tức gồng mình lên đá hết sức, thậm chí còn đá tốt hơn cả đội chính.
Sau đó những cầu thủ đội chính mất suất đá chính, cũng dần dần xuống phong độ, tương lai một mảnh mịt mờ.
Bởi vậy huấn luyện viên Frédéric còn có biệt danh là Bàn tay sắt, sẵn sàng xuống tay với bất kỳ cầu thủ nào dám không nghe lời.
Ngay cả Marco, chính là con trai út của huấn luyện viên Frédéric còn bị ông ấy sấy đến ngáo ngơ, thử hỏi người khác nếu để rơi vào tay ông sẽ còn thảm như thế nào.
Hiệp hai, toàn đội U17 Dunkerque dường như bị lửa cháy lan, ai nấy đều mang theo ánh mắt hừng hực.
Những lời của huấn luyện viên Frédéric phần nào đó đã chạm đến lòng tự ái của bọn hắn.
Mà U17 Boulogne, sẽ là kẻ hứng chịu những cơn thịnh nộ này.
Nhưng để huấn luyện viên Frédéric cảm thấy bất ngờ chính là, ở hiệp hai, U17 Boulogne lại tiến hành ba sự thay đổi người.

Vị trí thứ nhất, thủ môn Anono vào thay cho thủ môn Dupont.
Anono trước khi đến câu lạc bộ Boulogne thi đấu cho đội U17, từng là thủ môn với phong cách chơi chân rất tốt, cầm bóng tự tin trong khu vực cấm địa, phân phối bóng cũng tốt hơn so với thủ môn chơi tay truyền thống Dupont.
Việc thử nghiệm Anono với vị trí thủ môn chơi tốt cả chân và tay, phục vụ cho một đội hình kiểm soát bóng toàn diện ở cả ba tuyến chính là ý tưởng táo bạo của trợ lý huấn luyện viên Marc.
Nhìn lối đá kiểm soát khiến cho Dunkerque hầu như bị bóp nghẹt mọi đường triển khai bóng ở hiệp một, huấn luyện viên cũng đã có chút tự tin chấp thuận cho Marc thử nghiệm một chút cách thi đấu hiện đại hơn ở hiệp hai.
Thứ hai, tiền đạo Jack vào thay cho chân sút chủ lực đội trưởng Alain, băng đội trưởng được trao lại cho trung vệ đội phó Fontaine.
Jack là mẫu tiền đạo thích var chạm băng càn, ưa lựa chọn vị trí tốt để dứt điểm, thích hợp đấu với các đội hình có hàng phòng ngự không quá ‘dày đặc’ như trong đội hình 3-5-2. Ngoài ra, huấn luyện viên Parker trong giờ giải lao cũng đã nhận tín hiệu từ Alain rằng anh vừa có chút dấu hiệu c·hấn t·hương nhẹ liên quan đến cổ chân. Vì vậy mà Jack cũng được huấn luyện viên Parker trao cơ hội thử nghiệm.
Mà vị trí thứ ba, chính là tiền vệ Nguyễn Trung Phong rời sân, thay bằng Wissé.
Wissé vẫn đá với vai trò tiền vệ con thoi. Nhưng lại có thiên hướng t·ranh c·hấp thể lực tốt và kiểm soát bóng cân bằng hơn, không còn thiên hướng t·ấn c·ông nhiều như Phong.
Đối với một đội hình có tính chất ‘thử nghiệm’ ở hiệp hai, huấn luyện viên Parker cần một tiền vệ con thoi đóng vai trò kiểm soát và thiên hướng thi đấu chậm rãi và giỏi t·ranh c·hấp phòng ngự từ xa hơn là Phong với thế mạnh t·ấn c·ông.
Dù sao ở hiện tại, thể hình và sức mạnh của Phong đều chưa cho phép cậu có thể quản được hai mặt trận phòng ngự và t·ấn c·ông đều hoàn mỹ như nhau trong suốt cả 90 phút.
Mặc dù trong hiệp một, Phong cũng đã thu hồi bóng và quản lý tốt nhịp độ trận đấu, nhất là luân chuyển và phát động bóng ở khu vực tuyến giữa. Nhưng thể lực của Phong có dấu hiệu đi xuống sau những pha t·ranh c·hấp ‘phá sức’ của Marco và các trung vệ bên phía Dunkerque là điều có thể nhìn thấy.
Cầm lấy chai nước chanh hớp một hơi, Phong ngẩng đầu nhìn các đồng đội bắt đầu hiệp hai.
Cùng lúc đó, trợ lý Marc đột nhiên đến gần Phong, mỉm cười:
“Thế nào, mệt hả?”
“Dạ thầy, em vẫn còn sức đấy chứ.” Phong miễn cưỡng gạt ra nụ cười, hiển nhiên cậu còn muốn đá tiếp hiệp hai, không muốn bị thay ra nửa trận như vậy.

“Ha ha, từ từ sẽ có cơ hội, không nên gấp. Mặc dù hiệp một em đá khá tốt, nhưng vẫn còn có một số điểm em cần chú ý.”
Nói xong, Marc tiến đến ngồi cạnh ngay bên Phong, lấy ra sa bàn nhỏ cầm trong tay, sau đó chỉ trực tiếp vào hai đội đang thi đấu trên sân, nói:
“Thứ nhất, hiệp một em đã di chuyển rất nhiều, điều này rất tốt. Nhưng đôi khi em lại hơi có chiều hường tham gia quá sâu vào tình huống ở một bên cánh. Khi Boulogne t·ấn c·ông lệch cánh phải, em dâng lên rất tốt và kịp thời, nhưng khi bóng được luân chuyển nhanh sang cánh trái, em rõ ràng chậm hơn một nhịp trong việc điều chỉnh vị trí. Điều này tạo ra những khoảng trống nhỏ ở tuyến giữa mà Dunkerque có thể khai thác nếu tiền vệ của họ có tổ chức tốt hơn và linh hoạt hơn."
Phong cẩn thận suy nghĩ, gật nhẹ đầu.
Quả nhiên là suy nghĩ kỹ lại, dường như lời nói của huấn luyện viên Marc là có cơ sở. Ngay lúc ở trên sân Phong cũng đã mơ hồ cảm thấy cách di chuyển của mình chưa đủ tốt.
Huấn luyện viên Marc thấy Phong không có chút gì khó chịu, ngược lại rất khiêm tốn lắng nghe thì ánh mắt toát lên vẻ hân thưởng, chỉ tay lên sa bàn nói tiếp:
"Nhìn đây. Lúc nãy chúng ta có một tình huống mất bóng ở vị trí này, em lúc đó do dâng cao t·ấn c·ông chưa lùi về đủ nhanh để hỗ trợ phòng ngự trung lộ. Dunkerque họ dùng sơ đồ 3-5-2 mà, tuyến giữa của họ có quân số đông hơn, nên chỉ cần chậm một chút là chúng ta dễ bị họ ép ngay. Em cần phải đọc trận đấu nhanh hơn, cảm nhận khi nào cần giữ vị trí và khi nào cần dâng lên để tham gia hộ công từ tuyến hai. Chứ không phải tình huống nào em cũng chạy hùng hục lên can thiệp quá sâu vào."
"Còn một vấn đề nữa, trong hiệp đầu em đã di chuyển không bóng rất tốt để tạo ra phương án chuyền cho đồng đội, cũng như tạo khoảng trống cho đồng đội có nhiều phương án xử lý bóng hơn. Nhưng có một vấn đề khá nguy hiểm: Những khi em nhận bóng, đôi khi em giữ bóng hơi lâu trong chân. Dunkerque bọn họ không pressing quá rát trong hiệp một, nhưng nếu họ tạo áp lực cao hơn, thì những pha xử lý chậm như vậy sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối."
“Thưa thầy em đã hiểu, em sẽ cố gắng tiếp thu.” Phong gật mạnh đầu.
Nội dung thầy Marc nói có chút nhiều, nhưng Phong cũng đã kịp thời chú tâm ghi nhớ một vài điểm cơ bản.
“Tốt, em chú ý quan sát trận đấu, trở về nếu có điểm nào chưa nắm rõ thì đến gặp thầy, thầy sẽ hướng dẫn em khắc phục thêm.” Huấn luyện viên Marc gật đầu hài lòng, vỗ vai Phong.
Giờ phút này, huấn luyện viên Marc dần hiểu ra vì sao trước đó huấn luyện viên Parker dù biết Phong có nhiều điểm yếu và kém toàn diện hơn những người khác nhưng vẫn một mực tin dùng cậu nhóc này.
Ở trên người cậu ta có một thứ mà các cầu thủ cùng vị trí của cậu đang không có, hoặc cho dù có thì cũng kém hơn rất nhiều, đó chính là sự khát khao và nỗ lực tiếp thu tiến bộ, cố gắng hoàn thiện từng ngày.
Có tài năng mà không chăm chỉ kiên trì thì sẽ chẳng là gì cả.
Huấn luyện viên Marc rất đồng tình với câu nói này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.