Chương 63: Xảy ra biến cố
Phong chuyền quả bóng sang cánh cho Moren, há mồm hít thở thật sâu.
Trận đấu đã dần trôi vào những phút cuối, Phong cũng cảm thấy những bước chân của mình dần trở nên nặng nề.
Nhớ tới những bài tập điều hòa hơi thở trước đó, Phong cố gắng vận dụng cơ ngực, đem hô hấp điều hòa, tận dụng những bước di chuyển của mình để điều khiển nhịp thở.
Thời gian trận đấu càng ít, phía U17 Abbeville càng trở nên điên cuồng t·ấn c·ông, tranh c·ướp bóng, quyết tâm tìm bàn thắng.
Mà U17 Boulogne, đặc biệt là vị trí của Phong, phải oằn mình lên chống chịu những đợt t·ấn c·ông của đối phương.
“Nó mệt rồi sao, tốt lắm…” tiền vệ vừa vào sân Dumasé nhìn thấy Phong đang thở dốc, liền mừng thầm, vội vàng đem quả bóng mà đồng đội vừa thu hồi được chuyền cho, dẫn về phía Phong.
Trong lúc ngồi dự bị, nhìn thấy Phong quẩy tung tuyến giữa đội mình, Dumansé trong lòng chất chứa một bụng ấm ức. Giờ phút này nhìn thấy cậu thở dốc, trong lòng liền nổi lên tâm tư muốn trút giận, lập tức dẫn bóng xuống đối mặt.
Chân trái Dumansé quơ ra, vòng qua bóng, người nghiêng qua bên trái, sau đó cực kỳ nhanh chân dùng má ngoài chân phải hất bóng qua phải, muốn vượt qua Phong.
Nhìn thấy Phong bị lừa, hạ thấp người xuống nghiêng về bên trái để định chặn bóng, nhưng mình lại đi bóng về bên phải, khóe miệng Dumansé nổi lên vệt cười lạnh.
“Tưởng gì, trình cũng chỉ đến th….”
Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện, lập tức Dumansé trợn mắt lên.
Bởi vì vừa rồi Phong sở dĩ nghiêng người về bên trái của Dumansé, không phải là bị mắc lừa với pha đảo chân, mà là muốn dùng chân phải của mình đưa lùi ngoáy chéo ra phía sau chặn bóng lại, sau đó thực hiện một cú ‘Rabona’ chuyền bóng giấu giò cho Julien ở phía trong đang trống trải.
“Không thể nào!” Dumansé không thể tin nổi, gần như quát lên.
“Sao lại không..” Phong chạy cái vù sượt qua người Dumansé, bước chạy không ngờ vẫn thanh thoát và nhanh nhẹn, nào đâu có vẻ mệt mỏi như sắp đứt hơi lúc nãy?
“Móa, nó giả mệt lừa mình!” Dumansé nghiến răng nghiến lợi, xoay người chạy về hỗ trợ phòng thủ.
Thế nhưng làm Dumansé không ngờ là pha mất bóng của mình lại vô cùng tai hại.
Chỉ thấy sau khi c·ướp được bóng, Julien liền tổ chức t·ấn c·ông trung lộ, bóng được chọt qua cánh cho Renné, sau đó là một đường căng ngang cho Jack bay lên đánh đầu, ấn định tỉ số 4-1 cho U17 Boulogne.
Có bàn thắng này, kết quả trận đấu coi như đã được định đoạt. Những tia hi vọng cuối cùng của U17 Abbeville cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Cả hai bên đá thêm một vài tình huống nữa, liền cũng hết giờ.
Với chiến thắng này, U17 Boulogne xây chắc vị trí của mình ở đầu bảng A sau ba trận lượt đi.
Chỉ cần lượt về U17 Boulogne không tự mình hại mình, gần như đã có cơ hội rất lớn đi tiếp vào vòng tiếp theo.
Mà các cầu thủ của U17 Abbeville thì càng thêm lún sâu vào cuối bảng xếp hạng.
Đối với các cầu thủ U17 Boulogne, kết quả lượt đi bất bại, có được 7 điểm sau ba trận, đã là một kết quả rất tốt.
Đừng quên đội hình từ trên xuống dưới của bọn họ đều là chắp vá, huấn luyện viên trưởng Parker cũng mới tiến lên nắm quyền không lâu, lối đá của toàn đội mặc dù có đôi lúc còn thiếu sót, nhưng càng ngày càng đã có những tín hiệu tích cực khiến cho bọn hắn có thể tạm thời thở phào.
Lượt về phải gần một tháng sau, đến ngày 5 tháng 11 mới bắt đầu thi đấu. Đó sẽ là trận tái đấu với kỳ phùng địch thủ Valenciennes trên sân nhà của U17 Boulogne.
Ba trận lượt về này đều diễn ra trên sân nhà của Boulogne, sân vận động Giải Phóng. Đây cũng được xem như một lợi thế nho nhỏ của bọn họ.
Khi đó, bọn hắn mới chân chính thi đấu dưới sự cổ vũ và xem xét của các cổ động viên nhà.
Còn trước trận đại chiến đó, toàn đội U17 Boulogne được huấn luyện viên Parker cho phép một kỳ nghỉ dài bảy ngày, trước khi bắt đầu tập luyện lại vào ngày 18 tháng 10 tới để chuẩn bị cho vòng thi đấu lượt về.
Sau khi về nhà nghỉ ngơi một đêm ngon giấc, Phong dự định sẽ dùng trọn vẹn những ngày nghỉ này để bắt đầu rèn luyện sử dụng chân trái của mình.
Đây là một trong hai mục tiêu ngắn hạn của cậu trước đó. Mục tiêu đầu tiên là thăng cấp cho kỹ năng Sút Mạnh Cơ Bản, đã thành công nâng cấp thành ‘Đóng Nghe Cái Đùng’.
Còn mục tiêu rèn luyện chân trái vẫn đang chờ đợi cậu thực hiện.
Tuy nhiên, vào buổi sáng hôm sau, khi cả nhà đang quây quần ăn sáng thì đột nhiên có một chiếc ô tô đậu trước cửa nhà.
Từ trên xe, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt xa lạ từ trên xe bước xuống rồi đứng ngoài cổng ngó vào.
Chú ba đang đút cho Anna ăn cháo, đứng dậy ngó qua cửa sổ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó nhìn thím ba:
“Em, là Raymond.”
Thím ba nghe chú ba nói ra cái tên này, mặt thím liền đổi sắc, buông chén đĩa đang rửa trong tay, chùi bàn tay ướt vào tạp dề rồi vội vàng đi ra.
Lần đầu tiên trong đời Phong nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp vội vàng cùng lo lắng của thím ba như vậy.
Từ trước đến giờ, trong mắt Phong, thím ba luôn là một người phụ nữ điềm tĩnh, dịu dàng, ứng xử chuẩn mực, đi nhẹ nói khẽ. Hoàn toàn chưa từng thấy thím vội vàng đi ra đến mức quên cả khép cửa như vậy bao giờ.
Thông qua khe hở của cửa nhà chưa kịp đóng, Phong nhìn thấy người đàn ông kia nói với thím ba chuyện gì đó.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt anh ta có chút e dè lẫn nghi ngại, cử chỉ khi nói chuyện lại mang theo vẻ gấp gáp. Dường như đang thuyết phục thím ba chuyện gì đó.
Cuối cùng, thím ba lắc đầu, nói gì đó khiến cho người đàn ông xa lạ kia thoáng qua vẻ thất vọng cùng lo lắng, xoay người đi vào bên trong xe rời đi.
Mà thím ba thì quay mặt đi vào trong nhà.
“Có chuyện gì vậy em?” Chú ba nhìn thấy thím đi vào nhà, liền trầm giọng hỏi.
“Không có chuyện gì đâu anh…” thím ba có vẻ bối rối, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với chú ba, đáp.
“Nếu em không nói chút nữa anh sẽ gọi cho bà Fanny để hỏi.”
“Anh…” thím ba nhìn chú ba, cuối cùng thở dài “Ông nội bệnh nặng, muốn gọi em về nói chuyện.”
“…” chú ba nhíu mài.
Cách đây mấy tháng bọn họ cũng đã trở về một lần, khi đó mọi chuyện diễn ra không mấy vui vẻ.
“Em đã từ chối.” thím ba dường như nhìn thấy thái độ chú ba, khẽ nói.
“Nếu Raymond đã đến đây, anh nghĩ chúng ta nên trở về.” chú ba thở ra một hơi, đứng dậy nói bằng giọng khẳng định.
“Chúng ta? Em…” thím ba bối rối.
“Chúng ta là một gia đình, anh sẽ không để em trở về một mình đối mặt với bọn họ.” Chú ba lau miệng cho Anna, sau đó không chờ cho thím ba phản ứng, xoay sang nhìn Phong: “Con ở nhà, chú thím về Paris có việc.”
“Con cũng muốn đi thăm ông nội.” Phong đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, cả chú thím ba đều giật mình, đang muốn nói gì, liền nghe Phong nói tiếp:
“Chú thím ba coi con như con trai, gia đình của thím cũng là gia đình của con. Con muốn đi thăm hỏi ông, nếu như không tiện, con sẽ trông Anna cho chú thím xử lý công việc.”
“Phong, con….” Thím ba bước đến, ôm đầu Phong, trong mắt đã ươn ướt.
“Được rồi, nếu con nói như vậy thì mau lên dọn hành lý. Đem theo vài bộ đồ và chút đồ dùng cá nhân là được.” Chú ba cũng là người quyết đoán, gật đầu phân phó, sau đó riêng phần mình ôm lấy Anna, kéo thím ba đang còn ngổn ngang cảm xúc đi thu dọn hành lý.
Mặc dù không biết gia đình thím ba xảy ra chuyện gì, nhưng Phong nhìn ra chú thím thật sự rất vội vàng.
Bởi vậy nên Phong cũng không có dài dòng, sau khi thu dọn chút đồ vật cá nhân liền mang ba lô lên vai bước ra khỏi phòng.
Để Phong bất ngờ là chú thím ba cũng nhanh không kém cậu là mấy, lúc này đã thay đồ đứng chờ sẵn dưới nhà.
Mà chú ba thì càng làm cho Phong ngạc nhiên khi mặc vào bộ đồ vest lịch lãm, dáng vẻ nghiêm túc trang trọng.
Mà thím ba cùng Anna đều là mặc váy thanh lịch trang trọng.
Nhìn thấy Phong mặc quần jean áo thun, chân đi giày thể thao bình thường, ánh mắt chú ba hơi cau lại, định gọi cậu đi thay đổi quần áo, nhưng bị thím ba đưa tay ngăn lại, ý bảo cứ để Phong tùy ý.
Cả gia đình bốn người, lập tức đón taxi đi ra ga tàu hỏa.
Từ Boulogne đến Paris hiện tại chưa có đường bay cố định, cả nhà cũng chỉ có thể chọn đi tàu hỏa là cách di chuyển nhanh nhất.
Phong ngồi ở ghế phụ, chú thím ba ngồi ở ghế sau, taxi dưới sự thúc giục của chú ba cũng nhanh chóng chạy thẳng ra ga tàu với tốc độ nhanh nhất có thể.
Tất cả mọi người đều vội vàng, duy chỉ có Anna là bình thản ôm con gấu nâu của nó say sưa ngủ giữa chú thím ba.