Đường Đến Vinh Quang

Chương 64: Đến Paris




Chương 64: Đến Paris
Từ nhà Phong đến ga tàu hỏa Boulogne mất hơn hai mươi phút, sau đó đón tàu đi đến Paris bằng tàu hỏa phải mất đến hơn hai tiếng.
Bởi vậy cho dù cả nhà xuất phát từ rất sớm, nhưng cũng phải gần mười một giờ mới đến được ga tàu tại Paris.
Trong quá trình ngồi xe lửa, bầu không khí của cả gia đình có vẻ trầm trọng, chú ba thì gương mặt trầm ngâm, có vẻ nặng nề không được vui vẻ như bình thường.
Còn thím ba thì theo quãng đường ngày càng gần Paris, dường như thím có vẻ nôn nóng bất an, thỉnh thoảng cứ nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ thất thần.
Duy chỉ có Anna là hồn nhiên ngây thơ, hoàn toàn không quan tâm ba mẹ nó đang nghĩ gì mà hết nhìn đông ngó tây lại chơi đùa với chú gấu nhỏ trong tay.
Phong cầm trong tay một quyển sách, chăm chú đọc.
Đây là thói quen của cậu mỗi khi đi xa, đều mang theo sách để đọc.
Một phần bớt nhàm chán trong quá trình di chuyển, một phần cũng tận dụng thời gian để nạp thêm kiến thức, nhìn thế nào cũng đều là có lợi ích.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Phong đi tàu hỏa, từ khi được chú thím ba cưu mang, đem cậu sang Pháp chăm sóc, Phong cũng đã từng theo chú thím đi tàu hỏa được vài lần.
Dĩ nhiên, những lần kia đều là đi chơi, di chuyển đoạn đường không dài, cho nên cảm giác cũng khác với lần này.
Tiếng bánh sắt nghiến nhẹ lên đường ray, đoàn tàu từ từ dừng lại.
Phong mang balô rời khỏi toa tàu, đi xuống sân ga, mắt mở to nhìn khung cảnh rộng lớn của Gare du Nord, một trong những nhà ga nhộn nhịp nhất Paris. Không khí nơi đây hoàn toàn khác biệt so với Boulogne—ồn ào hơn, vội vã hơn, và cũng xa lạ hơn.
Dòng người đổ ra từ các toa tàu, ai cũng có vẻ bận rộn với hành trình của mình. Những doanh nhân trong bộ vest lịch lãm bước nhanh với chiếc cặp da, du khách lỉnh kỉnh hành lý tìm kiếm biển chỉ dẫn, nhân viên nhà ga mặc đồng phục xanh biển kiểm tra vé cho những người mới đến. Xa xa, một đoàn tàu khác đang hú còi báo hiệu sắp khởi hành.
Phong đứng giữa sân ga, có đôi chút bối rối.
Cũng may chú thím ba đối với nơi này dường như quen thuộc, dẫn theo Phong và Anna đi ra bên ngoài, chuẩn b·ị b·ắt xe.
Nghe thím ba nói là từ đây về nhà thím còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, do đó cả nhà chuẩn bị đón taxi để di chuyển.

Phong tự mình lãnh nhiệm vụ mang ba lô và kéo thao vali hành lý của chú thím, còn chú ba thì ẵm Anna.
Với tính cách hiếu động tinh nghịch của Anna, chú ba không dám để cho con bé tự do hoạt động ở nơi xa lạ này.
Mà thím ba thì lúc này có chút thất thần.
Từ khi đoàn tàu đến Paris, tâm trạng của thím ba dường như không được ổn định cho lắm.
Mùi cà phê thoang thoảng cùng mùi nước hoa từ đâu bay tới, được cơn gió nhẹ bên ngoài ga tàu thổi lướt qua mũi Phong, mang theo chút hơi lạnh ùa đến.
Cả nhà đang định đón một chiếc taxi, đột nhiên từ phía khu vực VIP gần đó có một chiếc xe chậm rãi chạy về hướng bên này.
Phong theo bản năng đưa mắt nhìn tới, liền thấy một chiếc xe có hình dáng dài như một chiếc thuyền lướt nhẹ nhàng trên mặt đường, toàn thân bên ngoài màu đen tuyền gợi lên cảm giác thần bí sang trọng.
Chiếc xe này chậm rãi chạy bên vệ đường, thu hút rất nhiều ánh nhìn của các du khách có mặt.
Nhưng để Phong ngạc nhiên là chiếc xe này lại đột ngột dừng lại trước mặt chú thím ba, để lộ chiếc logo ở đầu xe ngay trước mặt Phong.
Logo này có hình tam giác bo tròn ở ba viền cạnh, bên trong có hai chữ M lồng ghép vào nhau tạo thành một hình khối đối xứng với hai màu vàng đen.
Nhìn sơ qua giống như một chiếc vương miện nằm gọn trong một viên kim cương bóng loáng.
Mặc dù Phong không biết nhiều về các thương hiệu xe, nhưng chỉ cần nhìn vẻ bên ngoài cũng cảm nhận được chiếc xe này cực kỳ sang trọng đắt tiền.
Nhưng thứ sang trọng đắt tiền như vậy, làm sao lại dừng trước mặt họ chứ?
Phong thầm nghĩ, đồng thời đưa tay kéo va li định tránh sang một bên.
Dù sao cũng không biết đối phương là ai, tốt nhất té sang chỗ khác, đứng đây chút có trầy xước gì lại rước họa vào thân không chừng.
Chỉ có điều ngay khi Phong định té sang chỗ khác đứng, đã thấy thím ba đưa tay ngăn cậu lại.
Cánh cửa xe chậm rãi mở ra, một người thanh niên mặc âu phục từ trên ghế lái nhảy xuống, chạy đến trước mặt cả nhà, cúi đầu chào thím ba:

“Tiểu thư Madeleine, phu nhân dặn tôi đến đón ngài trở về nhà.”
Phong ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người cung kính như vậy với thím ba.
Đồng thời cái tên Madeleine này cũng là lần đầu tiên Phong được nghe. Trước đến giờ Phong đều tưởng thím ba tên Mai, chú ba hay tất cả mọi người khi gặp thím ba đều dùng cái tên Mai này.
Chào xong, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chú ba.
Phong nhìn thấy trong ánh mắt của thanh niên này thoáng qua vẻ bối rối, nhưng rồi anh ta cũng làm động tác cúi đầu chào với chú ba.
Chú ba bình thản nhìn người này, hoàn toàn không thể hiện chút cảm xúc nào. Dường như việc anh ta chào hay không chào đều không ảnh hưởng đến chú vậy.
Hay nói cách khác, người này trong mắt chú ba chẳng khác nào người vô hình.
Bất quá người thanh niên tài xế này cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đi đến bên hông xe, đưa tay mở cửa, cung kính hạ thấp người, đưa tay đỡ lấy bên trên cửa xe, nói với chú thím:
“Mời ngài lên xe.”
Thím ba hơi ngập ngừng, quay đầu nhìn chú ba như muốn trưng cầu ý kiến.
Chú ba nhìn anh tài xế trên trán đã có mồ hôi lấm tấm rịn ra, sau đó nhìn thím ba, nhẹ gật đầu.
Phong ở kế bên, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Rốt cuộc đây là chuyện thế nào? Thím ba là ai? Người tài xế kia là ai? Tại sao người tài xế kia lại cung kính với chú thím như vậy…
Vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu Phong, khiến cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn thấy chú thím ba và Anna đã lên xe, người thanh niên tài xế liền chạy đến chỗ Phong, đưa tay vịn lấy hành lý:

“Mời cậu lên xe, hành lý xin để tôi lo liệu.”
Vừa nói, tay kia vừa mở cửa xe cho Phong.
Phong tiến lên xe ngồi.
Cảm giác ngồi vào liền có một cỗ mùi thơm dễ chịu, cảm giác dưới mông êm ái như ngồi trên mây, thông thoáng mềm mại mà lại không có cảm giác bí bách. Khác xa với tất cả những chiếc xe ôtô mà Phong từng ngồi trước đây.
Tài xế sau khi sắp xếp hành lý của gia đình xong, liền ngồi vào ghế lái, điều khiển xe chậm rãi chạy đi.
Bầu không khí trong xe hoàn toàn im lặng.
Phải đến mấy phút sau, thím ba mới đột nhiên lên tiếng:
“Vì sao cậu biết chúng tôi sẽ trở về?”
Giọng nói của thím ba tuy ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại có một tia uy quyền, thứ mà Phong chưa bao giờ cảm nhận được dù sống chung với chú thím gần chục năm qua.
Thanh niên tài xế nghe vậy, ánh mắt hơi nhúc nhích, mở miệng:
“Phu nhân dặn tôi rằng tiểu thư nhất định sẽ ngồi tàu hỏa trở về trong hôm nay, dặn tôi ra đây chờ ngài.”
“Cậu ra lâu chưa?” Thím ba hỏi.
“Dạ, được ba tiếng mười sáu phút.” Thanh niên liếc nhìn đồng hồ, thuận miệng đáp.
Làm một tài xế, ngoài kỹ thuật lái xe, việc chính xác trong giờ giấc cũng là một điều bắt buộc phải có.
“Nếu như chúng tôi không về?”
“Dạ, phu nhân nói nếu như hôm nay tôi không đón được ngài thì sau này cũng không cần trở về làm việc nữa.” Thanh niên tài xế bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói không giấu vẻ cung kính cùng một tia thở phào nhẹ nhõm.
“Hừ.” thím ba hừ nhẹ, dường như đối với phong cách xử lý công việc có phần ‘sắt đá’ này của mẹ mình tỏ vẻ không thích.
Thanh niên tài xế cũng không dám tiếp lời. Có một số chuyện, lấy thân phận của hắn là không có quyền lên tiếng, thậm chí nghĩ cũng không nên nghĩ, bởi vì sẽ có lúc nào đó dẫn đến rắc rối.
Làm việc trong môi trường sang trọng, lương cao việc nhẹ, thu nhập gấp hàng chục lần so với tài xế thông thường bên ngoài cũng không phải dễ cầm như vậy.
Phong ngồi ở ghế phụ, nghe thím ba cùng anh tài xế trò chuyện, trong lòng đối với thân phận của thím ba càng thêm tò mò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.