Đường Đến Vinh Quang

Chương 73: Không thầy đố mày làm nên




Chương 73: Không thầy đố mày làm nên
“Thấy tao mới vào thay nên tính đổi hướng sút hả, khỏi lo cho tao, lo nghĩ cách đổ thừa sút ra ngoài do thời tiết hay do mặt sân đi. Ông John chuẩn bị múc mày kìa.” Tiago cố ý tự mình lẩm bẩm khi đi ngang chỗ thằng Matos, nói xong cười nhẹ, thong dong đi đến khung thành.
Trọng tài nhíu mài, theo quy định thì thủ môn không được làm mất trật tự trận đấu hoặc gây áp lực thái quá lên cầu thủ sút.
Trong trường hợp này, hành động thì thầm kia Tiago làm quá hời hợt, không đủ căn cứ để nhắc nhở.
Matos nghe vào tai những lời nói của Tiago, khóe miệng cười lạnh.
‘Hừ, tính chơi chiêu tâm lý với tao hả? Mày còn non lắm.’ Matos thầm nghĩ, đồng thời đặt quả bóng xuống chấm phạt đền.
Nó lui về sau lấy đà, nhưng không hiểu trời xui đất khiến sao khóe mắt lại nhìn về huấn luyện viên John đang đứng bên đường biên.
Chỉ thấy huấn luyện viên John đang đứng chống nạnh hai tay, sắc mặt căng như dây đàn nhìn vào.
Matos thấy ánh mắt như điện của John nhìn mình, sau lưng bỗng như có luồng gió lạnh thổi tới, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nó hít một hơi, để khí lạnh tràn vào phổi, áp chế nhịp tim đang có dấu hiệu đập nhanh mất kiểm soát.
‘Mọe nó, cứ như bình thường sút là được..’ Matos nghe tiếng còi của trọng tài, bắt đầu lấy đà chạy tới.
Ánh mắt nó nhìn vào mắt như hổ rình mồi của Tiago nhìn tới.
Theo thói quen đá phạt đền, ngay trước khi chạm bóng, nó khựng lại một nửa nhịp.
Mà Tiago đứng trong khung thành, mặt ngoài bình tĩnh nhưng sâu bên trong là vô tận áp lực.
Ngay khoảng khắc nhìn thấy Matos hơi khựng lại một nửa nhịp, Tiago cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đưa tay về bên phải, nhưng lại nhanh như chớp đổ người về bên trái.
Bộp!
Những đầu ngón tay của Tiago chạm vào bóng, khiến bóng đổi hướng, đập vào mép ngoài cột dọc rồi văng khỏi đường biên ngang.
Không vào!
Cả khán đài như ong vỡ tổ, khán giả ăn mừng điên cuồng như thể đó là một bàn thắng của U17 Boulogne.

Tiago phấn kích đứng bật dậy, vung nắm tay đấm vào không khí, giang tay ôm lấy các đồng đội chạy đến ôm lấy cậu.
“Làm tốt lắm Tiago.”
“Haha, hay dữ mậy!”
“Đỉnh.”
Phía ngoài sân, cả ban huấn luyện cùng các cầu thủ dự bị của Boulogne nhảy lên hoan hô sung sướng.
Mà Matos thì đưa hai tay ôm lấy đầu, lần nữa quay mặt nhìn huấn luyện viên John.
Chỉ thấy ông ta đứng gần như c·hết lặng, không nói nên lời, nhưng ngay sau đó là ánh mắt thất vọng nhìn về phía Matos.
Nhìn thấy ánh mắt này, Matos trong lòng kẽo kẹt, tâm thần theo đó lơ lửng.
Mặc dù tính cách nó ngổ ngáo, nhưng ông thầy John này cũng bướng không kém.
Hiện tại mặc dù phía trên đã có sắp xếp đôn nó lên đội chính, nhưng nếu như huấn luyện viên John này mà chen chân vào, chắc chắn nó sẽ gặp rắc rối to.
Sau pha đá phạt đền tranh cãi, tinh thần của U17 Boulogne lên cao. Nhưng với việc thiếu người, bọn hắn phải lùi sâu đội hình để phòng ngự.
U17 Valenciennes bắt đầu dồn lên t·ấn c·ông.
Thế nhưng bóng không biết vô tình hay cố ý, rất ít lăn đến vị trí của Matos.
Mà thay vào đó là được đưa sang cho Octave ở giữa và tiền đạo cánh phải Rémi của bọn họ.
Việc các hướng t·ấn c·ông trở nên đơn điệu, đồng thời Phong cũng tận lực giữ bóng trong chân đồng đội, thay vì phát động t·ấn c·ông nhanh như trước.
Cậu biết, tình huống hiện tại nếu như ham t·ấn c·ông, chẳng khác nào con dao hai lưỡi, đội nhà hiện đã thi đấu thiếu người, nếu như lại ham t·ấn c·ông, chắc chắn sẽ khiến đối phương tận dụng cơ hội.
Bọn U17 Valenciennes này rất nhiều chiêu trò, nếu lại đến một quả phạt đền nữa, tin rằng bọn hắn nhất định sẽ không để xảy ra sơ sót lần nữa.
Mà phía ngoài sân, huấn luyện viên Parker cũng đã có những dấu hiệu điều chỉnh, cho thấy ý muốn giữ lại một điểm trên sân nhà.

Những phút cuối trận, ngay cả Jack cùng hai tiền vệ cánh cũng bung hết chút sức cuối cùng để ngăn cản những đường t·ấn c·ông dồn dập của U17 Valenciennes.
Khiến cho bọn hắn dù rất muốn ghi bàn thắng để lấy trọn ba điểm, nhưng đến khi trọng tài chính thổi hết giờ, tỉ số vẫn là 0-0.
Một kết quả hòa, mặc dù khiến cả hai đội không hề hài lòng, nhưng cũng không đến nỗi quá thất vọng.
Cặp đấu còn lại của bảng A chưa thi đấu, với kết quả này U17 Boulogne vẫn đứng đầu bảng A với 8 điểm có được sau bốn trận. còn U17 Valenciennes vẫn tạm thời đứng thứ hai với 5 điểm.
Tuy nhiên, vị trí của U17 Valenciennes sẽ có nguy cơ lung lay khi trận đấu giữa Dunkerque và Abbeville diễn ra.
Chính điều này làm cho từng điểm số hiện tại của bọn hắn đều vô cùng quý giá.
Trận đấu khép lại, Phong cũng không có nhìn thấy có quả bóng ban thưởng nào xuất hiện nữa, chỉ có một ít chỉ số cơ bản được cộng thêm vào chỉ số cá nhân mà thôi.
Cũng phải, trận đấu này Phong thi đấu chưa thực sự tốt.
Nhớ lại trước đó những gì anh Jay-Jay Okocha nói với mình, Phong phát hiện mặc dù trận đấu này thi đấu chưa được như ý, nhưng cậu càng thêm để ý cách nhịp độ trận đấu diễn ra, cùng với những ‘kỹ thuật cá nhân’ mà các cầu thủ dạng ‘giàu kỹ thuật’ như Matos hay Moren thể hiện trên sân.
Phong phát hiện, đúng như anh Okocha nói, kỹ thuật cá nhân và tư duy thi đấu cũng đóng vai trò hết sức quan trọng.
Nói đơn giản, Jack có sức mạnh, có thể hình, nhưng kỹ thuật không tốt, một khi bị đội bạn cử người đeo bám thì dù có chạy chỗ hay vẫn khó có thể phát huy tối đa thực lực.
Hay như Matos, có kỹ thuật cá nhân, có tốc độ, nhưng không có tư duy thi đấu, luôn ngổ ngáo xem mình là cái rốn vũ trụ, thi đấu theo bản năng mà không dùng cái đầu, bởi vậy mới không phát huy được hết tài năng thiên bẩm.
Mà Phong, thể hình sức mạnh chưa đủ tốt chỉ ở mức trung bình yếu, tư duy chơi bóng có một chút, đang trong quá trình rèn luyện, còn kỹ thuật cá nhân là kém nhất.
Bởi vậy, trận đấu này gặp phải kẻ khó chơi như Matos, Phong liền lập tức bị bón hành đầy mồm. Suốt cả trận đấu gần như không phát huy được sự linh hoạt và những cú sút trái phá như bình thường.
Cũng may, hiện tại đội nhà đang có vị trí tốt trên bảng xếp hạng, đồng thời giải này cũng không có lịch thi đấu dày đặc như các giải chuyên nghiệp, cho nên Phong vẫn còn thời gian để rèn luyện thêm.
Do lịch đấu của các câu lạc bộ bị trùng lặp, giải đấu của các đội U17 phải kéo giãn ra, đến ngày 20 tháng 11 U17 Boulogne mới có trận tái đấu với Abbeville trên sân nhà.
Trong thời gian đó, toàn đội sẽ quay lại lịch luyện tập như bình thường.
Theo một vòng thi đấu trôi qua nữa, tuyết cũng càng thêm nặng nề.

Sáng hôm nay, Phong mặc quần áo ấm, mang găng tay, chậm rãi cào tuyết đọng trước nhà và đường đi.
Đừng ai tưởng tuyết luôn là trắng xóa tươi đẹp, một khi mặt trời lên, bắt đầu tan đi, chính là vừa ướt vừa bẩn, khiến cho Phong không khỏi vất vả thu dọn.
“Ê Phong, băng hình của mày yêu cầu đây.” Thằng Jack chạy xe đạp tới, phía sau chở theo một cái thùng giấy khá lớn.
“Cảm ơn nhe, đâu ra nhanh vậy mày?” Phong ngạc nhiên, buông ra xẻng xúc tuyết trong tay, chạy tới đỡ lấy thùng giấy sau xe Jack, vừa ôm lấy thùng vừa hỏi.
Cách đây hơn tuần, sau khi lãnh lương, gộp với tiền tiết kiệm trước đó, Phong quyết định cùng với chú ba trang bị một đầu băng ghi hình với chức năng tua đi tua lại, cùng một chiếc ti vi nhỏ đặt trong phòng riêng của cậu.
Mục đích của Phong chính là muốn tự mình xem đi xem lại những cầu thủ đang là ngôi sao ở các câu lạc bộ bóng đá lớn, xem họ thi đấu như thế nào để học hỏi.
Nhất là những ‘skill qua người’ những pha đột phá, những cách chuyền bóng phá giải bế tắc cho đồng đội, thậm chí là vô vàn những thứ thú vị khác mà khi tập trên sân Phong khó lòng có thể học hỏi toàn diện được.
Ông bà có câu 'Không thầy đố mày làm nên' mà.
Thằng Jack sau khi nghe Phong nói ý tưởng của cậu thì vỗ ngực nói rằng nó có con đường có thể mượn được các băng hình từ các đài truyền hình thể thao, nhưng bù lại, thằng Phong nếu học được gì hay ho thì phải dạy lại cho nó, đồng thời còn phải dẫn nó khao một bữa lẩu lại mới vừa lòng.
Tất nhiên, Phong không thể nào từ chối kèo mà thằng Jack đưa ra.
Nhưng chỉ là cậu không ngờ năng lực thằng Jack cũng không nhỏ, nhanh như vậy đã tìm ra cho Phong những thứ này, hơn nữa những băng hình này đều có đánh dấu tên đội thi đấu, ngày tháng rõ ràng, rất tiện để tra cứu tham khảo.
“Tao nhờ chú tao đó, ổng khó tính vãi, phải nhờ ông già tao lên tiếng thì chú tao mới chịu cho tao mượn đó. Mày xem giữ cẩn thận nhé, vài hôm phải trả lại nữa.” Thằng Jack vỗ ngực lộp bộp, tự hào nói.
“Ờ, tao biết rồi. Vào nhà uống nước chơi không.” Phong ngỏ ý.
“Có nước ngọt không? Lần nào mày cũng cho tao uống nước lọc chán c·hết mọe.” Thằng Jack nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
“Vậy mày nhịn đi.” Phong cũng mặc kệ nó.
“Tối mai đi ăn lẩu nhé, tối nay tao bận rồi.” thằng Jack ngồi xuống ghế salông, thoải mái nói. Không biết sao, mỗi khi tới nhà thằng Phong chơi, nó đều có cảm giác thoải mái tự do hơn khi ở nhà mình. Dù nhà của nó xa hoa sang trọng hơn căn nhà nhỏ của thằng Phong rất nhiều.
“Tùy mày. Xem băng cùng tao không?” Phong nhịn không được hỏi. Cậu đã gấp không chờ đợi được việc xem băng hình, bắt đầu công cuộc học tập của mình.
Cậu cảm giác mình giống như cậu học trò nhỏ đang chuẩn bị ‘bái sư học đạo’ vậy. Mà sư phụ của Phong, chính là những cầu thủ ngôi sao đang thi đấu khắp các câu lạc bộ lớn, họ không hề biết Phong, nhưng Phong vẫn sẽ cố gắng nghiêm túc học tập từ họ.
“Thôi, để sau đi. Dù sao mày học được gì hay cũng dạy tao mà. Tao còn chút việc, về đây.” Thằng Jack nói xong, xoay người lấy xe đạp đi thẳng.
Phong nhìn theo bóng lưng thằng Jack, hình như nó có tâm sự gì đó, nhưng thôi, mai đi ăn lẩu rồi hỏi nó sau. Hiện giờ phải lên test thử băng hình đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.