Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 186: Một lần nữa!!




Chương 186: Một lần nữa!!
Họ không thu được nhiều lợi nhuận từ việc cá cược từ hồi nãy, vì người nhà giàu bí ẩn kia đã đặt cược số tiền lớn nhất nên ông ta sẽ thu được nhiều về tiền nhất, nhưng cho dù vậy, một hoặc hai đồng bạc vẫn là số tiền ngon lành.
Hơn nữa, trận đấu tự nó đã cực kỳ hấp dẫn với rất nhiều tình huống bất ngờ, và thay đổi liên tục.
Điều này làm cho máu của mọi người sôi sục và đám đông bùng nổ thành một sự náo động lớn khi hai người chơi lại một lần nữa nhảy vào sàn đấu.
Việc cá cược cũng bắt đầu và giải thưởng nhanh chóng tăng lên 20000 đồng vàng!
Gấp đôi số tiền trước đó!
"C·hết tiệt! Tên nhà giàu lại đang đặt cược!"
"Bang hội Thunder Raider cũng đang đặt cược đối xứng với người đó kìa!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây có phải là sự thù địch của hội kia không? Làm sao mà một người chơi solo lại đối đầu với một bang hội lớn như thế này?"
Chỉ mới đây thôi, đã mất 5000 đồng vàng nhưng không hề chậm trễ, đám người bang hội đó lại đặt cược cùng số tiền đó lần nữa!
Cái này khiến mọi người không chắc chắn nên ủng hộ bên nào.
Trong khi một bên là bang hội có uy tín, bên kia là người chơi mạnh mẽ với chuỗi chiến thắng ổn định.
Tuy nhiên, họ không có nhiều thời gian để quyết định và nhanh chóng đặt cược.
Ngược lại với trận đấu trước, trận này còn hấp dẫn và căng thẳng hơn nhiều, ngay cả đối với khán giả.
Marcus cũng trông rất nghiêm túc.
Lần trước gã ta còn có thể vui vẻ nói xấu đối thủ, nhưng lần này, ngay từ phút ban đầu, gã như một con hổ dữ tợn nhăm nhe kẻ thù.
Ai cũng có thể nhận thấy rằng, gã rất nghiêm túc trong khi David vẫn như bình thường.
Anh ta chỉ đứng đó và không có cảm xúc gì.
Trọng tài sớm đứng lên và bắt đầu đọc các quy tắc và tiếng chuông lớn vang lên!
“Đang! Đang! Đang!”
Marcus gầm lên lao tới như một con bò tót điên.
Cũng như lần trước, gã ta kích hoạt [Chiến Hống] nhưng lần này, gã không còn đánh giá thấp David nữa.

Rác rưởi khi đi với vận may vẫn có thể chiến thắng, và gã đã thấm thía nỗi thất bại này.
Vì vậy, gã ta không muốn trông như một thằng ngu đi thua một lần nữa.
Lần này gã quyết tâm kết thúc trận đấu trước khi hiệu ứng tiêu cực hết hiệu lực!
Marcus vung lưỡi chiến đao của mình và vung mạnh, nhắm vào tất cả các điểm yếu của người mà gã quen thuộc nhất.
Giữ bạn thân và kẻ thù gần mình.
Đó chính xác là những gì gã đã làm.
Marcus đã giữ người này dưới chân mình trong thời gian dài.
Gã đã liên tục theo dõi lúc đối phương chiến đấu, các động tác của đối phương, nên gã ta biết mọi thứ về người này, chỗ để t·ấn c·ông gây ra sát thương nhiều nhất.
Vì vậy, nhắm vào những điểm này và sử dụng những đòn t·ấn c·ông mà David khó phản đòn nhất, gã ta liên tục đập mạnh lưỡi đao vào chiếc khiên kim loại đơn giản mà David đang mang.
Gã thậm chí còn có thể cảm nhận được kim loại kêu răng rắc dưới những đòn t·ấn c·ông của mình.
Cho dù nó có vỡ cũng không làm gã ngạc nhiên!
Trận đấu này chắc chắn trong tay gã!
Gã không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.
Đám đông không còn cổ vũ lớn tiếng.
Mọi người đều đang xem trận đấu và cắn móng tay. Chỉ thiếu bắp rang bơ để ăn kèm khi thưởng thức thôi.
Nửa đám đông âm thầm hy vọng một màn lội ngược dòng, nhưng có vẻ chuyện đó sẽ không xảy ra ở lần này.
Marcus tiếp tục đánh đối thủ mà không để cho đối thủ một cơ hội, hay mắc một sai lầm nào, liên tục nghiền nát đối phương, không để lại một cơ hội nào để lợi dụng.
Gã đánh anh ta như đang đánh một con rắn giãy c·hết.
David hoàn toàn bị đẩy lùi.
Kết quả đã rõ ràng!

Tuy nhiên... trong giữa cơn bão đòn t·ấn c·ông, một tiếng kêu lớn vang lên.
Lưỡi chiến đao của Marcus treo giữa không trung, gã không thể đánh tiếp đòn kế tiếp.
Gã gầm lên giận dữ và lùi lại, lại lao tới với toàn lực để đánh trả.
Tuy nhiên, đột nhiên tất cả các động tác của gã bắt đầu bị đối thủ chống trả ngược lại.
Thế đéo nào?
Thế đéo nào?
Thế đéo nào?
Marcus hét lên trong lòng, không thể tiêu hóa được cái chuyện gì đang xảy ra với mình.
Một giây trước gã ta kiểm soát trận đấu, và giây tiếp theo, gã không còn kiểm soát được nữa!
Chuyện đó đã xảy ra lần trước, và bây giờ lặp lại một lần nữa.
Một mầm mống của sự sợ hãi mọc lên trong đầu gã, và ánh mắt gã lướt qua thanh máu của David trong sự giật mình và kinh ngạc.
"Cái này... cái này..."
Marcus không thể giữ bình tĩnh và bắt đầu lắp bắp giữa trận đấu.
Thanh máu của đối phương giống hệt như trận trước.
Làm sao nó có thể tạo ra lượng sát thương y hệt như lần trước?
Bí mật của thằng đĩ đó là gì?
Làm sao nó lại chiến thắng?
Cảm thấy có gì đó sai sai, và trước khi Marcus có thể hồi phục sau cú sốc này, tiếng chuông lớn vang lên, báo hiệu kết thúc trận đấu.
Và cứ như vậy, gã lại thua lần nữa!
Cũng như trước, trận đấu bắt đầu với một tiếng vang chuông, nhưng giây tiếp theo, tiếng chuông này lại vang lên và gã bị hạ gục hoàn toàn.
Không đợi trọng tài thông báo kết quả, gã im lặng bắt đầu rời khỏi sàn đấu, niềm kiêu hãnh và sự ngạo mạn trên khuôn mặt hoàn toàn được thay thế bằng vẻ không hiểu.
Đám đông cũng thắc mắc không kém, và mọi người bắt đầu xì xào và thì thầm với nhau.

Chỉ có David vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, anh ta bình tĩnh bước ra và ngồi vào ghế của mình, kiên nhẫn chờ đợi trọng tài gọi cho trận đấu tiếp theo.
Một vài người chơi cố gắng nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta không đáp lại ai và ngồi như một bức tượng.
Tình cờ, Marcus cũng đang ngồi như bức tượng vào lúc này.
Gã cũng không thể đáp lại bất cứ cái gì mà các đồng đội của mình đang nói.
Một lần là may mắn, nhưng hai lần?
Và thanh máu nhìn cực kỳ giống nhau?
Một khả năng đáng sợ nảy sinh trong đầu, nhưng gã ta không muốn nghĩ về điều đó, vì nếu nó đúng… thì…
Lúc này, giao diện hệ thống của gã ta vang lên lớn, và một cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
"Hội trưởng?" Marcus nuốt nước bọt lo lắng.
Đột nhiên, trọng lượng của tất cả đồng vàng gã đã lam mất đè nặng lên gã.
"Im đi. Đừng nói gì. Trong một giây, có người sẽ giao dịch với cậu một vật phẩm."
"Chấp nhận và sau đó đấu một vòng nữa. Nếu cậu không thể thắng lần này, thì đừng có nghĩ đến việc ở lại hội."
"Cổ phần 5% của cậu trong bang hội sẽ bị giải thể để thanh toán nợ, và để trả cho tất cả số vàng cậu đã mất, hành động ngu mà không nghĩ kỹ."
"Sao có thể vô dụng được như vậy?"
"Cậu đã kéo tên tuổi của chúng ta xuống bùn đủ rồi. Đừng làm bản thân thành thằng ngu nữa, kết thúc trận đấu nhanh."
Khuôn mặt của Marcus tái nhợt khi ngồi và im lặng nghe tất cả những lời chỉ trích đang trút xuống mình.
"Họi trưởng… tôi…"
Gã thực sự không có lời nào để giải thích cho mình, và không may cho gã, đối phương vẫn chưa nói xong.
"Tôi có cho phép cậu nói không?"
"Đừng nghĩ rằng tôi không biết tất cả mấy chuyện cậu làm đằng sau lưng tôi."
"Cố ý áp bức người có tài năng, đá người chơi có kỹ năng ra khỏi đội, tất cả chỉ để làm cho bản thân trông cho oách cho ngầu."
"Cậu đúng là một thằng ngu, tôi đúng là ngu khi cho cậu lên điều hành chi nhánh của bang hội. Sau trận đấu này, phải để David trở lại trong đội cho tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.