Chương 188: Không thể bình thường lên đài
Bing! Bang! !
Quỹ cược bây giờ là 50.000 đồng vàng!
Trận đấu của họ vậy mà đã thu hút được một số tiền cược kỷ lục là 50.000 đồng vàng.
Kể từ khi bản cập nhật xảy ra và tháp PVP mở ra, đây là số tiền cược lớn nhất.
Và với tỷ giá hối đoái hiện tại là 1 bạc tương đương 1 đô, số tiền vàng này lên tới con số khổng lồ là 5 triệu đô!
Số tiền lớn như vậy có thể làm thay đổi hoặc phá hủy một bang hội cấp thấp.
Ngay cả đối với một bang hội như Thunder Raider, số tiền này có lẽ là toàn bộ tài sản lưu động của họ, và số tiền vô lý như vậy vậy mà đang được sử dụng để đặt cược?!
Mọi người đều biết rằng họ không thể có phần nào của chiếc bánh này vì phần lớn chiến thắng sẽ thuộc về người đóng góp chính của quỹ cược bên chiến thắng.
Nhưng dù sao thì, nhìn thôi cũng đã tốt rồi...
Điều này khiến mọi người sôi máu, và một số thậm chí đứng dậy rời khỏi tháp để thực sự bắt đầu chơi game một cách nghiêm túc.
Nếu họ cũng có thể giành được một triệu đô la như vậy... cuộc sống của họ có thể hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm.
Tuy nhiên, giữa đám đông ồn ào này, gần như tất cả mọi người đều chỉ mơ mộng và mơ mộng về quỹ cược, vẫn có hai người hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ điều gì trong số này.
Một là Trần Trường, vì hắn biết rằng tất cả tiền mặt sắp trở nên hoàn toàn vô giá trị, trong khi người còn lại là David, anh ta vẫn chỉ tập trung vào trận đấu của mình.
Anh ta thậm chí không biết rằng vụ cá cược này đang diễn ra.
Trần Trường đã yêu cầu anh ta tham gia các trận đấu, vì vậy anh ta tin tưởng hắn và làm, không bận tâm về việc tiền sẽ đến từ đâu.
Vả lại, người chơi tham gia đấu bị cấm đặt cược vào trận đấu của chính mình, ít nhất là ở các cấp độ thấp hơn này, nên anh ta hoàn toàn không biết về sự kiện lớn này đang diễn ra xung quanh.
David, như thường lệ, bước đi và chuẩn bị nhảy vào sân đấu, đột nhiên một tin nhắn xuất hiện.
Thấy rằng nó đến từ Trần Trường, anh ta ngay lập tức dừng lại và mở nó ra.
Lần trước, khi anh ta dừng lại đột ngột như vậy, hầu hết tất cả mọi người đều chú ý đến anh tav và rất lo lắng.
Nhưng lần này, không ai tỏ ra cảm xúc như vậy.
Không chỉ Marcus, mà mọi người trong đám đông đều biết rõ rằng kết quả của trận đấu này đã được quyết định.
Không có gì có thể thay đổi được sự chênh lệch đó.
Thật đáng tiếc, nhưng sự thật là, tài năng và kỹ năng chỉ kéo dài được đến một mức độ nhất định.
Hai đấu sĩ đã gần như ngang bằng nhau từ đầu, nhưng bây giờ ba trang bị cấp độ Độc Nhất cũng đã được thêm vào, thì kết quả của trận đấu này có thể là gì khác?
Trừ Trần Trường và một vài người khác thích đặt cược ngược lại, hầu như tất cả mọi người đều đặt cược David sẽ thua.
Tại thời điểm này, David dừng lại khi chuẩn bị vào sàn đấu, và đột nhiên bắt đầu lấy ra thứ gì đó từ kho đồ của mình.
"Hả? Tên này đang làm gì vậy trời?" Marcus nhướn mày và nhìn anh ta với vẻ khinh miệt.
Gã nhìn thấy tên đó cởi ra chiếc áo giáp ngực cũ kỹ, để lộ ra cơ bắp to lớn bên dưới.
Một số người chơi trong đám đông hét lên trước màn này, khiến mặt mày Marcus tối lại một chút.
Không giống như David, thứ duy nhất gã có là một cái bụng bự, khiến gã cảm thấy rất tự ti.
"Cậu đang làm gì vậy? Cũng đang thay đổi trang bị à?" Marcus chế giễu anh ta vì đang bắt chước mình.
"Lấy đi. Lấy ra cái gì cũng được. Cậu cũng sẽ không bao giờ đánh bại được tôi. Cậu đã thắng tôi hai lần là do may mắn, nhưng bây giờ trò chơi đã kết thúc. Không làm gì được nữa đâu."
Marcus tiếp tục nói trong khi đồng thời theo dõi món đồ mà đối phương đang lấy ra.
Vì rất nhiều thứ đang được đặt cược vào lần này, trong lòng gã cũng có hơi hoảng loạn, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tại sao thằng chó này không thể bình thường bước vào sân đấu vậy?
Nó phải dừng lại và cũng đi thay đổi trang bị là sao?
"Này, David. Cậu có thể dừng mấy trò vớ vẩn này được rồi đấy. Dù cậu có làm gì. Trận đấu này đã kết thúc rồi."
"Thay vào đó, tôi sẽ cho cậu một lối thoát khác. Bỏ cuộc bây giờ đi và quay lại đội. Tôi sẽ đảm bảo rằng gia đình cậu được chăm sóc và nhận được số tiền mà cậu cần."
"Mặc dù lần này bọn tôi đã chịu thiệt hại lớn vì cậu, nhưng tôicó thể nói chuyện với hội và cho mọi người đưa cậu trở lại."
"Tôi nói cái này là vì tôi biết tình trạng của cậu. Bỏ cuộc ngay bây giờ đi, quay lại điểm hẹn của bang hội chúng ta đi. Chúng ta có thể nói chuyện ở đó."
Marcus cố gắng không để bản thân quá lớn tiếng khi thuyết phục.
Gã hoàn toàn tự tin vào việc thắng trận đấu, nhưng vấn đề là, gã cũng có trách nhiệm tuyển lại thằng chó đẻ này.
Vì vậy, gã quyết định rằng tốt nhất là nên thực hiện một số bước thuyết phục nhất định.
Tuy nhiên, đáng tiếc cho gã, người kia thậm chí không thèm để ý đến gã ta chút nào.
"Hmmm? Vẫn giả vờ như không nghe thấy tôi nói à?"
"Dù quyết định của cậu là gì, cậu cũng cần phải đưa ra ngay bây giờ. Nếu chúng ta đấu xong trận này và cậu thua, hậu quả là không thể tưởng tượng được đâu."
"Cậu sẽ không bao giờ có thể rời khỏi thành phố này. Tôi đích thân đảm bảo chuyện đó. Chẳng phải mẹ và em gái của cậu đang phụ thuộc vào cậu sao? Cậu phải nghĩ đến họ đi."
Marcus thử mọi cách tiếp cận, nhưng đối phương đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, và vẫn đang kiểm tra món đồ lấy ra từ kho đồ.
"Nó đang nhìn cái éo gì?" Gã cố nhìn, chỉ để thấy một chiếc áo giáp ngực trong tay người kia.
David đã mơ màng nhìn chiếc áo giáp ngực này trong vài giây.
Nhưng kỳ lạ thay, nó không có vẻ gì đặc biệt.
Chiếc áo giáp ngực trông hơi xỉn màu, thiếu sự tỏa ánh sáng hoặc lấp lánh nào.
Nó có màu đen nhạt với một chút tím, và thậm chí không có bất kỳ hoa văn nào trên đó.
Thông thường, các v·ũ k·hí cao cấp hơn sẽ có nhiều hoa văn trên đó, giúp nâng cấp hạng của v·ũ k·hí.
Vì vậy, thực tế, cái dùng để làm giáp ngực này trông như một tấm kim loại phẳng đơn giản là được uốn thành hình cái khiên, càng chứng minh rằng Marcus gã không cần gì phải lo lắng.
Nếu cái rác rưởi đó đã làm nó kiêu ngạo như vậy, thì chẳng phải mình nên tự hãnh diện hơn sao, vì mình đang có một v·ũ k·hí cấp độ Độc Nhất, một giáp ngực cấp độ Độc Nhất và một đôi giày cấp độ Độc Nhất mà!
Gã lạnh lùng hừ một tiếng và nhìn David trang bị món đồ mới của mình, cuối cùng bước vào sân đấu.
"Hãy nghĩ kỹ đi. Nếu cậu đấu với tôi bây giờ và thua... hậu quả... Đây thực sự là cơ hội cuối cùng của cậu. Đưa ra quyết định khôn ngoan đi."
Tuy nhiên, lời cảnh báo của gã bị chìm trong tiếng vỗ tay và giọng nói của trọng tài báo hiệu bắt đầu trận đấu.
"Được thôi. Như mày muốn, thằng chó. Hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học. Có vài loại người chỉ có thể ăn khổ mới giúp tụi nó tỉnh ngộ được ra ."
[Chiến Hống]
“Hyuup!”
Ngay khi tiếng chuông vang lên, Marcus lao vào như một con mãnh hổ.
Tốc độ và động tác của gã rõ ràng khác biệt so với trận đấu trước.