Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 189: Một chiều kết thúc




Chương 189: Một chiều kết thúc
Mỗi hành động của gã đều tốt hơn một hoặc hai bậc.
Đây là lợi thế của việc có các thuộc tính được tăng cường.
Và tất nhiên... hiệu ứng đặc biệt của v·ũ k·hí của gã...
'Răng Cưa' – Có một cơ hội nhỏ để bỏ qua phòng thủ của mục tiêu
Marcus rất muốn sử dụng cái này, gã lao tới để vung thanh cự kiếm trong tay xuống.
Tuy nhiên, trước khi gã có thể tiến thêm một bước nưa, David đã ở ngay trước mặt gã.
Hả? Hả?
Marcus thậm chí không kịp chớp mắt khi thấy chiếc rìu rỉ sét chém xuống, nhắm vào cổ họng mình.
Gã cố tránh, nhưng vừa cố tránh, bây giờ David đã ở phía sau gã, v·ũ k·hí trong tay lại một lần nữa chém xuống.
'Chiến Hống' không hoạt động sao?
Cái éo gì đang xảy ra?
Gã cố gắng tập trung lại và tìm cơ hội phản công, nhưng tại sao?
Các động tác của đối thủ, hắn hầu như không thể nhìn thấy.
Mọi động tác đều mờ ảo.
Giống như thể người mà gã đang chiến đấu cao hơn gã mười cấp độ vậy.
Và trước khi có cơ hội tìm ra một kẽ hở để phán kháng.
“Đông!”
Trận đấu kết thúc đột ngột!
“Đang! Đang! Đang!”
Tiếng chuông vang lên lớn báo hiệu trận đấu đã hoàn thành.
Tuy nhiên, không người nào có thể tin rằng mình vậy mà nghe thấy tiếng này.
Sự im lặng như tờ trong đấu trường rộng lớn, ngoại trừ tiếng chuông lớn này.

"Trận đấu đã kết thúc. Người chiến thắng trong trận đấu này là đấu sĩ David." Trọng tài cũng đứng lên và tuyên bố giữa sự im lặng chói tai này.
Đám đông vừa mới giây phút trước đang hô vang tên Marcus và tên bang hội Thunder Raider ở mức cao nhất, bỗng nhiên quên cả thở và há hốc mồm kinh ngạc.
Tiếng chuông và giọng nói của trọng tài đã kéo họ trở lại thực tại.
Người không tên tuổi này, không thuộc về bất kỳ bang hội nào, vậy mà đã làm được!
Anh ta đã thắng trước một người có trang bị tốt hơn rất nhiều.
Và anh ta không chỉ thắng, anh ta đã tiêu diệt đối thủ bằng thực lực mạnh áp đảo.
Đó là trận đấu ngắn nhất mà họ từng chứng kiến trên tầng này.
Vì đây là tầng 90, các trận đấu ở đây thường kéo dài ít nhất vài giây, cả hai bên trao đổi một số chiêu thức, thể hiện sức mạnh chiến đấu của mình.
Nhưng lần này nó vậy mà chỉ đơn giản, là một cuộc trận đấu một chiều.
Không có cơ hội để chặn.
Không có cơ hội để phản công.
Đây không còn đơn thuần là kỹ năng và không kỹ năng nữa.
Nó giống như một võ sĩ chuyên nghiệp chiến đấu với một người không chuyên.
Một trận thắng hoàn toàn và tuyệt đối.
Và tất cả những ai đã đặt cược vào Marcus đều mất tiền!
"Má. Tôi mới đặt cược 5 đồng bạc. Lãng phí vãi!"
"Làm thế nào mà trận thắng chắc chắn, lại thành ra như vậy?"
"Bang hội Thunder Raider đúng là vô dụng, toàn mấy thằng rác rưởi. Cho dù bọn nó mặc trang bị Huyền Thoại đi nữa thì có lẽ cũng sẽ thua mà thôi."
"Hê hê. Đáng đời bọn nó. Ít nhất bọn mình chỉ bị vài đồng bạc. Cái bang hội đó... chắc hẳn là đã mất hàng triệu đô đúng không?"
"Ba ha ha ha! Bọn nó xứng đáng bị như vậy!"
"Tôi nghe nói họ vậy mà đã đuổi người này ra khỏi bang hội của họ, nên đây thực chất là trận đấu trả thù vùi dập cựu đồng đội của bọn bang hội đó. Cái này là đủ để cho thấy cái bang hội đó đúng là rác rưởi!"

"Đu má, tại sao tôi lại đặt cược vào đám ngu này!"
"Hê hê! Bởi vì cậu cũng là ngu. Tôi chỉ đặt 1 xu đồng mà cũng giành được 20 đồng bạc. Tiền dễ kiếm thật. Ha ha!"
"C·hết tiệt. Mong là họ chơi thêm vài trậnnữa. Lần này tôi sẽ đặt cược số tiền thiệt lớn."
Mọi người trở nên bận rộn và bắt đầu thu thập thêm tiền.
Cả những người thắng cược và những người thua cược đều trông phấn khích như nhau, như thể họ đã tìm thấy một lỗi bug trong trò chơi.
Bây giờ họ đã tận mắt chứng kiến khả năng chiến đấu của người này, họ muốn khai thác mỏ vàng này.
Tuy nhiên... sao mọi thứ có thể đơn giản như vậy được?
Sau trận đấu, David bước ra khỏi võ đài một cách thản nhiên.
Anh ta không đăng ký tên mình với trọng tài nữa, vì Trần Trường đã gửi tin nhắn yêu cầu anh ta tránh xa sàn đấu trong thời gian này.
Vì vậy, anh ta bắt đầu rời khỏi võ đài và rời khỏi đấu trường để gặp hắn.
Tuy nhiên, sau khi thấy điều này, người kia trong võ đài ngay lập tức tái mặt.
Bộ não của gã bị đông cứng giờ, bắt đầu tan chảy và thực tế dần dần hiện mồn một ra.
"Chờ đã. Cậu không thể rời đi." Marcus hét lên như một cô gái tuổi dậy thì nổi loạn, chạy theo chàng trai mình yêu.
Anh ta vẫn không chú ý đến gã ta, vì vậy Marcus không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy như một con thú để đuổi kịp anh ta.
Gã ta đứng ngay trước mặt David, chặn đường của anh ta.
"David! Tại sao cậu lại giả điếc ? Cậu không nghe thấy tôi kêu tên cậu à?"
"Hả?"
David trông bối rối.
"Sao cậu kêu tôi?"
Nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh và thản nhiên của anh ta, Marcus muốn túm lấy tên này và đập cái đầu to rỗng tuếch của nó vào bức tường gần đó.
Tuy nhiên, gã không có khả năng làm điều đó.
Vì vậy, gã chỉ có thể nuốt cơn giận và tiếp tục.
Gã thực sự rất tuyệt vọng.

Đây là cơ hội cuối cùng của gã.
Nếu cuộc trò chuyện này không suôn sẻ, thì cuộc đời của gã coi như chấm dứt.
"Hê hê hê. Gọi cậu cũng cần lý do sao? Chẳng phải chúng ta là bạn cũ sao?" Marcus nói chuyện một cách lúng túng.
David nhíu mày và nhanh chóng gạt phăng gã đi.
"Tôi bây giờ đang bận."
Anh ta né sang bên và cố rời đi, nhưng Marcus nhanh chóng một lần nữa chặn đường anh.
"Không sao. Không sao. Tôi chỉ cần một thông tin nhỏ từ anh. Ờm.. tôi rất tò mò về cái giáp ngực mà anh đang mặc bây giờ."
Marcus đưa tay ra chạm vào tấm kim loại màu tím đen, khiến David nhíu mày sâu hơn.
"Hê hê hê. Xin lỗi, tôi không thể cưỡng lại nó. Đây cũng là một chiếc áo giáp ngực cấp Độc Nhất, đúng không?"
David đứng im lặng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của gã ta.
"Không lẽ còn cao hơn cả cấp Độc Nhất?"
Marcus không từ bỏ và cố gắng dò hỏi, cố gắng thu thập thông tin từ những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt anh ta.
"Anh có thể chia sẻ các chỉ số với tôi không? Tôi rất tò mò. Ý tôi là chúng ta vừa có một trận đấu tuyệt vời. Vì vậy, tôi muốn xem tại sao tôi thua. Chỉ có vậy thôi."
"Nào, dù sao anh cũng là người chiến thắng, anh sẽ không keo kiệt đâu đúng không? Tôi không yêu cầu danh sách kỹ năng của anh hay gì cả, chỉ là các chỉ số trên trang bị thôi. Không phải chuyện lớn gì đúng không?"
Tuy nhiên, David không có bất kỳ phản ứng nào.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ có vẻ thờ ơ.
"Anh đang chặn đường tôi, và tôi đã nói là tôi đang bận."
"Hả? Bây giờ cậu chảnh như vậy sao? Hê hê." Marcus cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể.
"Thời gian để nói chuyện với một người bạn cũ cũng không có sao. Không sao. Cậu muốn gặp nhau vào lúc khác khi cậu rảnh không?"
"Ồ quên, bọn tôi đang lên kế hoạch t·ấn c·ông hầm ngục Tháp Đồng Hồ. Nó có chiến lợi phẩm tốt cho các lớp chức nghiệp dùng giáp. Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
"Cậu đã quen với năng lực của đội chúng tôi mà, nên sẽ là chuyến đột kích hầm dễ dàng thôi. Chúng tôi cũng có thể trả tiền cho cậu cho chuyến đột kích lần này. Đừng lo."
........................................
(4h08 sáng kết thúc~~~haizzz, chúc cả nhà đọc truyện vui)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.