Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 10: Lại một tương lai mới.




Chương 10: Lại một tương lai mới.
Mười con mãng xà rực lửa cuốn quanh cùng một chỗ, nghiền ép mục tiêu.
Nhiệt độ trung tâm tại lõi của quả cầu toàn mãng xà ấy đang tăng lên nhanh chóng.
1000 độ, 2000 độ, 3000 độ…
Dù cho đã đứng ở rất xa chăng nữa, nhưng Nguyễn An Bình có thể cảm nhận được, nếu như cậu còn tiếp tục duy trì thứ sức mạnh đó, thì đến chính cả pháp sư đã thi triển ra ma pháp ấy là cậu cũng sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi.
Việc một pháp sư t·ử v·ong do chính pháp thuật mà mình đã thả ra, nghĩ kiểu gì đi nữa thì đây vẫn đúng là một trò cười.
Vì vậy, chỉ với một ý niệm, những con mãng xà rực lửa nhanh chóng hạ nhiệt độ và tan biến như chưa từng tồn tại, để lại một khu vực gần như đã hóa thành dung nham.
Chứng kiến ma pháp mạnh mẽ như vậy, những tên gián điệp từ các thế lực đối nghịch với lãnh địa Ngọc Lục Bảo giờ cũng đã phải co đầu mà dẹp bỏ cái kế hoạch muốn á·m s·át vị thiên tài này đi.
Vì chúng đã có thể nhận ra được, tuy đứa trẻ 8 tuổi ấy mới bước vào ngưỡng cửa pháp sư cấp độ 1.
Nhưng về sức mạnh ma pháp đơn thuần, thằng nhóc đó giờ có thể so sánh được với một ma pháp sư cấp độ 2, ngang bằng với những tên gián điệp mạnh nhất có mặt tại nơi đây.
Do đó, kẻ có gan dám á·m s·át thì sợ đánh không lại.
Chúng sợ đặt bản thân mình vào nguy cơ b·ị b·ắt sống, khiến bá tước Nguyễn An Thành nổi giận, gây ra c·hiến t·ranh toàn diện với thế lực sau lưng chúng.
Còn những kẻ có đủ khả năng gây uy h·iếp tính mạng cho Nguyễn An Bình là những pháp sư cấp 2 lại không có gan ra tay, vì chúng sợ viễn cảnh mình bị một thằng nhóc 8 tuổi g·iết ngược.
Dù sao cũng là ma pháp sư cấp độ 2, là những người cũng đã có chút danh tiếng, không còn là những tên pháo hôi không đáng chú ý nữa.
Đặt cược sinh mạng, danh tiếng của mình để á·m s·át một kẻ mà mình cho rằng chín lạng nửa cân, nhìn kiểu gì đây cũng không phải là một buổi giao dịch đáng với cái giá đó.
Còn chưa kể, trong lâu đài của lãnh địa Ngọc Lục Bảo này, ngoài những tên gián điệp ra, vẫn còn rất nhiều các gia thần còn trung thành với Nguyễn An Thành có mặt.
Tất cả những yếu tố này cộng lại khiến cho những kẻ nằm vùng không dám ra tay.
Nhưng thông qua những biểu hiện vừa rồi, tất cả những thám báo của đủ loại thế lực đều đã có một nhận thức chung.
Đó là ma pháp trụ cột của Nguyễn An Bình gồm Hỏa Cầu Thuật cùng một ma pháp liên quan đến rắn nào đó chưa biết tên, và một ma pháp bí ẩn vẫn được đứa trẻ ấy giấu kín.
Và việc truyền được thông tin ấy về với thế lực sau lưng cũng đã là một thành công rực rỡ rồi.
Không cảm nhận được những ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía mình nữa, Nguyễn An Bình giờ cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Nhưng ngay lúc này, cậu nhóc chợt cảm nhận được một pháp thuật trụ cột của mình, Chiêm Tinh Thuật giờ đang có phản ứng dữ dội.
Còn chưa kịp kiểm tra xem thứ ma pháp ấy có vấn đề gì.
Lại giống như bao lần khác, một viễn cảnh tương lai mới lập tức xuất hiện ngay trước mặt Nguyễn An Bình.
“Không, không phải chứ?
Lại nữa sao?”
Bỗng chợt, lần này Nguyễn An Bình phát hiện ra, mình có thể nói chuyện, có thể cử động trong trạng thái đặc biệt này.
Lúc trước, mỗi lần nhìn thấy tương lai, cậu nhóc đều chỉ có thể đứng yên một chỗ, lặng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.
Nhưng hiện nay, mọi thứ đã khác hơn trước rất nhiều lần.
Không chỉ có thể nói chuyện, mà giờ Nguyễn An Bình còn có thể đi lại tự do trong viễn cảnh tương lai mà mình chứng kiến.
Nếu là lúc trước, cậu nhóc chắc chắn sẽ mất bình tĩnh khi tìm ra được phát hiện kinh người này.
Nhưng giờ, sau những chuỗi ngày đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đứa trẻ ấy giờ đã rất nhanh chóng mà bình tĩnh lại.
Nguyễn An Bình biết, tương lai mình nhìn thấy tuy là tai ương, nhưng nó sẽ là tai ương thực sự nếu không thể nhìn kỹ định mệnh không thể tránh khỏi ấy.
Trong viễn cảnh tương lai này, cậu nhóc phát hiện ra cơ thể mình hiện tại đã là của một thiếu niên khoảng 14 tới 16 tuổi, và trên thân cậu đang mặc một bộ áo giáp toàn thân vô cùng chắc chắn.
Xung quanh cậu hiện tại vẫn là tòa lâu đài của gia tộc mình, nhưng giờ một kiệt tác như vậy lại đang chìm trong khói lửa.
Pháo đài Ngọc Lục Bảo của gia tộc cậu đã bị công phá, cha cậu đã biến mất không rõ tung tích.
Thật khó để có thể xác định ông ta có trên chiến trường này hay không, khi mà xung quanh người cậu thiếu niên đang là hàng trăm những chiến binh khác nhau.
Trên người mỗi một chiến binh hiện tại có thể thấy rõ chúng thuộc về những thế lực khác nhau, chính có, tà có, lính đánh thuê hay mấy nhà quý tộc nghèo khó cũng có nốt.
Đủ để thấy tương lai là khốc liệt như thế nào, khi mà cả gia tộc của cậu giờ đã bị tất cả các thế lực vây công.
Thấy cảnh tượng này diễn ra, Nguyễn An Bình giờ phải hoài nghi.
Dù cho đã xuyên việt vào một cái thế giới giả lập, một nơi tương tự mấy cái trò chơi chăng nữa.
Vận xui khi bị thế giới nhằm vào của cha mẹ mình vẫn không hề thay đổi.

Nguyễn An Bình còn muốn đi xa hơn, tìm hiểu kỹ hơn về chuyện gì đã xảy ra trong tương lai.
Nhưng khi cậu đi ra được hơn trăm bước, lập tức một thứ giống như tường không khí trong mấy cái trò chơi xuất hiện, khiến cậu thiếu niên khó lòng bước tiếp.
Thấy giới hạn góc nhìn trong tương lai định mệnh của mình, Nguyễn An Bình còn đang muốn di chuyển để tìm kiếm thêm chút manh mối khác.
Thì ngay lúc này, một lực kéo vô cùng khủng kh·iếp xuất hiện, còn viễn cảnh chiến trường trước mắt thiếu niên giờ này đã tan vỡ như gương.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn An Bình đã bị kéo về thực tại một lần nữa.
Sau khi đã nhìn thấy cái viễn cảnh tồi tệ nơi tương lai tăm tối.
Trên gương mặt của cậu nhóc nào còn lại cái vẻ hưng phấn, khi mà cậu ta tu tập được một ma pháp mạnh mẽ có thể sánh được với những ma pháp sư cấp độ 2 chứ.
Về cái tương lai tăm tối kia, Nguyễn An Bình cũng đã có một vài suy đoán về nó.
Nguyên nhân mọi chuyện rất có thể là những thí nghiệm bí mật dưới tầng hầm của lâu đài đã bị bại lộ ra.
Dù sao đến giờ, Nguyễn An Bình vẫn nhớ được cái cảnh tượng khi cậu mới giáng lâm cái thế giới giả lập này nó kích thích như thế nào.
Hành động nghiên cứu máu tanh, chỉ có thể nói là làm trái luân thường như vậy, thì cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo này tương lai bị đủ loại thế lực vây công cũng chẳng có gì làm lạ.
Và sau khi biết được tương lai khốc liệt, Nguyễn An Bình sẽ không đi can thiệp cha mình, ngăn cản ông không làm những thí nghiệm đó nữa làm gì.
Vì cậu biết được, dù cho có cố thay đổi như thế nào đi nữa, chuyện tất cả các thế lực tới để vây công nhà mình vẫn không hề thay đổi.
Nhưng tương lai đó không đồng nghĩa với việc lãnh địa Ngọc Lục Bảo bị hủy diệt hoàn toàn.
Khi c·hiến t·ranh đã xảy ra, như vậy sẽ luôn có ba kết quả, là thắng, hòa, và thua.
Và kết cục là chiến thắng, là thất bại như thế nào.
Cái đó là tùy vào bản lĩnh của hai bên tham chiến.
Như vậy, chỉ cần Nguyễn An Bình trở nên mạnh mẽ hơn, cậu có thể nắm vững chiến thắng trong lòng bàn tay mình.
Nghĩ tới đây, cậu nhóc 8 tuổi giờ giống như thể đánh máu gà.

Không dừng lại ở sân tập này nữa, cũng chẳng cần phải lo lắng những ánh mắt vừa rồi dám tập kích mình làm gì.
Vì với Nguyễn An Bình, cậu luôn tin tưởng vào khả năng chứng kiến tương lai như một lời nguyền kia.
Mọi thứ cậu nhìn thấy đều sẽ luôn là định mệnh không thể nào tránh khỏi.
Và cậu ta có mặt tại chiến trường vào 6 tới 8 năm sau với không một v·ết t·hương cũng là một định mệnh như vậy.
Nếu như có kẻ địch nào nhảy ra, gây sát thương không thể phục hồi với Nguyễn An Bình, đây lại đúng là một tin tốt.
Vì đó là lần đầu tiên, cậu nhóc này thấy được rằng những vận mệnh mà mình nhìn thấy là thứ có thể b·ị đ·ánh vỡ.
Nhưng khi đi qua những người hầu kẻ hạ, những tên lính đánh thuê đáng nghi mới gia nhập lãnh địa.
Tất cả bọn chúng giờ đều cảm thấy bối rối, không ai dám ra tay trước một đứa trẻ có đôi mắt đầy đe dọa như vậy.
Có một vài kẻ muốn ra tay, nhưng chẳng hiểu sao, chúng cảm nhận một cảm giác không thích hợp nên ngập ngừng trong hai giây và lập tức từ bỏ ý nghĩ á·m s·át ấy.
Nguyễn An Bình đi qua những góc sân, đi qua các hành lang trong ánh nhìn của bầy lang sói xung quanh một cách hiên ngang.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả vẫn vô cùng bình yên, dù cho có đôi lúc cậu nhóc cảm nhận được sát khí mạnh mẽ tới từ một vài kẻ ven đường.
“Quả nhiên a…” Vị quý tộc nhỏ tuổi thở dài khiến người khó có thể hiểu nổi.
“Vận mệnh quả không phải là thứ dễ b·ị đ·ánh vỡ như vậy.”
Nếu như cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết thì vận mệnh chắc chắn là ý chí của tác giả.
Khi nó kiềm chế mọi thứ, khiến tuyến thời gian dù cho có chảy như thế nào, những con cá trên dòng sông ấy dãy dụa ra sao cũng sẽ tụ tập về một tiếp điểm duy nhất.
Không suy nghĩ nhiều nữa.
Người thừa kế của lãnh địa Ngọc Lục Bảo lập tức lao vào trong thư viện của pháo đài, lao vào cái nơi mà cậu đã thề sẽ không bao giờ quay trở lại vào vài hôm trước.
Học tập cũng đáng sợ thật đấy, nhưng thứ đáng sợ hơn chính là thất bại nếu như trong tay Nguyễn An Bình không có đủ sức mạnh.
Mà một pháp sư muốn có sức mạnh, họ cần phải học tập thêm nhiều tri thức hơn nữa.
Nên dù cho có đau khổ, có ám ảnh như thế nào, thì đứa trẻ mới 8 tuổi giờ cũng phải căng đầu ra mà học.
Mọi hành động có vẻ bất thường của Nguyễn An Bình được thám tử của tất cả các thế lực ghi lại từ đầu tới cuối.
Từ trên một tòa tháp cao, bá tước đang cai trị lãnh địa Ngọc Lục Bảo, Nguyễn An Thành hiện đang mỉm cười nhìn về phía thằng con trai của hắn.
“Chậc, tính tự giác của thằng nhóc cũng tốt đấy nhỉ?
Có vẻ ta không cần phải quất roi để thằng nhóc biết đường học tập nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.