Chương 9: Tơ Tuyến Ma Pháp.
Suy đi nghĩ lại, Nguyễn An Bình cảm thấy rất khó để có thể tìm ra một ma pháp hợp với ý mình.
Nếu như ma pháp cậu sử dụng là một ma pháp khôi phục, nhưng khi trở lại thế giới thực mà cha mẹ đã không còn thì cũng vô ích.
Nhưng nếu cậu tu luyện ma pháp tử linh, khôi phục n·gười c·hết mà cha mẹ cậu cũng còn một hơi thì cũng vô ích.
Thậm chí, hai người đó còn có thể mắng cho cậu một trận khi dám để hai người họ trong hình thái của những sinh vật tử linh.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, nhớ về tất cả những ma pháp còn được lưu trữ bên trong đầu mình.
Cuối cùng, Nguyễn An Bình cũng đã tìm ra được ma pháp thích hợp nhất.
Tơ Tuyến Ma Pháp, một loại pháp thuật chỉ có thể nói là chung quy chung củ, rất ít khi được người đưa lên mặt bàn.
Về mặt chữa thương, loại ma pháp này có thể được sử dụng để khâu lại những v·ết t·hương, nhưng v·ết t·hương ấy sau khi được chữa trị thường để lại sẹo vô cùng xấu xí, kém quá xa so với những ma pháp chữa trị thần kỳ tại đại lục Alrat.
Về chiến đấu, Tơ Tuyến Ma Pháp có sức sát thương không quá ấn tượng, đồng thời, khả năng khống chế của nó cũng chỉ ở mức tạm được, không quá nổi bật so với những loại ma pháp khác.
Còn nếu nó có gì nổi bật nhất?
Thứ ma pháp ấy là một phần không thể thiếu khi những tử linh pháp sư hoặc tà giáo đồ muốn chế tạo ra một đám khâu lại quái, những con quái vật đầy kinh tởm khi được khâu lại từ các bộ phận của vô số những xác c·hết khác nhau.
Như vậy, Tơ Tuyến Ma Pháp có vẻ chính là ma pháp thích hợp nhất với những yêu cầu tới từ Nguyễn An Bình.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu nhóc cũng đã quyết định cắn răng, học cho bằng được thứ ma pháp ấy.
Rất nhanh chóng, cả ba chỗ trống có trên những ma pháp trận đều nhanh chóng được lấp đầy bởi những cấu trúc ma pháp mới.
Khi đường nét cuối cùng của ba ma pháp được tinh thần lực của Nguyễn An Bình phác họa thành công.
Một cảm giác mát lạnh đột ngột xuất hiện trong đầu, khiến cậu nhóc 8 tuổi có cảm giác mình hiện tại mới thực sự tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Từ giờ trở đi, cậu nhóc đã chính thức trở thành một ma pháp sư, một kẻ nắm trong tay sức mạnh siêu phàm.
Như bao pháp sư khác, Nguyễn An Bình hiện tại lập tức sử dụng thử một pháp thuật thường thấy nhất, Hỏa Cầu Thuật.
Nhưng ngay khi ngọn lửa vừa được bùng lên, cả căn phòng lập tức đã rực sáng vô số các loại phù văn khác nhau, khiến cho pháp thuật trong tay cậu nhóc còn chưa kịp hình thành đã b·ị đ·ánh tan.
Nhìn vào đủ thứ phù văn đang phát sáng được điêu khắc trên tường và trần của phòng minh tưởng.
Nguyễn An Bình giờ mới nhớ ra, nơi đây là phòng để tu luyện, không phải là một nơi để pháp sư có thể thoải mái thi triển ma pháp.
Bước ra khỏi pháo đài và cảm nhận những tia nắng nhu hòa chiếu lên gương mặt mình, cậu nhóc giờ nheo mắt như thể cả năm trời rồi mình chưa bao giờ tiếp xúc với ánh sáng.
Sau một hồi dựa vào ký ức của nguyên chủ, Nguyễn An Bình cũng đã đi tới sân tập của pháo đài, một thao trường nhỏ với đủ loại bia ngắm và các thiết bị tập luyện vô cùng đầy đủ.
Nhưng ngay khi bước chân tới khu vực chỉ dành cho các pháp sư nhập môn này, Nguyễn An Bình đã lập tức phải giật mình, khi giờ cậu có thể cảm nhận được có vài ánh mắt như thể đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu nhóc nhìn ra xung quanh, và tất cả những gì cậu thấy được đó là chẳng có gì bất thường ở nơi đây.
Xung quanh cậu cũng chẳng hề có kẻ nào khả nghi, vì khi cậu quay người nhìn tứ phía thì tất cả mọi người đều vô cùng bình thường.
Nhưng thực tế, quanh người Nguyễn An Bình hiện tại đang là đủ các thể loại ma pháp giá·m s·át khác nhau.
Có người sử dụng Thiên Nhãn Pháp, tạo ra hình chiếu một con mắt từ trên trời cao, dò xét cả thao trường.
Trên gốc cây, trong bụi cỏ, các loại côn trùng, chim cầm không ngừng dõi theo cậu quý tộc nhỏ tuổi.
Những người hầu, vệ binh trong pháo đài có quá nửa có vấn đề, khi ai nấy đều có một vài loại ma pháp đạo cụ có thể che giấu khí tức.
Ai nấy đều có thể nhìn ra được, đứa nhóc 8 tuổi ấy không còn là một đứa trẻ tầm thường nữa, nó đã trở thành một ma pháp sư.
Theo thường thức của thế giới này, chuyện để một người tiếp xúc quá sớm với ma pháp chưa bao giờ là chuyện gì tốt lành cả.
Vì tinh thần lực của một người vào năm 16 đến 18 tuổi là mạnh nhất, đó mới là độ tuổi phù hợp nhất để một người có thể trở thành một pháp sư.
Nên trong trường hợp của Nguyễn An Bình, người ta chỉ có thể suy đoán.
Có lẽ vị bá tước cai trị lãnh địa này đã bắt đầu có vấn đề, và hắn ta đang cần phải bồi dưỡng người kế nghiệp của mình nhanh nhất có thể.
Vì vậy, chuyện đốt cháy giai đoạn này mới có thể xảy ra.
Nên chuyện tài năng của người kế nghiệp lãnh địa Ngọc Lục Bảo này chắc chắn sẽ là thứ mà đủ mọi loại thế lực lớn nhỏ đều quan tâm.
Tất cả mọi người đều đang rất tò mò, không biết được người thừa kế của lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể bày ra được tài năng ma pháp như thế nào.
Nhưng ngay khi thấy được Nguyễn An Bình cảm giác đủ nhạy để phát hiện ra những người cao hơn thằng nhóc cả một đại cảnh giới theo dõi, đám người cũng đã sử dụng một vài loại ma pháp bí ẩn, che giấu đi sự tồn tại của mình.
“Quái lạ, chẳng lẽ mấy cảm giác gai gai sau lưng vừa rồi chỉ là ảo giác hay sao?”
Nhìn qua nhìn lại, mãi không thấy được đầu nguồn của những ánh mắt theo dõi mình ở nơi đâu.
Nguyễn An Bình cũng chỉ đành nhún vai bỏ qua, như thể vừa rồi cậu nhóc chỉ gặp phải ảo giác nào đó.
Thấy người thừa kế của lãnh địa có vẻ đã không nhận thức được mình đang bị người theo dõi, tất cả đám gián điệp giờ đều thở phào một hơi.
Nhưng chúng làm sao có thể biết được, trên gương mặt non nớt của Nguyễn An Bình hiện tại đã bắt đầu nhíu mày lại.
18 năm mắc kẹt trong ký ức của cha mình, cậu nhóc có vẻ chưa lột xác hoàn toàn về tư duy, nhưng chí ít đứa trẻ này vẫn có thể nhận ra được mình rất có thể đã bị người theo dõi.
Và với kinh nghiệm đọc đủ loại tiểu thuyết của cha mẹ mình từ hồi biết chữ cho tới năm 8 tuổi, cộng thêm với những năm tháng mắc kẹt trong ký ức của cha mình.
Nguyễn An Bình lập tức nghĩ tới việc phải che giấu khả năng của mình trước mặt đối thủ.
Nhưng khi thi triển ma pháp, sau lưng cậu nhóc giờ này không tự chủ mà nổi lên một ma pháp trận gồm ba ma pháp trụ cột đang không ngừng luân chuyển.
Cảm nhận được ma pháp trận sau lưng mình, Nguyễn An Bình dù không muốn cũng chỉ đành chịu.
Vì với khả năng của một pháp sư cấp độ 1 thì không thể nào ẩn giấu đi được cấu trúc ma pháp trận của họ.
Dù cho cậu nhóc đã rất cố gắng chăng nữa, cái mà Nguyễn An Bình có thể che giấu vẫn là cấu trúc vô cùng phức tạp ngay sau lưng cậu.
Khiến nó trông như ma pháp trận của một ma pháp sư ba trụ cột thông thường khác.
Tuy vậy, chừng đó cũng quá đủ để có thể dọa sợ tất cả những kẻ đang theo dõi vị thiếu gia ấy.
Tại Alrat lục địa, mọi người đều nhận thức được những pháp sư có ba ma pháp trụ cột chính là loại pháp sư thiên tài nhất, là hạt giống của những cường giả trong tương lai.
Ngay khi gọi ra ma pháp trận của mình, lại một lần nữa Nguyễn An Bình có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng của những kẻ theo dõi, càng khẳng định hơn về suy đoán trước đó của cậu.
Không để ý tới đám người kia nữa, trong lòng bàn tay của vị thiếu gia bắt đầu nổi lên một ngọn lửa thông thường.
Ai cũng có thể nhìn ra được đây chính là một trong những pháp thuật phổ biến nhất, Hỏa Cầu Thuật.
Ngay khi sử dụng ma pháp này, trong đầu của Nguyễn An Bình lập tức nổi lên vô số những linh cảm khác nhau về cách sử dụng loại ma pháp ấy.
“Đây chính là ảnh hưởng của Tự Nhiên Linh Cảm hay sao?” Nguyễn An Bình ngạc nhiên thì thầm nói.
Trong đầu cậu nhóc 8 tuổi, khi nhìn vào ngọn lửa trong lòng bàn tay mình, nó như thể đã không còn là một ngọn lửa thông thường nữa.
Nó giống như đã hóa thành cây, thành hoa, thành đủ các thể loại động vật khác nhau trong trời đất.
Nhưng không hiểu sao, Nguyễn An Bình lại cảm thấy nếu như giờ này cậu tạo hình ngọn lửa trong tay hóa thành dạng sợi tơ, sức sát thương của ngọn lửa sẽ được gia tăng tới cực đại.
Lần này chính là ảnh hưởng của một ma pháp trụ cột khác là Tơ Tuyến Ma Pháp lên trên Hỏa Cầu Thuật.
Nhưng Nguyễn An Bình lúc này kiềm chế lại sự xúc động muốn đắp nặn ngọn lửa trong tay thành hình dạng sợi tơ lại.
Vì mấy thứ ma pháp không trụ cột dùng thế nào thì dùng, nhưng không thể để lộ ra cho người thấy được ma pháp trụ cột của mình.
Nên trong một giây phút hứng khởi nhất thời, thứ mà cậu nhóc này tạo ra với ngọn lửa trong tay thay vì là những sợi tơ, nó lại là những con rắn rực lửa.
Nếu là một ma pháp sư ba trụ cột khác sử dụng hỏa cầu thuật, chắc chắn những con rắn trong tay họ sẽ chỉ là những con rắn nhỏ.
Nhưng với một người đã sở hữu ma pháp trận đặc biệt có độ phức tạp còn vượt qua các pháp sư cấp độ 5.
Thứ mà Nguyễn An Bình giải phóng ra là một đàn những con mãng xà, với mỗi một con rắn đều có kích thước thô như eo người trưởng thành.
Theo lệnh của Nguyễn An Bình, cả bầy mãng xà mười con lập tức tiến nhanh về phía trước, nhiệt độ cao của chúng thiêu cháy mọi thứ trên đường đi, chỉ để lại một nền đất đã bị thiêu đốt thành tro xỉ.
Và những bia ngắm bằng kim loại nhanh chóng hóa thành nước thép khi bị những quái vật được tạo ra từ lửa này cuốn quanh, nung chảy.
Nếu như ma pháp này được thả ra bên ngoài sân tập, nó có thể dễ dàng t·hiêu r·ụi cả một làng mạc.