Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 16: Ma pháp kỹ năng Nghiên Cứu.




Chương 16: Ma pháp kỹ năng: Nghiên Cứu.
Hiện tại, Nguyễn An Bình thét toáng lên vô cùng bất ngờ khi thấy thực lực của mình tăng nhanh như cưỡi t·ên l·ửa.
Quay đi quẩn lại, không biết từ lúc nào cậu nhóc đã đột phá lên thành một pháp sư cấp độ 2, đột phá cả một đại cảnh giới.
Nhưng khi đang hưng phấn, Nguyễn An Bình bỗng chợt nhìn thấy bản mặt thối của cha mình đang nhìn cậu như thể một kẻ ngu si thiếu hiểu biết.
Vốn đang giận dỗi ông già mình từ trước, nên giờ cậu lạnh lùng quay sang hỏi Nguyễn An Thành.
“Cha, một pháp sư đột nhiên đột phá một đại cảnh giới như thế này chẳng phải rất bất thường hay sao?
Tại sao cha lại không chú ý tới chuyện này một chút nào vậy?
Tình tiết này mà có trong mấy cái tiểu thuyết của ngài chắc chắn sẽ bị độc giả mắng là buff bẩn đấy.”
Nghe thằng con trai mình nói vậy, Nguyễn An Thành cũng chỉ nở một nụ cười đầy vẻ trào phúng về phía con trai mình.
“Haha, đúng là như vậy thật, nhưng nếu thằng tác giả nói pháp sư cấp độ 1 đến cấp độ 5 chỉ là tiểu cảnh giới trong một đại cảnh giới thì mọi thứ lại đâu vào đấy thôi mà.
Nhỡ đâu bên trên Pháp Sư cảnh là Đại Pháp Sư, Pháp Vương, Pháp Tôn, Pháp Hoàng, Pháp Đế gì đó thì sao?”
Nghe cha mình nói nhàm vậy, Nguyễn An Bình giờ gương mặt sạm lại và nhìn ông với ánh mắt hình viên đạn.
Thấy vậy, Nguyễn An Thành cũng nghiêm túc trở lại mà trả lời câu hỏi của con trai mình.
“Chuyện vô cùng đơn giản ấy mà.
Từ pháp sư cấp độ 1 đột phá lên làm pháp sư cấp độ 2 chỉ cần chất lượng tinh thần lực đủ mạnh, cộng với đó là cấu trúc ma pháp trận của một pháp sư đủ vững chắc.
Thì chuyện đột phá cảnh giới lúc này chỉ có thể nói là nước chảy thành sông, chẳng có gì là lạ cả.”
Nguyễn An Bình lập tức giật mình ngay sau khi nghe được những lời ấy.
Cậu nhóc hiện tại bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân mình.
Vừa rồi, nhờ vào pháp thuật vô danh do mình tự chế ra kia cài thẳng vào trong não bộ, tinh thần của Nguyễn An Bình đã có một sự lột xác về chất vô cùng mạnh mẽ.
Khiến cho tinh thần lực vốn đã vô cùng kinh khủng của cậu nhóc nay lại càng trở nên mạnh mẽ hơn vô số lần.
Bên cạnh đó, cấu trúc ma pháp trận của Nguyễn An Bình nhờ được cha mẹ cậu chia sẻ và biến đổi, nên nó rất phức tạp so với những người cùng cảnh giới.
Dựa vào những yếu tố trên thì đúng như những gì Nguyễn An Thành đã nhận xét, cậu nhóc đột phá chỉ có thể nói là nước chảy thành sông.

Nhưng giờ này, Nguyễn An Bình lại cảm nhận được đầu óc mình mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Tuy cảnh giới đúng là đã đạt tới cấp độ 2, nhưng về mức năng lượng của cậu nhóc vẫn đang dừng lại ở cấp độ 1 nên chuyện thiếu ma lực là chuyện bình thường.
Thấy con trai mình suy yếu như vậy, Nguyễn An Thành bên cạnh lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một lọ thuốc khôi phục.
Dù cho hiện tại đã vô cùng mệt mỏi chăng nữa, nhưng Nguyễn An Bình vẫn đủ phản xạ để bắt được lọ thuốc đang bay tới.
Mở nắp của lọ thủy tinh, một hơi uống sạch dòng chất lỏng xanh thẳm như đáy đại dương.
Cảm nhận được ma lực sôi trào, phun lên tưới tiêu cho thân thể khô kiệt.
Nguyễn An Bình giờ cảm nhận được mình cuối cùng cũng sống lại rồi.
Không nghĩ nhiều về mấy chuyện xúi quẩy vừa rồi nữa, trong đầu cậu nhóc giờ đang nảy lên một loạt các ý tưởng mới.
Điều đầu tiên mà pháp sư nhỏ tuổi này nhớ tới đó chính là trong cái thế giới giả lập này, mình giờ là một quý tộc, là một người thừa kế hợp pháp với lãnh địa Ngọc Lục Bảo này.
Nên sớm hay muộn, vùng đất dưới chân cũng sẽ đến lượt cậu phải cai quản.
Nhưng theo tầm nhìn tiên tri kia, trong vài năm tới, rất có thể lãnh địa của cậu sẽ bị đủ các thế lực vây công.
Một kịch bản nhà mình bị đốt như vậy thì làm sao Nguyễn An Bình có thể chấp nhận cho được.
Nên thay vì nơm nớp lo sợ kẻ địch đánh tới cửa, cậu nhóc lại đang có ý tưởng muốn đánh cho kẻ địch phải thoi thóp mà về.
Với quy mô của cuộc chiến trong tương lai lớn như vậy, một mình Nguyễn An Bình rất khó có thể làm được điều ấy.
Để làm được điều đó, người thừa kế của lãnh địa phải có được một đội quân đủ mạnh để ứng phó với những tình huống trong tương lai.
Và nếu như người trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo ai cũng tu luyện loại ma pháp mới được Nguyễn An Bình sáng tạo ra.
Như vậy, trong nháy mắt, cả lãnh địa này sẽ có cho mình một đội quân cả ngàn pháp sư cấp độ 2.
Đây chính là một đội quân đủ để dọa sợ nhiều thế lực xung quanh, nhưng vẫn quá nhỏ yếu so với lại cả thế giới.
Nhưng có thể phản kháng còn tốt hơn vô số lần so với ngồi yên mặc kệ cho đối phương xâu xé.
Nghĩ là làm, ngay lập tức, Nguyễn An Bình đã chia sẻ viễn cảnh tương lai mà mình đã chứng kiến với cha mẹ như bao lần khác.
Đồng thời, cậu nhóc cũng đã nói luôn về kế hoạch gia tăng cảnh giới cho người trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo.

Nghe được lời tiên tri rằng trong tương lai, lãnh địa của mình sẽ bị đủ các thể loại người khác nhau vây công, và bản thân mình trong tương lai cũng vắng mặt trong tầm nhìn của thằng bé.
Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh cũng chẳng thấy bất ngờ cho lắm.
Dù sao đây cũng là chuyện tất yếu xảy ra khi hai người họ đã để lộ tiếng gió về trường sinh ma pháp ra bên ngoài.
Còn về cái kế hoạch muốn đào tạo những binh lính thế hệ mới cho lãnh địa của Nguyễn An Bình.
Cái này hai người họ nghe xong mà lập tức vỗ lên vai thằng bé, ánh mắt hai người vừa khẳng định thằng con trai họ có chí khí.
Nhưng đồng thời, gương mặt hai người cũng đang rất kiềm chế lại, để không cười vang khi nghe cái kế hoạch ấy.
Thấy được biểu hiện của cha mẹ mình, Nguyễn An Bình nghiêng đầu không hiểu.
Tại sao hai người họ khi nghe được một tin tức tình báo quan trọng như vậy mà lại tỏ ra chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Đã vậy, cái biểu cảm kia là sao chứ?
Không để thằng con trai mình phải nghi hoặc nhiều hơn.
Nguyễn An Thành bắt đầu thì thầm vào tai Nguyễn An Bình, giải thích mọi sự nghi hoặc cho thằng bé.
“Haha, có chí khí lắm con trai.
Chỉ đáng tiếc là cái thứ ma pháp con vừa chế tạo ra kia có hiệu quả lên người con mạnh như vậy là do nó thích hợp với con nhất, và không phải ai cũng có thể tương thích với cái ma pháp đó như vậy.
Nếu như truyền thụ cái ma pháp ấy cho những người khác, chuyện nó có thể tăng thêm khoảng 20% độ sống động của não bộ cho bọn họ cũng đã là tạ ơn trời đất rồi.
Và lại, con có thực sự sẵn sàng truyền thụ tri thức ấy cho những kẻ không đáng tin hay không đây?
Phải biết là một nửa người hầu kẻ hạ, các cận vệ trong pháo đài Ngọc Lục Bảo này đều đã bị người thẩm thấu vào trong rồi.
Tất cả có thể nói từ trường sinh ma pháp…”
Nguyễn An Thành phân tích tình hình hiện tại mà lãnh địa đang gặp phải cho cậu con trai mình.
Đương nhiên những chi tiết như hắn đã để lộ tiếng gió, tăng độ khó cho hành trình của thằng con trai đều bị ẩn giấu đi.
Nghe cha mình nói một chầu như vậy, Nguyễn An Bình giờ này mới phát hiện ra ý tưởng của mình là buồn cười như thế nào, khi mà 1 mét vuông trong pháo đài này có thể đào ra vài tên gián điệp.
Trong tương lai, khi c·hiến t·ranh xảy ra, đám người đó không quay lại đâm cho người nhà cậu một đao có thể nói chúng đã rất có đạo đức rồi, đừng mong gì cái đám đó lại muốn trợ giúp cậu chống lại kẻ thù.

Chán nản, giờ Nguyễn An Bình chỉ muốn rời khỏi nơi đây, đi về phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau đó có kế hoạch gì thì cậu có thể suy tính sau.
Trước khi rời đi, cậu nhóc chợt nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, thứ ma pháp mà con vừa chế tạo ra, cha cho rằng nên đặt tên cho nó là gì bây giờ a?”
Nghe vậy, Nguyễn An Thành cũng chỉ khoát khoát tay, tùy tiện đặt bừa một cái tên cho loại ma pháp ấy.
“Gọi cái thứ đó là Nghiên Cứu đi.
Còn tại sao cái tên nó lại đơn giản như vậy thì trong tiểu thuyết, có những bộ công pháp tên càng đơn giản, nhìn qua càng bình thường không có gì lạ thì lại càng lợi hại.”
Được cha đặt một cái tên mới cho ma pháp của mình, Nguyễn An Bình gương mặt sạm lại, nhăn nhó tỏ rõ vẻ không thích.
Rõ ràng cái thứ ma pháp ấy có thể che giấu sóng ma lực, thao túng tinh thần những sinh vật đang suy yếu, tăng cường ngộ tính,…ấy thế mà cha cậu lại lấy duy nhất cái đặc tính nghiên cứu ra để tặt tên cho nó.
Nhưng nếu đã xin ý kiến ông ta đặt tên cho ma pháp ấy rồi thì cậu nhóc giờ cũng chỉ có thể nhận mệnh rồi quay đầu rời đi.
Sau cả tuần chui lủi dưới đáy của pháo đài, sống trong cả một hang động sâu thăm thẳm.
Cuối cùng, Nguyễn An Bình cũng đã quyết định đi ra khỏi cái hang này mà đón ánh sáng mặt trời.
Còn ở dưới cái hang ấy, cặp vợ chồng Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh lại tiếp tục bàn luận với nhau.
Giờ này, vị bá tước nhìn về phía vợ mình với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Khụ, bà xã. Tại sao không để thằng con chúng ta an tâm tu luyện để rồi đến khi trưởng thành, thằng nhóc ấy sẽ tự lĩnh ngộ được công thức chế tạo hệ thống mà chúng ta đã để vào trong đó.
Phá rối quá trình nhận hệ thống của thằng nhóc như vậy, chẳng lẽ bà nó không định để con trai cùng chúng ta trở về Vĩnh Hằng Phi Hạm hay sao?
Chẳng lẽ, bà nó lại sợ việc chúng ta tuồn công nghệ tạo hệ thống ra ngoài sẽ bị các quan trên trách phạt hay sao?
Đám người đó sao có thể phạt chúng ta được, họ còn mừng khi tri thức của mình được rải khắp chư thiên vạn giới nữa là.”
Trầm ngâm một lúc, cuối cùng, hồn ma Chu Thị Minh Anh cũng đã trả lời.
“Không phức tạp như vậy đâu.
Ta thấy con trai của chúng ta có tính cách của người làm việc lớn, đâu phải loại cá mặn không cầu tiến bộ như cha mẹ nó.
Nên ta muốn thằng nhóc có thể được tự do phát huy thôi.”
Giờ khắc này, cả không gian ngầm sâu trong lòng đất trở nên tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.