Chương 17: Thánh quang và tử linh.
Ba ngày sau.
Tại khu rừng nằm bên ngoài pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Sau vài ngày làm quen với cảnh giới mới, Nguyễn An Bình cuối cùng cũng đã đi ra khỏi nhà và tiến vào rừng sâu trong bí mật.
Còn nguyên do của chuyện này cũng vô cùng đơn giản.
Vì khi biết được pháo đài nhà mình đã không còn an toàn với hàng tá những gián điệp đã trà trộn vào trong.
Bên cạnh đó, nhờ vào cảnh giới đột phá cũng khiến cậu nhóc nhìn ra được nhiều thứ mà một pháp sư cấp độ 1 không thể chứng kiến.
Lúc này, cậu nhóc mới giật mình phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Khi cậu mới thò mặt ra khỏi khung cửa sổ, vô số các thủ đoạn giá·m s·át khác nhau lập tức được triển khai, khiến những giác quan của Nguyễn An Bình cảm thấy khó chịu không thôi.
Nhận ra nếu cứ ở trong pháo đài, sớm muộn tài nghệ của mình cũng có thể bị người mò ra.
Nguyễn An Bình cũng biết đạo lý cây cao chịu gió lớn là như thế nào.
Dù biết rằng mình có bại lộ thông tin thì cũng có thể sống khỏe cho tới ngày cuộc chiến xảy ra, chắc chắn sẽ không có cuộc á·m s·át nào thành công chăng nữa.
Nhưng Nguyễn An Bình vẫn lựa chọn rời đi để tu luyện trong bí mật.
Có thể sống từ nhỏ cho tới khi trận chiến diễn ra là một chuyện, nhưng có thể sống sau khi cuộc chiến ấy kết thúc hay không, cái đó lại là một chuyện khác.
Nên trong quá trình tu luyện này, Nguyễn An Bình càng che giấu nhiều thông tin về những ma pháp mà mình đang sở hữu lại càng tốt.
Giữa rừng núi bạt ngàn, trên một mỏm đá nằm giữa rừng cây.
Cậu pháp sư trẻ tuổi đứng trên mỏm đá với kích thước của một ngôi nhà hai tầng, ánh mắt nhìn ra xa bao quát phạm vi vài cây số xung quanh.
Sau khi đã xác nhận không có bất cứ ai, hoặc không có bất cứ thứ ma pháp hay đạo cụ kỳ lạ nào đó bám theo mình.
Giờ Nguyễn An Bình mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cậu nhóc lấy ra từ nhẫn trữ vật trong tay mình một bộ dụng cụ với đủ các thứ tạp vật khác nhau.
Một tia ma lực được đánh vào đống hổ lốn ấy, ngay sau đó, tất cả những dụng cụ bắt đầu lơ lửng giữa không gian như thể trọng lực đã không còn tồn tại.
Và cũng rất nhanh chóng, đống hổ lốn ấy đã dung hợp cùng một chỗ trong tích tắc.
Chúng tạo thành một vật phẩm ma thuật với hình dạng khá tương tự một cái đồng hồ mặt trời cổ đại.
Đây là một loại ma pháp trận được cất giấu trong kho chứa đồ của gia tộc, là một đạo cụ vô cùng quan trọng trong c·hiến t·ranh, khi nó có thể che chắn cả một đội quân khỏi ánh mắt của kẻ địch.
Nhưng hiện tại, một loại trận bàn quân dụng như vậy lại bị một đứa nhóc đem đi luyện tập ma thuật thì đúng là một sự phí phạm.
Tuy vậy, cả Nguyễn An Bình lẫn Nguyễn An Thành đều không quan tâm tới cái thứ đó có tác dụng gì.
Một ma pháp trận vô hình đã được dựng lên giữa khu rừng hoang vắng.
Từ giờ trở đi, mọi sinh linh đều sẽ không thể phát hiện được bất cứ sự bất thường gì khi nhìn vào khu vực này, chỉ trừ khi có pháp sư nào đó đủ mạnh để có thể vượt qua được ảnh hưởng từ trận pháp mà đi xuyên qua.
Nhưng có vẻ, trong phạm vi lãnh địa Ngọc Lục Bảo, không có ma pháp sư cấp độ 4 nào có mặt để nhìn xuyên qua được lớp ngụy trang ấy.
Giờ, Nguyễn An Bình có thể thoải mái thực nghiệm đủ loại ma pháp mà không bị những ánh mắt soi mói đáng ghét kia rình mò.
Điều đầu tiên cậu nhóc làm ngay sau khi đột phá ma pháp sư cấp độ 2 đó chính là xem lại cấu trúc ma pháp của mình.
Nhưng khi nhìn lại vào nó, Nguyễn An Bình giờ này cảm thấy vô cùng bất ngờ khi cấu trúc ma pháp ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Cậu không nhịn được mà thốt lên.
“Thế quái nào?!
Tại sao ma pháp trận của ta lại thành ra như thế này?”
Giờ này, Nguyễn An Bình đã không còn là một ma pháp sư với ba ma pháp trụ cột nữa, mà cậu là một dị loại pháp sư với tận bốn ma pháp trụ cột.
Và thứ ma pháp trụ cột mới xuất hiện kia không phải thứ gì khác, đó chính là ma pháp Nghiên Cứu do chính cậu chế ra.
Bên cạnh việc có thêm một ma pháp trụ cột mới làm căn cơ của Nguyễn An Bình vững chắc hơn, thì xung quanh phù văn của những ma pháp trụ cột ấy lại xuất hiện thêm ba ô trống mới.
Một khi một pháp sư đột phá cảnh giới, cấu trúc ma pháp của họ sẽ có những thay đổi khác biệt so với trước đó.
Nếu ví ma pháp trận và những pháp thuật trụ cột của một pháp sư ở cấp độ 1 là hạt giống.
Như vậy, khi đột phá tới pháp sư cấp độ 2, hạt giống ấy giờ đã nảy mầm.
Nghe nói, dù cho bất cứ một pháp sư nào khi đột phá cảnh giới, pháp thuật trụ cột của họ đều sẽ mọc ra ba nhánh mới.
Mỗi một nhánh mới này đều có thể đặt thêm những pháp thuật khác làm bổ trợ, khiến cho ma pháp trở nên mạnh mẽ hơn vô số lần so với trước.
Ví dụ một pháp sư có pháp thuật trụ cột là Hỏa Cầu Thuật, khi đột phá cảnh giới tiếp theo có thể lựa chọn Truy Tung Thuật để pháp thuật có khả năng truy đuổi kẻ địch.
Hoặc biến nó thành ma pháp có thể triệu hồi thiên thạch khi kết hợp với Phi Thạch Thuật.
Và số lượng những pháp thuật cơ bản trên lục địa Alrat này mỗi ngày đều có thêm vài cái mới, nên thủ đoạn của các pháp sư chỉ có thể nói là vô cùng đa dạng, không ai giống ai.
Lúc này, Nguyễn An Bình nhớ tới lão hắc ma pháp sư Bram.
Nghe nói khi đột phá tới pháp sư cấp độ 2, lão ta đã cải tạo lại Bóng Tối Lĩnh Vực, cái pháp thuật trụ cột của lão với những pháp thuật khác như Phong Cấm Giác Quan, Nỗi Sợ Vô Danh, và cuối cùng là Nguyền Rủa Suy Yếu.
Nhờ vào một tổ hợp này, dù cho có là một pháp sư một ma pháp trụ cột rất bình thường.
Nhưng chỉ cần một pháp sư cùng cảnh giới bất ngờ rơi vào Bóng Tối Lĩnh Vực của lão ta, chỉ có thể nói cơ hội sống sót của họ chưa tới một thành.
Mọi kẻ thù đối mặt với lão đều sẽ phải trải qua một cơn ác mộng khi lạc vào một màn đêm đen với mọi giác quan bị tước đoạt, sự sợ hãi không ngừng tăng lên liên tục đè bẹp tâm lý của con mồi xấu số.
Tiếp đó, mọi chỉ số thân thể của chúng sẽ dần bị màn đêm cắn nuốt.
Và cuối cùng, một mũi tên bắn lén đột ngột xuất hiện, dễ dàng kết liễu mạng sống của con mồi đang dần suy yếu một cách dễ dàng.
Có thể nói, những pháp sư biết tận dụng ưu thế của mình đều là những kẻ vô cùng nguy hiểm.
Không suy nghĩ nhiều về những pháp sư tiền bối đi trước nữa.
Với Nguyễn An Bình hiện tại, cậu nhóc cảm thấy việc là một pháp sư chiến đấu trực diện đúng là không hợp với mình một chút nào.
Đến khoảng 6 năm sau, khi mà liên quân từ khắp nơi tới để thảo phạt lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Lúc đó cậu mới chỉ là thiếu niên 14 tuổi mà thôi.
Một đứa trẻ như vậy xuất hiện trên chiến trường thì đúng là một mục tiêu vô cùng dễ thấy, và nếu Nguyễn An Bình còn trực diện xuất chiến nữa thì nửa chiến trường đều sẽ quây quanh cậu mất.
Nên giải pháp tốt nhất mà đứa trẻ này nghĩ ra chính là núp sau màn, điều khiển để người lên trước chiến đấu với kẻ thù.
Và hiện tại, Nguyễn An Bình vẫn nhớ tới mục tiêu cao nhất mà mình đặt ra khi bước chân vào cái thế giới giả lập này là gì.
Đó chính là có thể học được bản lĩnh để cứu cha mẹ còn đang hấp hối ở thế giới thực.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng trong đầu cậu nhóc xuất hiện vô số những linh cảm, vô số những ý tưởng mới.
Nguyễn An Bình biết, đây chính là nhờ vào một ma pháp trụ cột bị động là Tự Nhiên Linh Cảm.
Quả nhiên, nhờ vào ma pháp này, cậu nhóc đã lập tức nghĩ ra một giải pháp để có thể hoàn thành tất cả những mục tiêu trên.
Trong đầu cậu, ma pháp Cung Điện Ký Ức lúc nào cũng tiêu hao ma lực để duy trì giờ cũng đã được khởi động.
Từ trong mớ thông tin khổng lồ và vô cùng hỗn tạp ấy, Nguyễn An Bình nhanh chóng chọn lọc và lấy ra ba loại ma pháp mới để bổ sung cho ma pháp trụ cột của mình.
Và ma pháp đầu tiên được nâng cấp chính là Tơ Tuyến Ma Pháp.
Lần này, cậu nhóc lấy ra Thánh Thủy Khôi Phục Thuật.
Một pháp thuật có thể tạo ra nước thánh mang sinh mệnh nồng đậm và một chút thuộc tính thần thánh, có thể đem đi ném vào mặt đám sinh vật hắc ám để gây sát thương.
Nhưng người ta thường đem loại ma pháp này làm ma pháp trị thương trên chiến trường.
Ma pháp thứ hai được lựa chọn là Sắc Bén, tác dụng vô cùng đơn giản khi có thể khiến những vật thể được phụ ma trở nên bén nhọn, dễ dàng xuyên thấu vật thể hoặc pháp thuật.
Và thứ ma pháp cuối cùng được dùng để cải tạo lại là Tử Vong Hơi Thở.
Một thứ ma pháp có thể dùng để tạo ra những đám sương mù mang khí tức t·ử v·ong, đầu độc kẻ địch, cũng có thể dùng lên những t·hi t·hể, khiến chúng thi biến và hóa thành các dạng quái vật tử linh.
Nếu như có ai đó biết Nguyễn An Bình muốn cải tạo ma pháp trụ cột bằng hai loại ma pháp với thuộc tính hoàn toàn trái ngược nhau.
Họ sẽ chỉ lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối một thiên tài nhưng lại mắc bệnh thần kinh ngay từ khi còn nhỏ.
Vì trên lục địa Alrat này, trong lịch sử cũng có rất nhiều người đã từng thử kết hợp lung tung các ma pháp với thuộc tính trái ngược vào ma pháp trụ cột của mình.
Kết quả đều chỉ có hai loại.
Một là thuộc tính tương khắc khiến ma pháp trụ cột của pháp sư thả ra bị suy yếu vô số lần.
Hai là thứ ma pháp ấy sẽ trở nên vô cùng khó kiểm soát, và sẽ p·hát n·ổ ngay khi ma pháp ấy được thả ra bên ngoài môi trường, uy lực kinh khủng chẳng khác nào ôm bom t·ự s·át.
Và với thể chất yếu đuối của các pháp sư.
Họ thường ra đi ngay sau khi thả xong thứ ma pháp ấy.
Nguyễn An Bình không phải không biết tới những điển tích đó, nhưng cậu nhóc không hề sợ hãi mà vẫn tiếp tục muốn thử, đi tới cùng trên con đường này.
Một phần là vì Tự Nhiên Linh Cảm và ma pháp nghiên cứu đã cho ra một giải pháp để trung hòa thuộc tính đối lập.
Và thứ hai cũng chính là viễn cảnh tương lai, nơi mà Nguyễn An Bình vẫn còn sống.
Cái vận mệnh ấy giống như một loại bảo hiểm, chắc chắn rằng Nguyễn An Bình sẽ lành lặn cho tới 6 năm sau.
Nên chẳng có lý do gì mà cậu nhóc phải sợ hãi khi thực hiện nâng cấp ma pháp trụ cột cả.