Chương 27: Ma Vương.
Sau một hồi đất rung núi chuyển, một nơi có tiềm năng là một thiên đường nghỉ dưỡng nay hóa thành địa ngục trần gian.
Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh lúc này đứng nhìn vào gật đầu trước những chuyện mà hai người họ đã gây ra.
“Tốt lắm, hoàn cảnh xung quanh Ma Vương thành đã được thiết kế xong rồi, giờ chúng ta chỉ cần chờ pháp tắc trong khu vực này hoàn toàn đồng bộ với pháp tắc bên ngoài thế giới.
Khi đó, chúng ta sẽ cho các pháp sư ngoài kia cảm nhận như thế nào là bị Ma Vương chi phối sợ hãi.
Và giờ, chúng ta cần có một nhân vật chính làm chủ nhân cho pháo đài Ma Vương này…”
Nói xong, Nguyễn An Thành lập tức lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một bức tượng đá cao hơn ba mét.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được đó là bức tượng về một chiến binh mặc áo giáp vô cùng nặng nề và hoa lệ, với phần mũ giáp là một chiếc mũ hình đầu dê được trang trí vô cùng cầu kỳ.
Đặt bức tượng đá xuống mặt đất.
Nguyễn An Thành nhìn ngắm bức tượng đá một chút, và ngay sau đó, một tia sáng được bắn thẳng từ đầu ngón tay hắn đánh vào bức tượng ấy.
Từng vết rách càng lúc càng mở rộng, cho tới khi toàn bộ lớp da đá nổ tung, để lộ ra con quái vật to lớn ẩn giấu ngay sau đó.
Đồng thời một pháp thuật chữa thương cũng được thi triển, khôi phục lại thần trí cho quái vật này.
Thoát ra khỏi lớp da đá ấy, con quái vật lập tức gầm vang đầy phẫn nộ.
Không còn Nguyễn An Bình ở đây, chẳng có ai có thể kiềm chế lại nó nữa, nó muốn thỏa thích giải phóng cơn phẫn nộ khi bị nô dịch trong vài ngày nay.
Chiều cao của quái vật đầu dê vốn được áp súc khoảng ba mét làm nó cảm thấy rất khó chịu, nên khi không còn sự có mặt của tên nhóc loài người đã khống chế nó ở đây nữa.
Con quái vật ấy lập tức thả lỏng cơ bắp, khôi phục lại hình thể vốn có cao khoảng tám mét của mình.
Rống!
Từ cái miệng to lớn của con quái vật, một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên làm không khí của cả một vùng chấn động, khiến cho cả một vùng đất tĩnh lặng phải dậy sóng.
Nhưng vô số những ánh mắt đầy vẻ thù địch từ bốn phương tám hướng nhìn tới nơi đây, lập tức khiến con quái vật dù cho đã không còn là sinh vật sống đúng nghĩa cũng phải liên tục run rẩy.
Dù sao thì khí tức từ những ánh nhìn ấy cũng quá mạnh mẽ, mạnh tới áp đảo và khiến cho sinh vật này không thể nào thở nổi.
Đó mới chỉ là khí tức của những con quái vật không đáng nhắc tới bên trên hòn đảo địa ngục vào lúc này, đừng nói gì tới những bá chủ khác còn ẩn sâu trong những khu rừng đen c·hết chóc ấy.
Giờ này, con quái vật đầu dê mới nhận ra.
Khu rừng mà mình từng sinh sống chỉ có thể nói là trình độ mẫu giáo nếu so sánh với hoàn cảnh ác liệt ở nơi đây.
Bỗng chợt, ánh mắt của con quái vật nhanh chóng nhìn xuống dưới chân mình, và nó thấy được hai bóng người vô cùng nhỏ bé.
Thấy được là những sinh vật yếu đuối, nhưng là đồng loại của kẻ đã từng nô dịch mình.
Con quái vật đầu dê tràn đầy sự phẫn nộ.
Nó giờ chỉ muốn xé nát những sinh vật nhỏ bé trước mặt để có thể báo thù.
Nhưng khi chưa kịp ra oai với hai sinh vật ấy.
Chỉ với một ánh nhìn từ Nguyễn An Thành.
Một áp lực khủng kh·iếp vô cớ xuất hiện, đè bẹp con quái vật với thân hình ngang ngửa với một ngôi nhà ba tầng phải gục ngã.
Khiến nó phải nằm rạp xuống mặt đất, muốn ngẩng đầu cũng là một chuyện khó khăn.
Giờ này, v·ũ k·hí sống do Nguyễn An Bình tạo ra cũng phải hoài nghi nhân sinh.
Trong mắt nó hiện tại, cái giống loài sinh vật hai chân nhìn có vẻ nhỏ yếu kia lại mạnh quá nhiều so với cái vẻ ngoài của chúng.
Cho dù có là một con non, hay là hai con trưởng thành này nữa.
Tất cả đều mạnh đến đáng sợ.
Cảm nhận được tâm tình sợ hãi của con quái vật đầu dê, Nguyễn An Thành gật đầu hài lòng.
Hắn bắt đầu nhìn ngắm thân thể to lớn của sinh vật trước mắt với một ánh nhìn vô cùng hưng phấn.
“Nhìn vào thân thể, ngoại hình ngươi mà xem.
Ngoài cái thực lực hơi yếu ra, thì tạo hình của ngươi quả thực đã rất sát để trở thành ma vương rồi, chỉ thiếu gắn cho ngươi đôi cánh dơi nữa là đủ.”
Ban đầu, khi nghe những lời mà Nguyễn An Thành nói, con quái vật này vẫn chỉ lặng yên khi bị một sinh vật mạnh mẽ hơn mình chi phối mà thôi.
Nhưng ngay khi nghe thấy một chữ “gắn”.
Cả người con quái vật lập tức xù lông, nó bắt đầu kêu gào những âm thanh vô cùng đau khổ.
Trong đầu nó lập tức nhớ lại về sinh vật nhỏ bé đã may may vá vá, khiến cho một bá chủ của khu rừng như nó phải rơi vào tỉnh cảnh sống không ra sống, c·hết không ra c·hết như hiện tại.
Cứ mỗi lần sinh vật nhỏ bé ấy muốn dày vò nó, con quái vật luôn ghi nhớ lại những từ như “may, vá, ghép, gắn, tiếp chi,…”.
Nên giờ, khi nghe thấy những từ ấy được nhả ra từ miệng Nguyễn An Thành, phản ứng của con quái vật đầu dê mới lớn như vậy.
Nếu như không bị áp chế đến không thể cử động, nó chắc chắn phải la hét trong hoảng sợ rồi lập tức chạy trốn.
Dù không biết tại sao thứ v·ũ k·hí sống trước mặt mình lại sợ hãi tới như vậy.
Nguyễn An Thành cũng mặc kệ nguyên do.
Chỉ với một cái chạm nhẹ, con quái vật đầu dê chợt cảm thấy cảnh vật đang dần trở nên mơ hồ hơn, mơ hồ như chính cái ý thức sắp ngủ say của nó.
Nhưng trước khi b·ất t·ỉnh, nó vẫn nghe được một vài âm thanh từ sinh vật nhỏ bé đáng sợ kia.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ có cho mình một cái tên riêng, và nó là Azarel, tên của Ma Vương sẽ cai trị vùng đất của bóng tối này…”
Và kể từ đó.
Từ sâu trong linh hồn mình, con quái vật đầu dê đó nhận thức được cái tên của nó.
Ma Vương Azarel…
Trong lúc Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh còn đang cải tạo lại Ma Vương.
Từ dưới đáy hòn đảo địa ngục, vô số dung nham theo chỉ dẫn của hai ma pháp trận đang liên tục phun trào, bồi đắp và dần tạo thành một lục địa mới.
Dù sao đi nữa, là Ma Vương sao chỉ chiếm một vùng đất bé bằng mắt mũi làm căn cứ địa của mình cho được.
Và việc tự dưng xuất hiện một vùng đất mới tuy chẳng ảnh hưởng gì tới sự tồn vong của thế giới.
Nhưng nó có thể gây ảnh hưởng vô cùng to lớn với đời sống của con người và các sinh vật trên đại lục Alrat.
Ảnh hưởng đầu tiên đương nhiên chính là đ·ộng đ·ất khiến những thành thị ven biển phải hoảng sợ.
Ngay sau đó là những cơn s·óng t·hần khổng lồ to lớn nhất trong lịch sử thế giới, chúng cao hàng cây số, càn quét tất cả mọi nơi những đợt sóng khổng lồ ấy đi ngang qua.
Những thành thị có các pháp sư thủ hộ thì còn có thể may mắn tồn tại được.
Nhưng những nơi không có pháp sư bảo hộ, hoặc là đường bờ biển không người, những cơn sóng như thể một đạo quân không gì có thể ngăn cản.
Chúng tiến công thần tốc, hủy diệt vô số thành thị, làng mạc trên đường đi.
Vô số những vùng đất đã bị nhấn chìm trong t·hảm h·ọa và bị xóa sổ hoàn toàn.
Địa hình của những vương quốc nằm sâu trong lục địa nhất cũng không thể thoát khỏi, và bị thay đổi hoàn toàn trước t·hảm h·ọa toàn thế giới này.
Đó mới chỉ là những ảnh hưởng từ đ·ộng đ·ất và s·óng t·hần.
Tiếp tới chính là lớp tro bụi dày đặc đang không ngừng được các miệng núi lửa phun ra qua mỗi phút, mỗi giây.
Lượng tro bụi này chỉ có thể nói là quá lớn, bao phủ gần như toàn bộ bờ biển phương đông, khiến nhiều khu vực hoàn toàn chìm trong bóng tối.
May mắn, giống như có một lực lượng kỳ lạ nào đó can thiệp, nếu không với số lượng tro bụi khổng lồ đó thì cả thế giới đã phải một lần nữa chìm trong kỷ băng hà.
Trong lúc một số người còn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Một vài pháp sư, đặc biệt là những người có khả năng bói toán, tất cả bọn họ đều đồng loạt cảm nhận được một cảm giác bất an nào đó.
Những nghi thức đặc biệt, những đạo cụ bói toán quý giá liên tục được họ sử dụng, nhằm có thể tìm ra nguyên do cuối cùng cho cảm giác kỳ lạ ấy.
Và từ ngày hôm đó, có một lời đồn lan tỏa bên trong nội bộ của các thế lực lớn nhỏ khác nhau.
Đó chính là một lời tiên tri về Ma Vương đã xuất thế, gây ra t·hảm h·ọa diệt vong cho toàn bộ lục địa Alrat này.
Trong lúc tất cả các thế lực khác đều đang cuống cuồng, thì tại một pháo đài nào đó ở vùng phía tây của lục địa, nơi cách xa t·hảm h·ọa đ·ộng đ·ất s·óng t·hần kia.
Nguyễn An Bình giờ này đang cau mày, cảm giác có một chuyện gì đó không tốt sắp diễn ra.
Với cậu nhóc, mỗi khi chuyện này xảy ra, chắc chắn cậu sẽ nhìn thấy được một tương lai tăm tối nào đó.
Nhưng tại thế giới này, cái viễn cảnh nhà mình bị đủ thể loại người khác nhau vây công còn chưa diễn ra, nên nếu có chuyện gì không hay đang xảy ra, nó cũng không liên quan quá nhiều tới cậu trong vòng 6 năm nữa.
Không quan tâm tới những chấn động bất thường khi nãy, Nguyễn An Bình bắt đầu nhìn lại vào bản thân mình.
Kể từ khi đột phá tới cảnh giới mới, có vẻ như cậu đã giậm chân tại chỗ được một khoảng thời gian khoảng 1 tuần rồi.
Nguyên do vẫn chính là tập trung quá nhiều vào phát triển thế lực, vào đám v·ũ k·hí sống của mình nên bỏ qua việc thăng tiến sức mạnh của bản thân.
Nhận thức được điều này, Nguyễn An Bình một lần nữa mở ra ma pháp trận của bản thân mình.
Một ma pháp trận với bốn ma pháp trụ cột đang không ngừng xoay tròn.
Trên pháp trận ấy, vùng dành cho Tơ Tuyến Ma Pháp đã hoàn toàn được thắp sáng bằng ba ma pháp khác.
Nên ánh mắt của Nguyễn An Bình nhìn vào ba pháp thuật còn lại, cân nhắc nên nâng cấp ma pháp trụ cột nào trước.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu nhóc lập tức lựa chọn Tự Nhiên Linh Cảm.
Trong mấy ngày vừa rồi, nhờ vào ma pháp tăng cường ngộ tính này, Nguyễn An Bình mới cảm thấy mọi hành động, thí nghiệm, nghiên cứu của mình mới có thể trơn tru và gần như không mắc nhiều sai lầm như vậy.
Do đó lựa chọn ma pháp này để nâng cấp chắc chắn là chuyện đúng đắn nhất.